Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠LƯU Ý: Một số đoạn /câu có thể bị cắt đi hoặc chuyển đổi nghĩa vì lí do dịch thuật.

























Kageyama Ritsu 13 tuổi khi lần đầu tiên trải qua sự phản bội.

13 tuổi, mặc trang phục hầu gái và phục vụ mọi người đồ uống có tên dễ thương, khi cậu nhận ra  rằng không có ai mà cậu có thể tin tưởng trên thế giới này.

Làm sao? Làm thế nào và tại sao hội học sinh lại nhất trí rằng một quán cà phê trang phục hầu gái là được để tham gia Lễ hội Văn hóa? Không, ngay từ đầu, ai đã gợi ý điều này? Họ không có gì xấu hổ? Lòng tự trọng? Bất cứ điều gì?

Cậu ta nên đấu tranh nhiều hơn — nên đưa ra nhiều luận điểm hơn tại sao đây là một ý tưởng kinh khủng. Cậu không nên ngồi như bị sốc trên ghế, nhìn chằm chằm vào khoảng không khi lắng nghe các thành viên hội học sinh khác nói rằng không có Ritsu, việc tất cả những người bạn trong lớp của bạn bao gồm cả bạn ăn mặc như những người hầu gái và phục vụ mọi người là một ý kến tuyệt vời. Có lẽ khi đó cậu sẽ không ở trong tình huống này. Có lẽ sau đó họ có thể có một quán cà phê bình thường - hoặc bất cứ điều gì khác, thực sự. Bất cứ điều gì khác sẽ tốt hơn là—

"Bàn cho một người!"

"... Chào, Ritsu."

. . .Claw phá hủy và chiếm lấy thế giới sẽ tốt hơn thế này.

"... Suzuki." Ritsu chào. Cậu không quay lại hoàn toàn, chỉ quay đầu lại với Shou.

"Ồ, hai người biết nhau rồi sao? Hoàn hảo, hãy phục vụ cậu ấy, Kageyama. " Ritsu cau mày, ánh mắt nhìn như sẽ giết bất kì ai động vào cậu ta, nhưng Ritsu nhanh chóng sửa lại trước khi mọi người chú ý.

"Ừ." Ritsu buộc bản thân không bật ra nhiều lời tục tĩu sôi sục trên đầu lưỡi, "Được rồi." Thay vào đó, cậu nói.  Ritsu im lặng chết lặng khi anh dẫn Shou đến một chiếc bàn trống trong góc lớp, những ngón tay co giật khi chúng nắm chặt và thả lỏng khay kim loại khi màn trập của máy ảnh mở ra đóng vào ngừng.

"Ch — Chà, được rồi... umm. Trông cậu vẫn tốt, nhỉ. "

"Ha." Ritsu cười, khô khan, vô cảm, và một nụ cười có bất cứ cảm xúc gì ngoại trừ hạnh phúc, 

"Hahahaha."

Nếu đó là nỗ lực của Shou trong việc tạo ra cuộc nói chuyện nhỏ hoặc khen ngợi cậu, tất cả những gì thành công trong việc làm đó là phá hủy sự kiên nhẫn vốn đã bị hủy hoại của Ritsu.

"Cậu đang làm gì ở đây." Câu hỏi của Ritsu xuất hiện nhiều. Ritsu khá chắc chắn rằng cậu đã đảm bảo không nói với bất kỳ ai về lễ hội vì lý do này, vậy tại sao Shou lại ở đây?

"Uh, thì..." Shou gãi đầu, nhưng câu giờ chỉ khiến cậu thêm bực mình. Khi biểu hiện tối sầm lại, Shou cố gắng trả lời, "Anh trai của cậu đã nói với tôi về lễ hội mà trường cậu đang tổ chức và nói cho tôi biết cậu học lớp nào trong trường hợp tôi muốn đi."

"Và cậu đã đến một mình. Mà không cần nói cho tôi biết. " Ritsu trừng mắt, nhìn đối phương nhăn mặt.

"Ừ thì, anh trai của cậu chỉ mới nói với tôi hôm nay. Tôi đã gửi cho cậu một tin nhắn, có thể cậu không nhìn thấy vì cậu đang bận hay gì đó. Không phải tôi biết là cậu sẽ ăn mặc như thế này, tôi chỉ được biết là lớp cậu đang mở một quán cà phê. " Đúng. Tất nhiên. Bởi vì đó là tất cả những gì Ritsu nói với anh trai mình.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu quyết định đến đây ngoài tất cả các lớp học khác, một quán cà phê do học sinh trung học điều hành nghe có vẻ không thú vị cho lắm."

Ritsu thở dài thườn thượt.

"... Vì tôi muốn gặp Ritsu đây? Đã lâu rồi chúng ta không đi chơi với nhau vì gần đây cậu rất bận rộn với mọi thứ. đúng không không?" 

Ritsu cảm thấy như tất cả sự thất vọng của mình thoát khỏi cậu, khuôn mặt cậu nóng lên và cậu nhìn đi hướng khác.

"... Không, xin lỗi." Cậu lặng lẽ xin lỗi, đột nhiên cảm thấy có lỗi vì quá cáu kỉnh với người bạn thân nhất của mình. Thật ra, Ritsu cũng muốn gặp lại Shou một lần nữa, nhưng không phải... như thế này."

" Được rồi, rõ ràng là cậu đã khá khó chịu với toàn bộ tình huống này ngay cả trước khi tôi xuất hiện. " Shou vẫy tay chào cậu. Nhưng rồi cậu quay gót thay vì ngồi vào chiếc bàn mà Ritsu vừa hướng dẫn cậu.

"Vì cậu trông có vẻ không muốn tôi ở bên trong khi ăn mặc như vậy, nên tôi có thể đi và chúng ta chỉ có thể gặp nhau -"

 Ritsu nắm lấy tay Shou trước khi não kịp xử lý ất cứ thứ gì. Mãi cho đến khi những lời nói của Shou tắt ngấm, tay vẫn trong tay, Ritsu mới nhận ra mình vừa làm gì. Tâm trí cậu trở nên trống rỗng khi Shou nhướng mày thắc mắc về hành động của mình.

"Cậu—" Ritsu không bao giờ nghĩ về cảm giác bàn tay của Shou chai sạn như thế nào. Cậu ta không nghĩ về việc mình muốn nhìn xuống để có thể nhìn thấy chúng rõ hơn, hay lướt ngón tay trên từng dấu vết.Cậu ấy không.

 "—Cần phải mua một thứ gì đó." Ritsu nói.

"Ồ đúng rồi, tôi đoán vậy. Phải kiếm lại ngân sách bằng cách nào đó, nhỉ? "

"Đúng." Ritsu nói dối, đi cùng với kết luận của Shou. Dù sao thì điều đó cũng không sai. Cậu ấy vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, và chắc chắn là Ritsu đang đỏ mặt, nhưng nếu Shou nhận ra, cậu sẽ không đề cập đến điều đó.

"Được rồi, các cậu có gì?" Ritsu ra hiệu cho menu trên bàn thay cho phản hồi. Shou tiến đến ngồi xuống chiếc ghế có sẵn, nhăn nhó chọn menu.

"Wow, các cậu... có vẻ như thực sự đã làm hết sức." Shou nói, nheo mắt trước những bức vẽ khủng khiếp về trái tim, hoa và thỏ bằng mực sáng màu như thể chúng đang tấn công vào mắt cậu.

"... OK, không xúc phạm nhưng tôi không biết những thứ này phải là cái quái gì. Hoppity-Happy Boing-Boing Joy? Fizzy-Fuzz Love Soda? " Shou đặt menu xuống mà không buồn đọc thêm gì nữa, "Chỉ cần đưa cho tôi thứ gì đó không ghê tởm." Cậu quyết định. Ritsu gật đầu và quay người rời đi, không thể nói thành lời nào với trái tim vẫn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không thể nhìn thấy Shou cúi đầu xuống để che mặt.

Ritsu không suy nghĩ nhiều về lựa chọn đồ uống, chỉ lơ đễnh chọn phương án phổ biến nhất để nhờ các bạn cùng lớp phụ trách chuẩn bị đồ uống. Cậu ấy từ bỏ việc đặt đồ uống đã hoàn thành lên khay như anh ấy phải làm và thay vào đó chỉ cầm lấy nó, quay lại để quay lại bàn của Shou... chỉ để thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào Ritsu.

"Tôi biết tôi trông thật nực cười, nhưng ít nhất cậu có thể không nhìn chằm chằm nhiều như vậy không?"

Ritsu khẽ càu nhàu khi đã ở đủ gần, cẩn thận để không ai khác nghe thấy giọng điệu thô lỗ của cậu ấy, thay vì giọng điệu lịch sự và trang trọng thông thường của cậu ấy. Ít nhất thì Shou cũng có ý thức để trông có phần tội lỗi.

"Ah, xin lỗi, xin lỗi... Nhưng trông cậu không ngu ngốc, lúc nãy tôi đã nói với Ritsu là trông cậu rất đẹp mà"

Thời điểm Ritsu nghe thấy những lời đó, cậu đánh rơi đồ uống vừa chuẩn bị.

"Woah!" Một luồng khí màu cam nhanh chóng bao phủ đồ uống và  bắt nó giữa không trung trước khi nó có thể đổ hoặc vỡ ra, "Cẩn thận, cậu suýt đánh rơi nó. Tôi sẽ không bị tính phí nếu bạn làm vậy, phải không? " Shou nói đùa khi cậu ngẫu nhiên nhấp một ngụm đơn đặt hàng của mình, nhưng Ritsu không nghe.

"Đi đây." Ritsu nói, giọng nói trầm lặng khi so với nhịp đập của trái tim cậu. Shou nhìn lên, hoàn toàn bình tĩnh như thể cậu không chỉ biến Ritsu trở thành một mớ hỗn độn bối rối.

"Ồ chắc chắn rồi, cá là cậu đang bận. Chúc may mắn, cố gắng đừng giết ai đấy". Shou vẫy tay.

"Cảm ơn." Ritsu thì thầm, nhanh chóng quay lại và chạy tới chỗ người khác yêu cầu.



Kageyama Ritsu ghét mọi thứ trong tình huống này. Có lẽ là ngoại trừ  Shou.



Bonus:
nguồn: trên mạng


Nên xem phim đi nhá 

Hay cực í =)

Tôi ở fandom này lâu r nhưng bh mơi dịch truyện thôi =)



Nhớ vote nhá (~ ̄▽ ̄)~⭐
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC