Đích duệ nha đầu ta là lớp trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4 : Khởi đầu của một mối tình ngang trái.

Lạc Du nhẹ nhàng bước đi trên con đường đến trường, mồm thì huýt sáo tựa như 1 cậu bé lớp 1. Lại nhắc đến ngày hôm qua khiến cô tức đén học máu. Thế méo nào mà sáng sớm cô vừa đi mua 1 cái laptop xong thì bị phá cho hư chứ ? Chuyện là như này ...
                - Sáng sớm ngày hôm qua -

Lạc Du vội vàng xách chiếc laptop mới mua từ cửa hàng đi về nhà. Trên đường, cô thấy 1 đám người tụ tập lại 1 chỗ. Thì ra là  tên nổi tiếng nào đó đang khoác lác về bản thân cho fan nghe. Cô đi lướt qua, ko thèm nhìn vào mặt hắn khiến tên đó rất ngạc nhiên. Thế là, tiện tay hay cố tình đụng trúng Lạc Du khiến cô buông tay mà làm rớt chiếc laptop.
Lạc Du : WHAT ?!? Cái máy tính ngàn vàng của tôi ! Tên khốn anh cố tình phải ko ?_ cô tức giận
Tên nổi tiếng đó cười nhẹ rồi giả vờ lo lắng, hỏi thăm cô.
Tên nổi tiếng : Này cô ko sao chứ ? Tôi thành thật xin lỗi ! Lúc nãy do nhièu fan quá... nên tôi lỡ đụng trúng cô! Tôi ko cố ý đụng trúng cô đâu, thật dó ! Cho nên ... mong cô bỏ qua !_ anh cúi đầu giả vờ xin lỗi
Tên nổi tiếng nghĩ thầm : Sao ? Cô cx như những người đó thôi ! Các người chỉ thích tôi vì tôi giàu có, có quyền, có địa vị thôi phải ko ? Bây giờ đc tôi chú ý đến rồi, như thế đã đc chưa ?
Lạc Du chả có phản ứng, mặt đen hơn đít nồi nhìn hắn ta.
Lạc Du : Anh là Minh Hạo phải ko ? Người vừa mới nổi trong giới giải trí ?
Minh Hạo : Phải !_ anh ngơ ngác trước câu hỏi của cô
Lạc Du : Hể ? Vậy sao ... Thế quái nào anh lại cố tình đụng trúng tôi, làm tôi buông tay, rớt cái máy tính vại ? MINH HẠO  ? Bỏ qua sao ? Hai từ này anh nói thật dễ dàng ah ! Lúc nãy, tôi thấy anh cố tình vươn tay ra, khiến tôi đụng trúng làm rớt cái laptop. Anh mau đèn cái khác cho tôi !_ cô bực bội
Minh Hạo : Này tôi đã xin lỗi cô rồi. Thật sự chỉ là vô tình. Tại sao cô chắc chắn tôi đúng trúng cô chứ ? Lúc nãy là vô tình và tôi cx đã xin lỗi rồi. Cớ sao cô lại khiến chuyện bé xé ra to chứ ? Cô nói tôi vươn tay ra cố tình đụng trúng cô sao ? Thật nức cười ! Tại sao tôi lại phải làm như vậy ? Hơn thế nữa xung quanh tôi nhìu ng thế này sao ko ai thấy ? Cô nói đi, tại sao ? Nếu muốn buộc tội ng khác thì cần có bằng chứng ah ! Ko có thì đừng đổ lỗi lên đầu ng khác. Ko là tôi cho cô lên phường ngồi vì tội xúc phạm nhân phẩm đó ! Các fan của tôi ơi, tôi nói có đúng ko nào ?_ anh cười tự mãn
Minh Hạo thầm nghĩ : Thế nào ? Muốn dấu vs tôi ? 1000 năm sau đi ha!
Fan : Đúng vậy ! Đúng vậy ah ! Minh Hạo của chúng tôi hiền lành, tốt bụng, sao có thể làm những chuyện vô liêm sĩ như vậy chứ ! Còn cô thì sao, chẳng qua muốn đc anh ấy để ý mà ko từ thủ đoạn, cho nên ms làm như vậy phải ko ? Đồ ĐỈ ĐIẾM, ...
Đám fan não tàn của hắn lần lượt kích động, mắng chửi cô đủ điều. Nào là " con đỉ điếm " này nọ. Mà Lạc Du đâu phải dạng ng dễ ức hiếp. Cô đợi bọn họ chửi xong thì điên cuồng quản giáo bọn họ 1 trận. ( T/g : đoạn Lạc Du chửi có hơi thô tục 1 xí nên nếu bn nào ko thích thì có thể click back nha. Làm ơn đừng mắng mk này nọ nhé ! Chân thành cảm ơn ! )
Lạc Du : Ê này, ĐĐM các ng có mắt ko vậy hả ? Rõ ràng tôi là ng bị hại mà các ng ko thèm giúp, còn đứng mắng ng vô duyên vô cớ nữa. Các ng coi chừng mồm chó của các ng, cứ mở miệng là đỉ này, đỉ nọ. Ôi đệt, sao các ng ko coi lại bản thân mk đi ? Con gái ra đường mà mặc quần áo hở hang, có ngày bị gạ ch*ch thì đi m* đời trong trắng ! M* bà nó, tổ sư nhà tụi bây, F*ck you BITCH !!!,...
Cứ thế mà cô chửi đám fan não tàn đó hết 30 phút. Bọn ng dó ngơ ngác như 1 con nai vàng. Phải mất 1 lúc thì ms có 1 con nhỏ tóc xanh định thần lại, gan dạ chửi Lạc Du.
Fan : Ôi trời ạ ! Cái thứ con gái ko biết xấu hổ như cô có quyền gì mắng chúng tôi ! Mồm miệng thì đanh đá , cay độc mà đòi dạy đời ng khác àh ? Bớt đi ! _ ả cười khinh
Lạc Du : Hử ? Dạy đời ? Tôi ko dám ! Cô đả đạt dẳng cấp ngu có tổ chức, ngốc đến bất cần đời rồi ! Tôi ko biết cô nghe câu nói này chưa nhưng tôi thấy hợp vs cô lắm đấy !_ cô cười mỉa
Cô ta tức đến sôi máu, nhưng đâu thể chửi thề, chửi tục trước ng cô ta thích để làm mất hình tượng đâu. Ả ta dành cười gượng gạo, giữ hết những nỗi niềm trong lòng mà ko nói ra.
Fan :  Cô thật lanh mồm, lanh miệng nha ! Thế cô chắc chắn nó hợp vs tôi sao ? Nếu thế thì mời nói !_ ả cười gượng
Lạc Du : Là câu : " CHÓ NGOAN KO CẢN ĐƯỜNG ĐÓ " ! Cô đứng đây cãi nhau vs tôi để bênh vực hắn tốn thời gian, thay vì đó sao cô ko ở nhà làm việc để phụ giúp cha mẹ đi ? _ cô cười mỉa
Cô ả đó nghe xong thì tức đến máu sôi tới não, mà cha biết phải làm gì nên đành phải câm lặng.
Fan : Cô ... ?!?
Lạc Du : Còn muốn sủa nữa àh ?
Cô ta nghe nói thế thì ko kiềm chế đc nữa, nói.
Fan : Cái gì ?!? Cô coi tôi là chó àh ? Hừ ! Chị em, lên ! Chúng ta sẽ giáo huấn con nhỏ đó !_ ả ra lệnh
Lạc Du cười lạnh. Bọn họ nghĩ cô là ai chứ. Lạc Du có danh hiệu là Queen - nữ hoàng của chốn hắc đạo lẫn bạch đạo như cô mà để cho bọn người này đánh mk sao ? 2000 năm sao cx ko thể. Cô khẳng định chắc nịch.
Lạc Du : Hừ ! Ko biết tự lượng sức mk !
Sau 1 hồi đánh đấm vs đám fan thần kinh kia. Cô bước tới gần cô ả lúc nãy nói.
Lạc Du : Thế nào ? Ban nãy nói hùng hồn lắm mà ! Sao bây giờ co rúm như con thỏ đế vậy ?_ Lạc Du nở 1 nụ cười hết sức nguy hiểm.
Cô ả kia bắt đầu sợ sệt, vứt hết hình tượng mà cúi xuống xin lỗi Lạc Du, cầu mong cô tha thứ.
Fan : Tôi xin lỗi!... hức... tôi... đã sai rồi ! Mong... hức ... cô ..tha lỗi cho tôi... hức !_ ả khóc mếu máo.
Lạc Du ko hề định tha cho cô ta mà bỗng nhiên có cuộc gọi từ công ty, bảo là có chuyện gấp nên cô ms buông tha cho ả. Lạc Du dù đã tha cho cô ta 1 mang mà cx ko quên cảnh cáo.
Lạc Du : Tôi nói cô nghe ! Ở thời đại này mà cứ ngạo mạn, ngông cuồng như cô có ngày chết mà ko thấy xác đâu ! Giờ thì biến cho khuất mắt tôi !_ cô lườm ả ta.
Ả ta sợ sệt bỏ chạy ko dám nán lại 1 phút giây nào nữa. Cô gái mà ả ta gặp quá đáng sợ. Ả ta thề nếu vó 2 lựa chọn chết hoặc là đồ chơi trong tay của Lạc Du thì cô ta thà chết còn hơn. Lạc Du nghe xong điện thoại thì quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của cái tên chỉ biết dựa vào phụ nữ kia thì ko thấy hắn đâu nữa. Cô tức giận, buộc miệng chửi tục vài câu.
Lạc Du : What ?!? Người đâu ??? Đm, đừng để tôi gặp lại anh. Thử chọc tôi điên đi, tôi cho anh mất cơ hội làm cha lun ! F*ck, tên khốn nạn, tên ôn thần, tên hách dịch, $@&#*¥£...
( T/g : Haizz, Lạc Du à Lạc Du, đừng bận tâm đến hắn nữa ! Dù sao cx chỉ là 1 cái laptop hoi mà ! Vs gia thế, tiền tài và quyền lực nhà cô thì muốn bao nhiu cái máy tính chả đc ?
Lạc Du : Đừng bận tâm ? Cô nói nghe dễ dàng quá ha. Cái laptop 10000 tệ của tôi vừa ms mua xong bị hắn làm hư. Tôi sẽ giết hắn !!!
T/g : Lạc Du ... cô bệnh hả ? Tới giờ uống thuốc chưa ? Để tôi đi lấy cho cô.
Lạ Du : Tổ tiên sư nhà cô ! Tôi đ*o có mắc bệnh gì cả ! Đm , hôm nay cô cả gan dám nói tôi bệnh hả ? Tôi giết cô ! Kuro Usagiiiii !!!
T/g : Á... ! Đừng mà ! Heo mi !!! Heo miiiiii ! Bà con làng xóm ơi, kíu tui vs !!!
Cảnh báo : Đây chỉ là trí tưởng tượng phong phú và con mọe nó thần kinh của tôi hoi. Hông có trong cốt truyện đâu nhá ! )
Trong lúc Lạc Du đang chửi rủa thì Minh Hạo đứng ở góc tường quan sát cô từ nãy đến giờ.
Minh Hạo : Cô gái đó ... rất là quen mắt nha !_ cười
            - Kết thúc hồi tưởng -
T/g : hu hu tui viết muốn gãy tay cho các ng đọc mà ko ai thèm đọc dùm hay vote cho tui cái ! Tủi thân ghê ! T _ T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC