Chương 6-7-8-9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ta. Tứ muội muội cái gì cũng được tốt nhất, chắc hẳn sẽ thành toàn cho tỷ tỷ, vậy ta đây sẽ không khách khí" (Be: tự nói xong lấy, đúng là trơ lv max).

Nói xong, cũng không hỏi ý kiến Bùi Nguyên Ca, liền muốn đem bình phong giao cho đại nha hoàn Cẩm Tú đứng sau, để nàng ta mang về Thải Vi viên.

Bùi Nguyên Ca đặt mạnh chén cháo trong tay xuống mặt bàn, trong lòng tức giận.

Trước kia, Bùi Nguyên Dung cũng như vậy cầm đi không ít thứ tốt của nàng, lại thêm Quế mama nói tỷ muội hòa khí quan trọng hơn, thân là đích nữ lại càng phải rộng lượng, mục đích để nàng không lên tiếng phản đối. Đáng tiếc, hiện tại nàng đã khác trước, lần này nàng ta đừng hòng thực hiện được, không những như vậy, nàng còn muốn những thứ nàng ta đã lấy đi trước đây, phải trả lại bằng hết!

Đang định lên tiếng, phòng ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của Bạch Vi: "Tứ tiểu thư, lão gia và Chương di nương tới thăm người".

Vừa nói xong, Bùi Chư Thành đã tiến vào, trước nói: "Ca nhi đừng đứng dậy, dưỡng thân thể quan trọng hơn". Liếc mắt một cái nhìn thấy Bùi Nguyên Dung nổi bật trong phòng, trong lòng vui mừng, từ ái nói: "Ta cứ nghĩ mình đến sớm, không ngờ Dung nhi còn đến sớm hơn, chắc là lo lắng cho bệnh tình của Ca nhi, cho nên sáng sớm đã tới phải không? Tỷ muội phải nên như thế!"

Chương Vân theo vào sau, trên người mặc y phục màu xanh thẫm, váy xanh nõn chuối, tươi mát tú lệ, nghe thấy Bùi Chư Thành khen Bùi Nguyên Dung liền mỉm cười.

Bùi Nguyên Dung muốn nói thêm đôi câu, để được Bùi Chư Thành khen, Bùi Nguyên Ca đã cười, mở miệng trước: "Đúng vậy thưa phụ thân? Tam tỷ tới đây từ sớm, con lại đang dùng cơm, còn chưa kịp nói gì, tỷ ấy đã muốn bộ bình phong lưu ly 16 tấm ở chỗ của con đó! Người biế sẽ nói tam tỷ tỷ tới đây thăm bệnh. Người không biết còn tưởng rằng, tỷ ấy chuyên đến lấy đồ đó!"

Đến thăm bệnh lại không hỏi bệnh tình bệnh nhân, đã muốn xin đồ trong phòng bệnh nhân mang về.

Trong lời đùa vui của Bùi Nguyên Ca, Bùi Chư Thành nghe ra ý tứ khác, có chút nhíu mày, Dung nhi này, thật quá nông cạn! Đến khi nhìn rõ bình phong kia, hai hàng lông mày đen càng nhíu chặt, không vui nói: "Dung nhi hồ nháo! Ngươi là đến thăm bệnh , tại sao ngược lại muốn lấy đồ?"

Bùi Nguyên Dung luyến tiếc tấm bình phong tinh xảo này, than thở nói: "Chỉ là một bộ bình phong mà thôi, có đáng để Tứ muội tố cáo không?"

"Tam tỷ nói đúng, chẳng qua một bộ bình phong thôi, sao so được với tình cảm tỷ muội của chúng ta? Nhưng mà, bình phong này là di vật mẫu thân ta để lại, ta coi nó giống như nhìn thấy mẫu thân. Đây là một chút niệm tưởng của ta, cho nên không thể cho tỷ". Bùi Nguyên Ca thẳng thắn mỉm cười, tuy sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa che dấu đi dung nhan xinh đẹp, nhưng cả người khí độ phong phạm lại bởi vậy càng thêm nổi bật: "Ta nhớ rõ ta còn có một bộ bình phong tám tấm thêu hai mặt, một bộ tượng gỗ tử đàn điêu khắc tám vị bát tiên. Những thứ đó so với bình phong lưu ly này cũng không kém nhiều lắm, trang trí đều rất đẹp, ta sẽ đưa chúng cho tam tỷ". Nói xong, cất giọng lên: "Quế mama, còn không đem hai món đồ đó lấy ra đây, đưa cho tam tỷ?"

Lời này vừa nói ra, Quế mama và Bùi Nguyên Dung sắc mặt kịch biến.

Hai món đồ này đều giá trị ngàn vàng, tinh xảo xinh đẹp xác thực không kém bộ bình phong. Vấn đề là, chúng đã sớm bị Bùi Nguyên Dung mang đi, nay làm sao lấy ra được? Cho dù Quế mama nói trước kia Bùi Nguyên Ca đã cho Bùi Nguyên Dung, nhưng đang ở trước mặt Bùi Chư Thành nha—— vật quý trọng như vậy, Bùi Nguyên Ca đã đưa cả 2 món, nay Bùi Nguyên Dung lại còn muốn nữa?

Nếu Bùi Chư Thành suy nghĩ nhiều mà truy cứu rốt cuộc Bùi Nguyên Ca đã "tặng" Bùi Nguyên Dung bao nhiêu thứ, như vậy sẽ phiền toái lớn!

Thật không biết, Tứ tiểu thư đột nhiên nhắc tới hai món đồ này, là trùng hợp, hay cố ý?

Bùi Nguyên Dung khẩn trương nói: "Ta không cần nữa! Không cần nữa!" Hai tay xua xua, thần sắc bối rối.

"Tứ tiểu thư thật không hổ là đích nữ, phong phạm ung dung, rộng lượng, khó trách khiến lão gia yêu thương tứ tiểu thư như vậy!" Chương Vân biết tình hình không ổn, vội vàng hoà giải, thuận tâm ý của Bùi Chư Thành mà xu nịnh Bùi Nguyên Ca, hy vọng có thể đem việc này bỏ qua.

Nghe xong lời này, Bùi Chư Thành sắc mặt dịu đi, yêu thương sờ sờ đầu Bùi Nguyên Ca, nhưng vẫn liếc Bùi Nguyên Dung, trừng mắt một cái, đang muốn mở miệng.

Mắt thấy Bùi Chư Thành vẫn không chịu buông tha, Quế mama nhanh trí, nói: "Lão gia cùng các tiểu thư nói chuyện hợp ý, tứ tiểu thư ngay cả uống thuốc cũng quên. Đại phu đã dặn dò, thuốc này phải uống lúc còn nóng, bằng không hiệu quả sẽ bị giảm đi". Nàng biết Bùi Chư Thành yêu thương Bùi Nguyên Ca nhất, nhắc tới bệnh tình của Bùi Nguyên Ca , khẳng định sẽ đem chuyện khác tạm thời bỏ qua một bên, chờ này bát thuốc này uống xong, đại khái cũng sẽ quên mất chuyện kia.

Quả nhiên, nghe nói giảm hiệu quả của thuốc, Bùi Chư Thành lập tức không nói nữa.

Quế mama quả nhiên xảo quyệt, am hiểu lòng người, con rắn độc như thế, tuyệt đối không thể tiếp tục lưu ở Tĩnh Xu trai! Về phần Bùi Nguyên Dung, muốn thu thập nàng ta, ngày sau vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội, lúc này vẫn chưa vội. Nghĩ đến đây, trên mặt Bùi Nguyên Dung nở nụ cười, giọng hờn dỗi: "Phụ thân không biết đó thôi, Quế mama lo cho bệnh của con, một mình phụ trách việc sắc thuốc, cũng không mượn tay người khác đâu, đốc thúc uống thuốc, làm hại con muốn uống ít, thừa một chút cũng không được!" Quế ma ma nhìn chằm chằm như thế, nếu không uống thuốc, sợ là phụ nàng ta nhọc lòng.

Khuôn mặt Quế mama hiện nhiều nếp nhăn, nói : "Tứ tiểu thư đừng nói vậy, đây là bổn phận của lão nô!"

Thấy nàng ta dễ dàng nhảy vào bẫy của mình, khóe miệng Bùi Nguyên Ca hiện lên một chút khác thường, Quế mama a, lúc này ngươi cứ việc đắc ý đi, chờ chút nữa, ta sẽ cho ngươi muốn khóc cũng khóc không được!

Bưng chén thuốc lên, vừa chạm đến miệng, bên ngoài viện bỗng nhiên vang lên những tiếng ồn ào...

Chương 9: Trừ Quế mama (trung)

Bùi Chư Thành nhíu chặt chân mày, quát: "Chuyện gì xảy ra? Không biết tứ tiểu thư bệnh sao? Nhốn nháo như vậy, còn ra thể thống gì?"

Chỉ thấy một nha hoàn mặc y phục xanh nhạt chạy vội vào, sau khi hành lễ, mới nói: "Hồi lão gia, Tử Uyển ở Kiêm Gia viện nói là phụng mệnh phu nhân đến thăm Tứ tiểu thư. Bạch Vi tỷ tỷ nói, Tứ tiểu thư đang nghỉ, không thể gặp khách. Lời qua tiếng lại, hai người xảy ra tranh chấp với nhau, nhóm nô tỳ cũng ngăn không được, thỉnh lão gia chỉ thị".

Kiêm Gia viện? Bùi Chư Thành nhíu mày càng sâu, Thư Tuyết Ngọc phái người đến thăm Nguyên Ca? Nàng ta muốn làm gì?

Chương Vân cũng có chút nghi ngờ, Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc đã mười năm, không để ý tới phủ sự, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phái người đến thăm Bùi Nguyên Ca, chẳng lẽ muốn lấy lòng lão gia? Hừ, nàng sẽ không cho tiện nhân kia cơ hội đó! Nàng cúi người nói nhỏ bên tai Bùi Chư Thành, ánh mắt quét về phía Bùi Nguyên Ca, Bùi Chư Thành liên tục gật đầu, đang muốn lên tiếng đuổi người. (Be: mấy bà thím cổ đại này thích gọi ngta là tiện nhân thế -_- trong khi ngta mới là chính thê, mình là thiếp)

Lại nghe giọng nói của Bùi Nguyên Ca yếu ớt vang lên: "Hồ nháo! Tuy rằng phu nhân đóng cửa bái phật, người cũng không để ý nhiều tới chuyện trong phủ. Nhưng dù sao cũng là phu nhân, nha hoàn trong viện nàng tới, các ngươi cũng dám chậm trễ sao? Nếu phu nhân còn nhớ đến ta mà phái người đến thăm, thì để cho Tử Uyển vào đi!"

Trước đây, Thư Tuyết Ngọc vì Minh Cẩm chết, nên bị giam lỏng ở Kiêm Gia viện, nhưng dù sao cũng là việc xấu trong nhà, không thể truyền xa, bởi vậy người bên ngoài nói Thư Tuyết Ngọc thành tâm lễ phật, không để ý tới ngoại sự. Bùi Chư Thành nghĩ Nguyên Ca không biết việc này, cho nên mới nói như vậy. Tuy hắn lo lắng người của Kiêm Gia viện sẽ gây bất lợi cho Nguyên Ca, nhưng Nguyên Ca đã lên tiếng. Nếu hắn còn phản đối, tức là không cho Nguyên Ca mặt mũi. Huống chi mình còn đang ở đây, chắc một đứa nha hoàn cũng không thể gây sóng gió gì, nên không có lên tiếng, mặc cho người dẫn Tử Uyển vào.

Chương Vân ở một bên âm thầm nhíu mi, nàng rất rõ, có Quế mama cùng Bạch Vi, Bạch Chỉ xúi giục, Bùi Nguyên Ca xưa nay đều cho rằng Thư Tuyết Ngọc hại chết nương nàng ta, đối Kiêm gia viện oán hận không thôi, không đánh người đuổi ra đã là lưu tình lắm rồi, làm sao có thể cho nha hoàn Kiêm gia viện vào?

Chuyện này, nghĩ thế nào cũng rất kỳ quái!

Tử Uyển tiến vào, biết Bùi Chư Thành phòng bị mình, nên cũng không tới gần, theo quy củ dập đầu với mọi người, chuyển lời quan tâm bệnh tình của Thư Tuyết Ngọc tới Bùi Nguyên Ca. Đột nhiên thần sắc ngưng lại, ngẩng đầu, liếc trộm chén trong tay Bùi Nguyên Ca, thất thanh nói: "Tiểu thư không được uống bát thuốc này, thuốc này có vấn đề!"

Người khác còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nguyên Ca đã lên tiếng: "Nói bậy! Thuốc này là đại phu kê đơn, sẽ có vấn đề gì được chứ?"

Nàng quát như vậy, Chương Vân và Quế mama muốn mở miệng ngăn lại, hoặc sai người đuổi Tử Uyển ra, nhưng tiếp theo nghe Tử Uyển nói, các nàng cũng không lo lắng, bởi vì thuốc Bùi Nguyên Ca đang uống chính xác là chẳng có vấn đề gì cả.

"Hồi tiểu thư, chén thuốc này có mùi "mỹ nhân lệ". Dược này tính đại hàn, đặc trị nhiệt độc, nhưng nữ tử lại khác, hơn nữa tiểu thư thể nhược yếu như vậy, nếu dùng nhiều , thân thể bị tổn hại, có khả năng ...vĩnh viễn không có con! Nô tỳ nhìn sắc mặt tiểu thư, hẳn là tâm tư tích tụ, cộng thêm cảm phong hàn, sao là nhiệt độc được? Đại phu tại sao lại có thể kê thuốc có thêm "mỹ nhân lệ"? Chỉ sợ là có người động tay chân ở chén thuốc của tiểu thư!" Tử Uyển vẻ mặt bi phẫn, dùng mỹ nhân lệ đến giết hại thân thể của tiểu thư, thủ đoạn này rất ti tiện !

Vĩnh viễn không có con, mỹ nhân sao có thể vô lệ (không khóc)? Thuốc này tên tuy đẹp, nhưng dược tính lại cực âm độc.

Chương Vân mệnh cho Quế mama bỏ vào chén thuốc của Bùi Nguyên Ca, đúng là vị thuốc này. Vĩnh viễn không có con, như vậy, đời này của Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không thể có ai trông cậy vào được. Khi nghe được 3 chữ "Mỹ nhân lệ", Chương Vân có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, tự hiểu được ý đồ Tử Uyển đến đây.

Chỉ sợ lúc trước chuyện nàng bảo Quế mama bỏ vị thuốc này vào thuốc của Bùi Nguyên Ca đã bị phát hiện, nhưng không biết tại sao lại bị Thư Tuyết Ngọc biết được, muốn mượn cớ này vu oan nàng ở trước mặt Bùi Chư Thành, muốn hàm ngư xoay mình sao! Nếu không, đang êm đẹp , lại đột nhiên phái người đến thăm Bùi Nguyên Ca làm gì? Hừ, bị cấm túc mười năm còn chưa hết hy vọng, còn muốn đấu với ta sao!

Chỉ tiếc, Thư Tuyết Ngọc a Thư Tuyết Ngọc, ngươi vẫn giống như trước đây, không có đầu óc!

Từ sau chuyện nàng "cắt thịt chữa bệnh", Quế mama đã ngừng thêm mỹ nhân lệ, nếu không Bùi Nguyên Ca sao có thể khỏe lên được? Chén thuốc Bùi Nguyên Ca uống trước mặt, hoàn toàn bốc theo đơn của đại phu, một chút vấn đề cũng không có! Nghĩ đến đây, Chương Vân đang nhíu mày chậm rãi giãn ra. Hừ, dám tính kế nàng? Lần này nàng muốn cho Thư Tuyết Ngọc hoàn toàn rơi xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời cũng không thể xoay mình.

Nghĩ đến đây, Chương Vân biến sắc, giả tức giận, nói: "Quế mama, đây là có chuyện gì?"

Quế mama lập tức hiểu ý, lúc này chỉ vào Tử Uyển quát mắng: "Nha đầu kia, lời này của ngươi là có ý gì? Chén thuốc của Tứ tiểu thư đều do một tay lão nô sắc, ý ngươi nói, lão nô bỏ thuốc hại Tứ tiểu thư sao?". Đưa này véo đùi một cái, khăn tay rơi xuống, quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa nói: "Lão gia cùng Chương di nương làm chủ cho lão nô a! Từ lúc lão nô hầu hạ tứ tiểu thư tới nay, trung thành tận tâm, không có sơ sót. Thật sự nô tỳ không biết tại sao đắc tội phu nhân, nhưng lại bị chỉ trích hãm hại như vậy, lão nô oan uổng quá —— "

Màn khóc lóc này xảo diệu đem mũi nhọn từ Tử Uyển chuyển lên người Thư Tuyết Ngọc. Lời trước ý sau, ai cũng sẽ cảm thấy, bởi vì nàng nỗ lực hầu hạ Bùi Nguyên Ca, cho nên Thư Tuyết Ngọc mới muốn hãm hại nàng, vì không muốn tứ tiểu thư sống tốt.

"Ta biết mà, nàng ta xưa nay không có lòng tốt với Nguyên Ca, sao có thể phái người đến thăm? Quả nhiên là tới sinh sự !" Bởi cái chết của Minh Cẩm, Kiêm gia viện vẫn luôn là cái gai trong lòng Bùi Chư Thành, nghe vậy quả nhiên giận dữ, lớn tiếng quát: "Người tới, đem nha hoàn làm càn này kéo ra ngoài đánh năm mươi gậy, rồi phái người đến Kiêm gia viện truyền lời, nói rằng, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào của Kiêm gia viện cũng không được rời đó nửa bước, ai trái lệnh, đánh chết!"

Hắn cực ít hạ lệnh nghiêm khắc như thế, có thể hắn thật sự đã giận dữ.

Bùi Nguyên Ca đang muốn lên tiếng, Tử Uyển đã hướng Bùi Chư Thành dập đầu, nói: "Lão gia, nô tỳ nguyện chịu phạt đánh, chỉ là, trước tiên, thỉnh lão gia mời thái y đến kiểm tra chén thuốc. Nô tỳ chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu Tứ tiểu thư có gì bất trắc, lúc đó hối cũng không kịp!" Nói xong, vẫn dập đầu liên tục trên mặt đất, cái trán rất nhanh nổi lên những vết bầm tím.

Nghe nàng nói cũng chính xác, Bùi Chư Thành mang chút do dự, rồi quyết định thật nhanh nói: "Được, ta sẽ thỉnh thái y đến xem chén thuốc, nhưng mà, nếu thái y nói, chén thuốc này không có gì khác thường, như vậy, ngươi, đánh chết!" Nói xong, cũng không nhìn Tử Uyển, sai thuộc hạ bên cạnh mài mực, đưa bái thiếp đến thái y viện thỉnh Trần thái y tới.

Chương Vân liếc Quế mama, Quế mama hiểu ý, gật gật đầu, ý bảo chén thuốc tuyệt đối không có vấn đề, mà trước chứng cớ cũng đã tiêu hủy sạch sẽ.

Lần này, Thư Tuyết Ngọc sợ là khéo quá thành vụng! Chương Vân nhếch môi cười.

Thái y rất nhanh được mời đến, nghe Bùi Chư Thành nói xong, lập tức động tay bắt đầu kiểm nghiệm, rất nhanh rồi nói: "Bẩm Bùi tướng quân, chén thuốc này xác thực bị thêm mỹ nhân lệ!"

Ý cười trên mặt Chương Vân và Quế mama nhất thời đông cứng, bốn mắt nhìn nhau, dường không tin vào tai của mình: Điều này sao có thể?

Chương 10: Trừ Quế mama (hạ)

Quế mama làm việc luôn cẩn thận, nếu không mười phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết. Nói như vậy, là có người đã lén bỏ mỹ nhân lệ vào, nhằm hãm hại bọn họ sao? Ánh mắt hoài nghi tập trung vào Tử Uyển đang quỳ dưới đất, Chương Vân chậm rãi nói: "Kỳ quái, chén thuốc tứ tiểu thư uống vẫn luôn tốt, tại sao phu nhân vừa phái Tử Uyển ngươi tới, liền có vấn đề?"

Ngụ ý rất rõ ràng là hoài nghi Tử Uyển động tay chân.

Tử Uyển thần sắc thản nhiên, đón nhận ánh mắt của Chương Vân, trầm giọng nói: "Chương di nương sai rồi, là thuốc của Tứ tiểu thư vẫn luôn có vấn đề mới đúng, ta chẳng qua phát hiện ra mà thôi!"

"Phải không?" Chương Vân hơi híp mắt, con ngươi sắc bén: "Sự tình sao có thể khéo như vậy? Chúng ta không biết mỹ nhân lệ là gì, mà chỉ có mình ngươi hiểu rõ về nó. Ngươi vừa vào cửa đã biết chén thuốc của tứ tiểu thư có thêm mỹ nhân lệ, còn cố tình để thái y tới kiểm tra xác thực có thêm vị thuốc này, chẳng lẽ Tử Uyển ngươi có khả năng biết trước mọi chuyện sao?"

"Nô tỳ từng học qua một chút y thuật, mỹ nhân lệ tính đại hàn, vị chua chua ngọt ngọt, vừa ngửi liền biết." (Be: ta thắc mắc, nàng ấy ngửi đc vị sao :-jjjj). Tử Uyển đối chọi gay gắt: "Về phần di nương hoài nghi ta động tay chân... Cái này chứng minh rất dễ, theo ta được biết, nếu dùng mỹ nhân lệ sau nửa tháng, dược tính đều đã biểu hiện trong mạch tượng. Chỉ cần thỉnh Trần thái y bắt mạch cho Tứ tiểu thư, thì biết ngay rốt cuộc là chén thuốc này bị người khác động tay động chân, hay là tứ tiểu thư vẫn luôn trúng độc mỹ nhân lệ?"

Trần thái y gật đầu, nói: "Vị cô nương này nói không sai."

Bùi Chư Thành lập tức nói: "Vậy làm phiền Trần thái y."

Kết quả bắt mạch, Bùi Nguyên Ca xác thực trúng độc mỹ nhân lệ, nhưng rất may vẫn chưa nghiêm trọng, còn có thể chữa trị được.

"Vị chua hơi ngọt... Đúng vậy, những chén thuốc trước ta uống, thật sự có vị chua chua ngọt ngọt." Bùi Nguyên Ca ngây ngốc, ngẩn cả người, con ngươi như có một lớp sương mù che phủ, đột nhiên giữ chặt tay Bùi Chư Thành, sợ hãi nói: "Phụ thân, đây là có chuyện gì? Chén thuốc, chén thuốc vẫn đều do Quế mama sắc ... Quế mama là vú nuôi của con... Vì sao bà ấy muốn hại con?"

Người khác nghe giống như nàng đang bị kinh hách quá độ, nói năng lộn xộn, lại như vô tình áp tội danh cho Quế mama .

Quế mama trước kia thường dùng loại thủ đoạn này ở trước mặt Bùi Chư Thành hãm hại Bùi Nguyên Ca, làm sao không nghe ra bóng gió trong lời nói? Trong lòng sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, khóc lớn: "Lão gia minh giám, Chương di nương minh giám, Tứ tiểu thư minh giám, lão nô oan uổng, lão nô hầu hạ Tứ tiểu thư mười ba năm, tận tâm tận lực, làm sao có thể làm ra chuyện hãm hại chủ tử như vậy?"

"Vậy ngươi giải thích thế nào chuyện mỹ nhân lệ hả?" Bùi Chư Thành sắc mặt đen lại, cư nhiên có người dám ở dưới mắt hắn, ám hại Ca nhi!

"Lão nô... Lão nô..." Quế mama giảo hoạt, nhưng nhất thời cũng không tìm ra từ nào để biện minh, gấp đến độ người ra đầy mồ hôi, chỉ biết kêu oan uổng: "Lão gia, là có người muốn hãm hại lão nô! Lão nô là người đắc lực nhất bên người Tứ tiểu thứ, chỉ sợ là có người muốn gây bất lợi cho Tứ tiểu thư, cho nên muốn thiết kế hãm hại trừ bỏ lão nô a!" Lại đem nước bẩn hắt lên người Thư Tuyết Ngọc.

"Đúng rồi, mảnh vụn thuốc!" Bùi Nguyên Dung bỗng nhiên nhanh trí, tranh công nói: "Phụ thân, mảnh vụn thuốc hẳn là vẫn còn, chỉ cần xem bên trong có mỹ nhân lệ hay không, không phải rõ ràng sao? Nếu sự thật đúng không phải như vậy, thì hiển nhiên mỹ nhân lệ được cho vào sau, tức là có người hãm hại Quế mama." Nàng hiếm khi mới thông minh một lần, có thể nghĩ tới điểm mấu chốt như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tử Uyển trong lòng cả kinh, Quế mama người này xảo trá dị thường, lại thao túng Tĩnh Xu trai, chỉ sợ tiểu thư không có biện pháp tra được.

Liếc nhìn trộm một cái, vẫn thấy Bùi Nguyên Ca thần sắc thê lương như cũ, giữ chặt cánh tay Bùi Chư Thành, rơi nước mắt.

Nhưng mà, nghe thấy lời này, sắc mặt Quế mama lại trắng bệch, cơ hồ tê liệt ngã xuống. Trước đó nàng thêm mỹ nhân lệ, sợ sau khi Bùi Chư Thành trở về phát hiện khác thường, liền đem toàn bộ vụn thuốc xử lí sạch sẽ. Tuy rằng sau đó không thêm dược vào nữa, nhưng vì cẩn thận, nên vẫn đem vụ thuốc dọn sạch. Vốn dĩ nàng có thể tiếp tục ngụy biện rằng do Thư Tuyết Ngọc hãm hại nàng, nhưng tam tiểu thư nói vậy, không phải hại chết nàng sao? Bởi vì nàng không thể mang được vụn thuốc ra chứng minh!

Nếu trong lòng không có quỷ thì cần gì phải xử lý sạch sẽ vụn thuốc?

Đúng lúc này, hộ vệ bên người Bùi Chư Thành là Thạch Nghiễn đã quay về, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, xong lập tức lui ra. Sắc mặt Bùi Chư Thành càng thêm khó coi, vỗ mạnh lên án kỷ, tức giận nói: "Ngươi còn nói là người khác hãm hại ngươi hả? Vừa rồi Thạch Nghiễn đến đại dược phòng hỏi qua, con của ngươi Quế Thừa Tường nửa tháng trước vừa vặn đã mua mỹ nhân lệ, ngươi định giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ là con ngươi mua hãm hại ngươi sao?"

Quế mama không nghĩ tới Bùi Chư Thành tra được nhanh như vậy, chứng cứ rành rành, thê lương nhìn xung quanh, lại không thể nghĩ ra bất cứ từ nào để chối tội, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía Chương Vân xin giúp đỡ.

Quế mama là quân cờ mà Chương Vân nhọc lòng an bài ở Tĩnh Xu trai, là tâm phúc, tất nhiên Chương Vân không muốn nhìn nàng cứ như vậy thảm bại, đang muốn thay Quế mama cầu tình, đột nhiên nhìn đến khuôn mặt xanh đen của Bùi Chư Thành liền thanh tỉnh.

Nàng giả cắt thịt chữa bệnh, nhưng bệnh tình của Bùi Nguyên Ca lại thật sự chuyển biến tốt, lão gia vốn đã nổi lên nghi ngờ, nếu giờ phút này nàng nói đỡ cho Quế mama, khó bảo đảm lão gia sẽ không chuyển nghi ngờ sang nàng.

Quế mama, nàng tuyệt không thể cứu!

Không những không thể cứu, mà còn phải phạt thật nặng, mới có thể tiêu trừ sự nghi ngờ của lão gia.

"Quế mama, ngươi thân là vú nương của tứ tiểu thư, lại là mama quản sự của Tĩnh Xu trai, tứ tiểu thư kính trọng ngươi như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net