Sweater Weather

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Congratulations
Viết bởi Whenpotatoesfly @ AO3

Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/57059404/chapters/145115566
Dịch bởi Quokka gác bếp
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

Jisung gần như chết cóng. Theo Chan thì căn nhà gỗ có nhiệt độ hoàn hảo. Jisung nhớ lại cảnh mình rúc vào góc phòng ngủ, sợ hãi từng giờ trôi qua, run rẩy đến tận xương tuỷ trong khi mọi người vui vẻ chơi đùa bên ngoài.

Cậu thậm chí còn không muốn đi. Chà, đúng là cậu muốn có một kỳ nghỉ, nhưng cậu muốn ở trong ngôi nhà ấm áp, thoải mái của họ, và đơn giản là bắt kịp tất cả những việc mà cậu đã không thể làm trong nhiều tháng. Nếu cậu thực sự cảm thấy sảng khoái vào cuối tuần, cậu sẽ gọi điện cho một người bạn cũ thời đại học để rủ họ đi chơi và uống cà phê. Nếu cậu vẫn còn là bạn với bất kỳ ai trong số họ.

Khi Jisung tốt nghiệp Đại học Seoul, cậu đã cố gắng để giữ liên lạc với những người bạn của mình. Tuy nhiên, mỗi lần cậu lên kế hoạch đi chơi, chắc chắn sẽ có điều gì đó từ đâu xuất hiện, điều gì đó quan trọng hơn. Chẳng hạn như việc đi dự tiệc để phục vụ cho công việc mà Jisung không hề hay biết hay một buổi hẹn hò mà cậu không nhớ mình đã đồng ý. Chắc chắn sẽ có việc gì đó xảy ra đột xuất, cho đến khi không còn gì để hủy bỏ.

Nhưng không sao cả. Jisung vẫn còn bạn bè. Bạn bè của Chan. Họ đi chơi thường xuyên và việc đó cũng không tệ lắm. Mặc dù Jisung nói rằng cậu muốn ở nhà trong tuần nghỉ nhưng Chan vẫn nhất quyết nài nỉ, và khi Chan nài nỉ, Jisung luôn nhượng bộ vì sợ làm tình yêu của đời mình thất vọng.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như vậy. Cậu thậm chí còn không coi việc làm Chan thất vọng là một lựa chọn khi họ bắt đầu hẹn hò. Chan yêu cậu và Jisung biết rõ điều đó đến trong từng tế bào. Từ những bông hoa Chan mua cho cậu mỗi buổi hẹn hò cho đến những món đồ trang sức, bộ quần áo và những cuộc ân ái tuyệt vời - không có lý do gì để Jisung cảm thấy thiếu thốn. Cho đến khi cậu cảm nhận được nó.

Jisung vẫn không biết sự thay đổi xảy ra khi nào. Có lẽ đó thậm chí không phải là chuyện xảy ra trong tức khắc, mà là một sự thay đổi diễn ra từ từ đến mức cậu không hề biết nó đang diễn ra. Đầu tiên, vào một buổi hẹn hò nọ, Chan không còn mua hoa tặng cậu nữa, có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, cho đến khi sự vắng bóng của những bông hoa trở thành chuyện thường. Jisung tự thuyết phục mình rằng họ đang điều chỉnh để trở thành những người tri kỷ của nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng phải phô trương qua những món quà vật chất.

Rồi Chan bắt đầu bình phẩm về cậu. Lúc đầu chỉ là những lời nói vu vơ. Không có gì lớn lao đáng để mắt tới. Jisung dần trở thành một người trưởng thành, không còn là cậu trai gầy gò 17 tuổi khi mới gặp Chan nữa. Chan sẽ hồi tưởng lại những kỉ niệm xưa, nói rằng Jisung đã ăn quá nhiều đồ ngọt.

Vào thời điểm đó, những lời nói ấy có vẻ rất đúng đắn. Jisung đúng là rất thích đồ ngọt, nhưng tất cả những thay đổi ấy đều quá đỗi bình thường, là một phần của quá trình trưởng thành, nhưng những lời nhận xét lại gắn chặt với Jisung. Chúng khiến cậu suy nghĩ nhiều đến nỗi cậu ngừng ăn sô-cô-la khi đến kì phát tình và chọn bỏng ngô không bơ mỗi khi đi xem phim. Nếu những điều đó khiến Chan khó chịu đến vậy, thì Jisung sẵn sàng thay đổi vì hắn.

Ngay cả khi Jisung đã thay đổi, Chan vẫn ngày càng tỏ ra xa cách. Hắn không còn dành phần lớn kỳ mẫn cảm bên Jisung mặc dù họ sống cùng nhau. Hắn cũng không còn quan tâm mỗi khi Jisung bước vào phòng, khiến cậu cảm thấy trống rỗng, không còn chút yêu thương nào còn sót lại.

Vậy nên khi Chan nhìn cậu với chút quan tâm nhỏ nhoi sau một trận cãi vã khiến Jisung khóc nức nở trên thảm hoặc bị nhốt trong phòng tắm, Jisung đều tuyệt vọng bấu víu lấy. Cậu đã quá khao khát tình yêu đó, sự trống rỗng đã nuốt chửng cậu cho đến khi cậu chẳng còn gì ngoài vật vã tranh giành những mảnh tình cảm vụn vỡ.

Nhìn lại thì tất cả dường như quá rõ ràng, nhưng khi ấy nó lại rất đỗi bình thường.

Mọi thứ thay đổi khi cậu gặp Minho. Trong căn nhà gỗ ấy, chơi ghi-ta với những ngón tay lạnh cóng. Mùi hương bãi biển mùa đông của Chan là lời nhắc nhở duy nhất rằng đâu đó đằng sau những bức tường gỗ là những nhóm người đang té nước trong hồ. Cậu lẽ ra có thể ra ngoài đó với họ, nhưng Chan nhắc nhở cậu rằng cậu là người muốn ở trong phòng một mình trong một tuần và Chan tỏ ra thấu hiểu bằng cách cách ly cậu như cậu yêu cầu.

Minho bước vào phòng mà không có một mảnh vải che thân, tìm kiếm phòng tắm, những giọt nước đọng trên tóc nhỏ xuống vai và cổ. Jisung nhìn thấy ngấn mỡ trên bụng Minho và nhớ đến những lời gay gắt Chan nói khi Jisung cởi trần. Chan bắt đầu từ chối quan hệ với Jisung nếu cậu khoả thân. Jisung cần phải che đi những khuyết điểm của bản thân để trở nên "ngon mắt".

Thế nhưng, Minho, khi ấy là một Alpha lạ mặt đang run rẩy ngoài ngưỡng cửa vì anh vẫn chưa biết tên cậu, đã đứng đó không hề ngại ngần như Jisung hằng mơ ước - như cậu đã từng.

"Phòng tắm ở đằng kia," Jisung nói, chỉ vào cánh cửa ở hành lang phía sau Minho. Cậu nghĩ thế là xong. Chan thích đưa Jisung đi chơi với bạn bè của mình, hiện diện ở đó nhưng không nói chuyện với ai. Khi Jisung tương tác với ai, cậu sẽ khiến Chan xấu hổ, Chan nói Jisung thật hoàn hảo khi im lặng, ngoan ngoãn.

Jisung tiếp tục hí hoáy với cây đàn của mình sau khi người sắp được biết đến với cái tên Minho rời đi. Cậu gảy những hợp âm thứ, ngân nga một giai điệu, tự hỏi tại sao cậu lại có những cảm xúc này trong khi lẽ ra cậu phải hạnh phúc. Cậu có một người bạn trai tuyệt vời yêu thương cậu, phần lớn thời gian, chỉ khi Jisung không phạm sai lầm. Gần đây cậu đã mắc rất nhiều sai lầm.

Jisung rùng mình, rụt tay vào trong chiếc áo cộc để giữ ấm. Chan nói bên ngoài quá nóng để mở cửa sổ nên Jisung đành chịu lạnh, cậu không muốn giữa họ xảy ra tranh cãi.

Tiếng bước chân tiến đến gần cậu, Jisung ngước nhìn Minho và bắt gặp một nụ cười. Minho chìa tay ra, trên tay là chiếc áo sweater có mùi lá mùa thu. Jisung cố không để bản thân nhìn quá lâu, Chan không thích khi cậu tiếp xúc với những Alpha khác.

"Cầm lấy đi. Cậu đang lạnh mà," Minho đặt nó lên đầu Jisung và ngồi xuống cạnh cậu. "Nhân tiện, tôi là Minho. Tôi là bạn của Changbin, cậu là bạn đời của Chan đúng chứ?"

"Bạn trai," Jisung sửa lại. Cậu không có vết đánh dấu để chứng minh rằng cậu là người đặc biệt của Chan. Cậu phải thật hoàn hảo thì Chan mới đánh dấu cậu, và cậu vẫn chưa đạt được đến ngưỡng ấy.

Khi còn là thiếu niên, Jisung và Chan gắn kết với nhau bằng tính cầu toàn của họ. Cả hai đều muốn trở thành người giỏi nhất và thúc đẩy nhau đạt được điều đó. Jisung không nhớ mọi chuyện đã thay đổi từ khi nào, khi những khuyết điểm của cậu dần lấn át những ưu điểm.

Jisung nhận lấy chiếc áo và trùm qua đầu, giấu những ngón tay vào ống tay áo để níu giữ chút hơi ấm.

"Tôi thích bài hát cậu vừa chơi. Nó có tên không?" Minho hỏi với nụ cười nhẹ nhàng, mùi hương trong phòng tựa như làn gió ấm áp của một ngày tháng Mười còn ấm áp hơn.

"Không hẳn. Tôi chỉ đang loay hoay với các giai điệu thôi." Jisung gãi gãi cổ, khao khát những lời ngọt ngào mà Minho đang thì thầm là sự thật. Lâu lắm rồi mới có người khen cậu. Mọi người thích thứ âm nhạc mà cậu tạo ra, nhưng nó luôn được Chan mổ xẻ chi tiết để làm sao cho hay hơn. Giống như Jisung, âm nhạc của cậu chưa bao giờ là đủ.

"Cậu có thể chơi cho tôi một bài nhạc chứ?" Minho hỏi, mắt sáng rực.

Jisung dừng lại, cau mày nhìn cánh cửa. Bất cứ lúc nào Chan cũng có thể bước vào. Chan luôn có bản năng bảo vệ Omega của mình như bao Alpha khác. Phải mất một lúc lâu Jisung mới nhận ra Chan có tính chiếm hữu hơn là bảo vệ.

Minho liếc nhìn cậu và nói thêm, "Tôi đã khá thành công khi đứng dưới hồ và giả làm một khúc gỗ nổi. Tôi nghĩ họ đã phát hiện ra rằng tôi không biết bơi." Minho bật cười và Jisung chấp nhận lời bào chữa đó.

Minho muốn có bạn đồng hành, hoặc đơn giản là anh nhìn thấy Jisung ẩn náu trong phòng bạn trai và thương hại cậu. Dần dà nó đã trở thành thói quen của họ. Hai người họ sẽ nấp vào một góc nào đó của một buổi tụ tập, trò chuyện suốt cả ngày.

Minho khiến Jisung nhận ra rằng đối với Chan cậu cần phải hoàn hảo, còn đối với Minho thì không. Cậu chỉ đơn giản cần trở thành một người tốt, điều mà cuối cùng cậu đã thất bại. Jisung chơi một vài bài hát trong khi Minho ngân nga theo giai điệu dù hơi lạc quẻ và họ phá lên cười lớn. Đột nhiên, căn phòng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

Khi mặt trời bắt đầu lặn và những giọng nói phía sau ngày càng to hơn, Jisung quên mất mình phải đề cao cảnh giác, Chan luôn chế giễu cậu vì lúc nào cũng mải mê chìm đắm trong từng khoảnh khắc.

"Jisung, em yêu, anh tưởng em muốn cai nghiện xã hội trong chuyến đi của chúng ta?" Chan tựa người vào ngưỡng cửa, kéo Jisung trở về thực tại. Chan nhíu mày, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo và quan tâm. Đến nỗi Jisung nhiều khi không thể nhận ra khi nào là diễn, khi nào là thật. "Nếu anh biết em muốn có bạn đồng hành, anh đã tham gia cùng em rồi." Chan bĩu môi, ngọt ngào bước đến ôm lấy mặt Jisung, hôn nhẹ lên môi cậu, phớt lờ Minho.

Jisung đỏ mặt. Cậu không thể ngăn cản bản thân. Cậu yêu Chan và Chan vừa thừa nhận rằng hắn muốn dành thời gian của mình cho Jisung.

"Xin lỗi." Minho cúi đầu hối lỗi. "Tôi xông vào và nghe thấy cậu ấy chơi ghi-ta..." Minho thở dài như thể đang hồi tưởng lại cảnh Jisung gảy đàn trong khi anh thay quần đùi bơi. "Cậu có một người bạn trai thực sự tài năng đấy Chan."

Sự căng thẳng trên vai Chan phần nào tan biến và hắn mỉm cười biết ơn một cách thái quá. "Em ấy là một người độc đáo và tôi thật may mắn khi có được Jisung."

Tai Minho ửng hồng và anh cúi đầu thật nhanh trước khi rút lui.

Căn phòng quay trở lại cái lạnh buốt giá như trước, sự ấm áp duy nhất đến áo chiếc áo sweater của Minho và hơi ấm anh để lại.

"Cởi ra," Chan gầm gừ, qua đôi mắt khép hờ, mùi hương trở nên đắng nghét.

"Bọn em không làm gì cả," Jisung ôm chặt lấy cây đàn.

"Anh không thích mùi của Alpha khác trên cơ thể em. Tại sao em cứ phải để anh nói nhiều thế?" Chan hếch mũi lên và nheo mắt lại. "Han Jisung. Cởi ra!"

Cậu luôn cảm thấy đau lòng khi Chan từ chối gọi mình bằng cái tên thân mật hay biệt danh trừ khi có sự xuất hiện của người khác. Jisung muốn tin rằng đó là chuyện bình thường. Rằng khi cậu cởi áo của Minho ra và bị bắt phải nằm úp mặt xuống, dang rộng chân về phía Chan, đó không phải là hình phạt như cậu nghĩ. Chan chỉ đơn giản là thích thống trị, dù sao thì hắn cũng là một Alpha, hắn có nhu cầu thoả mãn bản năng Alpha của mình.

Jisung thích nhìn người yêu của mình khi quan hệ hay tư thế đó không khiến cậu cảm thấy gì ngoài bàn tay thô ráp trên cơ thể mình và kết sưng tấy của Chan bên trong cậu cũng chẳng quan trọng nữa. Tất cả những vấn đề đó sẽ được tính đến sau khi Chan giải quyết xong. Hắn sẽ mang cậu vào phòng tắm và lau chùi cho cậu, rồi cả hai sẽ lên giường ôm ấp và thì thầm những điều ngọt ngào.

"Anh yêu em Jisungie. Anh biết em không có ý làm anh tức giận. Đừng giận anh nha," Chan sẽ nói như vậy, hoặc sẽ có một số biến thể khác.

"Khi chúng ta về nhà, anh sẽ dẫn em đi hẹn hò. Chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng như em vẫn mong muốn." Chan sẽ nói thêm khi mắt Jisung rưng rưng.

Họ sẽ đi hẹn hò, nhưng mỗi khoảnh khắc trôi qua đều khiến Jisung hối hận khi đồng ý để Chan bù đắp cho sự thô bạo của mình. Chan sẽ phàn nàn về phần ăn của Jisung quá lớn, về hóa đơn, về việc quần của Jisung có vẻ chật hơn bình thường.

"Anh yêu em, một nửa hoàn hảo của đời anh," Chan ôm chặt cậu trong căn nhà gỗ xa trong rừng, và Jisung sẽ gật đầu, đồng ý dù đã biết trước kết quả. Trong lúc đó cậu ước gì mình được nằm trên giường ở nhà một mình.

Jisung đã tìm ra lý do tại sao những lời ngọt ngào ấy lại được gọi là những thứ phù phiếm. Đó là bởi vì cậu chẳng có cảm xúc gì sau khi nghe những lời mật ngọt chết ruồi đó.

***

Lá mùa thu trộn cùng quế. Bỏng ngô và bắp ngô. Bù nhìn và những chú mèo. Jisunh tìm kiếm một mùi hương và lần theo nó. Một làn gió thổi qua, làm dịu cái nóng của cơ thể cậu. Sự nhẹ nhõm lộ rõ qua từng chuyển động của cậu. Jisung rúc vào thứ gì đó cưng cứng nơi mùi hương nồng nàn nhất.

"Jisung."

Jisung hừm một tiếng thay cho câu trả lời. Những đau nhức hành hạ cậu ngày đêm đã tan thành khoái lạc.

"Jisung," giọng nói lặp lại có phần gay gắt hơn. Jisung vùi mình vào sâu hơn. Alpha. Cậu cần Alpha của mình. Tổ. Cậu cần làm tổ để Alpha có thể bảo vệ cậu.

Có một Alpha không thích sự bừa bộn của chiếc tổ cậu tạo nên. Hắn luôn phá nát chúng trong những kì phát tình của Jisung. Jisung không còn làm tổ vì sợ rằng đến cuối cùng mình cũng không thể giữ được nó. Cậu cũng muốn lắm chứ. Cậu sẽ để Alpha nằm ở ngay giữa nếu có thể.

"Jisung!"

Đôi bàn tay mạnh bạo nắm lấy vai cậu.

Alpha của cậu muốn một cái tổ.

Jisung kêu gừ gừ thích thú, trong cơn mê man cậu loạng choạng tìm kiếm các tấm ga trải giường để xây tổ. Alpha của cậu sẽ hài lòng. Alpha của cậu sẽ bảo vệ cậu và đứa bé. Bé con của cậu sẽ ổn thôi.

Jisung thu dọn quần áo và chất thành đống trên giường, dùng mùi hương dẫn đường. Jisung nhìn khắp phòng để tìm lá rụng và tìm thấy một đống lá đã nằm sẵn trên giường. Jisung vươn tay tóm lấy nó nhưng nó không nhúc nhích.

"Jisung, cậu bị cái quái gì vậy?"

Jisung bừng tỉnh và cứng đờ.

Minho trợn mắt tựa vào đầu giường, mùi quế sao mà khó chịu đến thế. Bàn tay Jisung siết chặt chiếc áo ngủ của Minho đang gắt gao bám lấy một bên vai của anh.

Minho đẩy Jisung ra khỏi người anh và chỉ lúc đó cậu mới nhận ra mình đang cưỡi lên người anh.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Jisung hỏi, thở hổn hển và quan sát quanh căn phòng.

"Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó." Minho kéo áo qua đầu, chỉnh nó trở về vị trí cũ. "Cậu thường tấn công tình dục bạn cùng phòng vào buổi sáng thế này à?"

"Xin lỗi, tôi không cố ý," Jisung ôm bụng, cố kéo bản thân trở về thực tại, đầu óc choáng váng và nặng trĩu. Chuyện này đã xảy ra một vài lần. Đủ để khiến cậu quen thuộc với nó. Lần đầu tiên chuyện đó xảy ra là khi Jisung đang ở chỗ làm và cậu đã ngã gục, hoặc ít nhất đó là điều cuối cùng cậu nhớ được. Khi cậu lấy lại nhận thức, cậu thấy mình đang ôm Jeongin và Hyunjin đang cố gắng đẩy Jisung ra khỏi Jeongin.

Jisung rất sợ mình sẽ bị sa thải, nhưng Hyunjin chỉ bày tỏ sự lo lắng của mình và nói rằng Alpha của Jisung nên truyền pheromone cho cậu thường xuyên để ngăn ngừa chứng rối loạn tâm thần do mang thai ở Omega gây ra. Viết tắt là OPIP. Jisung gật đầu, kết cục là Hyunjin cho cậu về nhà sớm và yêu cầu cậu nghỉ ngơi.

Sau khi tìm hiểu trên Naver, Jisung phát hiện ra OPIP xảy ra khi thiếu vắng mùi hương của Alpha trong nhà của Omega. Thông thường, bạn đời sẽ truyền pheromone vào quần áo của Omega, họ sẽ cùng nhau ngủ trong tổ và nhờ đó mà Omega sẽ thường xuyên được truyền pheromone. Để bù đắp cho điều đó, Jisung đã đến cửa hàng mùi hương, đặt một phòng và mùi hương của một Alpha sẽ được bơm vào đó và chỉ đơn giản là ngồi đó cho đến khi cơ thể cậu cảm thấy đủ.

Cậu không thể đi đến đó thường xuyên vì lý do tài chính, nhưng chưa bao giờ cậu gặp phải tình huống tồi tệ như thế này.

"Tôi xin lỗi, chứng OPIP của tôi lại tái phát rồi," Jisung cúi đầu xấu hổ.

Jisung đã nghĩ Minho sẽ chế giễu hoặc thắc mắc từ viết tắt đó là gì, nhưng thay vào đó Minho lại dịu dàng và lúng túng nhìn xung quanh. "Nghe... hợp lý hơn nhiều."

Nói xong, Doongie nhảy lên giường và chào Jisung, liếm tay cậu. Jisung đợi Minho rời đi để họ tiếp tục buổi sáng của mình, nhưng Minho vẫn ngồi yên nhìn Jisung.

"Cậu quá liều mùi hương của tôi hay sao?" Minho hỏi, gãi gãi tai Doongie.

"Có lẽ vì đã vài tháng rồi tôi chưa ngửi thấy mùi Alpha gần như vậy," Jisung nhún vai, muốn duy trì sự tự nhiên của cuộc trò chuyện này.

Minho mím môi và nhích lại gần Jisung. Anh nghiêng đầu và ngửi mùi của cậu. "Không một ai luôn sao? Bạn của cậu thì sao?"

"Minho, tôi không có bạn. Cậu biết điều đó mà," Jisung dán mắt vào tấm chăn, buộc giọng nói của mình phải bình tĩnh.

Minho thở dài và nhìn quanh phòng. Hai người đã có rất nhiều cuộc trò chuyện về sự vất vả của Jisung trong việc kết bạn và giữ chân họ. Minho vốn là một người quảng giao và anh bối rối không biết điều đó có thể xảy ra bằng cách nào.

Họ ngồi im lặng gần một phút và Jisung có thể thấy Minho đang nóng lòng muốn giúp đỡ. Minho sẽ không đề nghị giúp đỡ trừ khi Jisung yêu cầu, yêu cầu anh sử dụng mùi Alpha của mình để giảm bớt áp lực đang đè nặng lên cậu. Mặt khác, Jisung từ chối nhờ ai đó giúp đỡ vì biết rõ họ ghét mình.

Jisung đứng dậy và nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt Minho. Minho có thể kiêu ngạo nhưng có lẽ anh đang hy vọng Jisung sẽ nhượng bộ. Jisung sẽ yêu cầu giúp đỡ, Minho sẽ nói rõ rằng anh chỉ giúp để không bị tấn công vào buổi sáng và Jisung sẽ bị bẽ mặt nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Thay vào đó, Jisung bước vào phòng tắm, để lại Minho với những suy nghĩ không sao có thể nói nên lời.

***

Jisung dành cả ngày thứ Bảy để dạo quanh phố phường. Cậu đi đến một cửa hàng mùi hương, để rồi phát hiện giá cả lại tăng vọt. Gần đây xuất hiện xu hướng các cặp đôi đến cửa hàng mùi hương trong chu kỳ phát tình để nâng cao trải nghiệm. Các nhân viên luôn nhìn Jisung bằng ánh mắt thương hại khi Jisung thu mình trong một xó xỉnh của cửa hàng đắt đỏ và lướt điện thoại.

Đôi khi Jisung cảm thấy nguy hiểm nên cậu chọn làm những điều ngu ngốc. Jisung gỡ chặn Chan và lướt qua những dòng tin nhắn dài thượt mà hắn gửi. Cậu biết Chan sẽ thấy mình đã xem và tiếp tục gửi tin nhắn với hy vọng Jisung sẽ trả lời, nhưng Jisung sẽ không làm vậy. Cậu đã học được một bài học nhớ đời từ khi còn hẹn hò với Chan.

Chuỗi tin nhắn đầu tiên là từ ba tháng trước và Jisung đọc lại chúng một lượt để ôn lại trí nhớ. Đầu tiên Chan chửi rủa cậu, bắt cậu phải bỏ đứa bé, sau đó hắn yêu cầu được nói chuyện tử tế và tỏ ra bình tĩnh, sau đó hắn lại tiếp tục mạt sát Jisung vì đã chặn mình. Sau đó, đó là sự kết hợp kỳ lạ giữa những tin nhắn được gửi khi say rượu, những lời đe dọa tự làm hại bản thân và nhiều hình thức thao túng khác mà Jisung đã quá quen thuộc.

Năm ngoái, Minho và Jisung đã đi dự lễ hội mùa xuân. Jisung đã ở lại muộn vì không muốn về nhà và đối diện với một Bang Chan bất ổn trong cảm xúc. Vì vậy, khi Minho đề nghị Jisung ở lại chỗ của anh vì nhà anh gần hơn và lúc đó là 2 giờ sáng, và Jisung đã đồng ý.

Sai lầm nằm ở chỗ là khi tỉnh dậy, Chan đã rất tức giận, Jisung phải nghe hết hết tin nhắn thoại này đến cuộc gọi khác của Chan, dọa sẽ tự làm tổn thương mình nếu Jisung không trả lời và cho hắn biết cậu đang ở đâu.

Jisung chạy về nhà ngay lập tức và thấy Chan nằm trên sàn với một chai bia vỡ và những vết cắt trên cổ tay. Jisung không bao giờ đi chơi quá muộn sau đó, cậu thậm chí còn hiếm khi đi chơi với Minho. Khi Minho hỏi tại sao cậu lại dần trở nên xa cách như vậy, Jisung sẽ nói rằng cậu chỉ đơn thuần là cần không gian riêng. Minho đã cho cậu không gian, nhiều đến mức đôi khi cậu tưởng như Minho đã quên mất sự hiện diện của mình.

Cậu dần dần thu hẹp tầm quan trọng của mình khỏi cuộc đời Minho. Phải mất hàng tháng trời Jisung mới tìm ra lý do. Chan đã nói với cả nhóm lý do Jisung không đi chơi là vì Jisung nghiện xem các chương trình hẹn hò. Jisung đã xem nhiều chương trình thể loại đó hơn vì cậu muốn hiểu tại sao cuộc sống của mình không giống như những cặp đôi trên truyền hình. Cậu nhận thấy truyền hình thực tế có khả năng truyền cảm hứng một cách kì lạ, cậu đồng cảm với những con người đầy thiếu sót đó.

Bạn bè của cậu không thích điều đó. Cậu đã tìm ra từng chi tiết của câu chuyện từ Minho trong một cuộc gọi vào đêm khuya. Minho đã đề nghị Jisung đi trị liệu và Jisung đã đồng ý. Minho đã yêu cầu Jisung gọi điện thường xuyên cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC