Chương 1: Thanh âm của sự khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Haizz .."

Tôi thở dài một cách chán nản và lê từng bước chân nặng nề trên con đường đến trường. 

Đó là điều hiển nhiên thôi. Bởi vì hôm nay là thứ hai mà.

Vì lý do nào đó, khi tôi nhìn lên bầu trời và bắt gặp cảnh một học sinh khác đang bay đến trường. Ngay lập tức tôi quay ra và nhìn về hướng khác.

Ah! Thật là tốt khi sở hữu năng lực bay.

Trong khi nghĩ về điều đó, tôi bước đi nhanh thêm một chút.

Ngay lúc đó, tôi bỗng nghe thấy ai gọi tên mình từ đằng sau.

" Ê, Kazato !"

Kamiya Kazato. Đó là tên của tôi.

Và người vừa gọi tôi là Midou Tsurugi.

"Tsurugi ... ?"

" Hôm nay nhìn cậu tệ hơn mọi khi đấy ."

" Do hôm nay là thứ hai mà ."

Cậu ấy là một người bạn từ lâu của tôi. Lý do chúng tôi thân với nhau là vì cả hai đều là người thường, một nhóm rất nhỏ những người không sở hữu bất kỳ năng lực nào.

Tuy vậy, vẫn có sự khác biệt cơ bản giữa chúng tôi.

"Tsu – rugi ~!"

Tiếng gọi của một cô gái cất lên và bắt đầu chạy về phía bọn tôi.

Đó là Oohashi Hitomi.

Cô ấy rất xinh, đến mức mà cô ấy tin rằng có thể khiến bất cứ ai phải lòng cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy cũng là Madonna* của trường tôi.

*Madonna : Là ca sĩ nữ nổi tiếng của Mỹ, được mệnh danh là " Nữ Hoàng nhạc Pop ".

Cô ấy là bạn thuở nhỏ của Tsurugi. Cậu ta không hề nhận ra ... hoặc có thể không hề muốn ( ít nhất là tôi nghĩ vậy), rằng cô ấy đang yêu cậu ta.

" Chào buổi sáng ."

" Chào buổi sáng, Hitomi."

Ngay khi vừa chạy đến, Hitomi ngay lập tức bám lấy cánh tay Tsurugi.

Phải nhìn cảnh tán tỉnh này ngay từ buổi sáng, phải nói thật là tôi thấy hơi cay mắt đấy.

" Ồ, chào buổi sáng nhé Kamiya-kun."

Cô ấy chào với tôi, như chỉ vừa mới nhận ra rằng tôi cũng đang ở đây.

" ... Chào buổi sáng ."

Tôi đáp lại. Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy ai gọi từ đằng sau.

" Chào buổi sáng, Tsurugi !"

Tôi quay đầu lại, cùng lúc đó, tôi thấy Furuya Rin, người đã bám vào cánh tay còn lại của Tsurugi.

" Chào buổi sáng, Rin ."

" Ờ, Hitomi ... "

"... Rin-chan, chào buổi sáng ."

Ngay lập tức, cuộc chiến giành lấy Tsurugi diễn ra ngay trước mắt tôi.

Thực ra Rin là bạn từ nhỏ của tôi, nhưng cô ấy lại yêu Tsurugi.

Tôi muốn nói với cô ấy là nên quan tâm đến tôi hơn, vì là bạn thuở nhỏ mà, nhưng tiếc là, Rin và tôi không thể thân được với nhau.

Nó giống như một mối quan hệ không mong muốn có nhưng lại không thể tách ra.

" Ủa, Kazato, cậu cũng ở đây à ?"

Rin cũng hỏi tôi như thể cô ấy mới chỉ vừa nhận ra tôi đứng đây vậy.

"........."

Đúng vậy, đây là sự khác biệt giữa tôi và cậu ta. Một người nổi tiếng và một kẻ vô hình.

Tsurugi cực kỳ nổi tiếng.

Hai cô gái này thực chất chỉ là một phần nhỏ của nhóm người hâm mộ Tsurugi - còn gọi là Dàn Harem của Tsurugi.

Những lúc thế này tôi chỉ muốn cậu ta biến mất đi cho nhanh, nhưng tất nhiên là không thể.

Ah! Ước gì tôi cũng được Thượng đế ban cho vẻ ngoài ưa nhìn.

Nghĩ về điều đó, tôi lại bị thôi thúc muốn đục vài cái lỗ lên mặt của cậu bạn thân này.

" Không nhanh lên là cả lũ sẽ muộn học đấy ."

--------------------

Tôi đang nhìn về phía xa ngoài cửa sổ, từ chỗ ngồi cô đơn của tôi ở giữa lớp học.

Tôi nhìn thấy một người lính thuộc Lực Lượng Tự Vệ đang bay trên bầu trời, anh ta đang đi tuần tra.

Lực Lượng Tự Vệ ( LLTV) là một nhóm người ủng hộ công lý.

Đó là tổ chức chủ yếu bao gồm các năng lực gia.

Từ góc nhìn của một người bình thường như tôi, sự tồn tại của họ được đánh giá rất cao. 

Họ là những người loại bỏ những con quỷ, quái thú liên tục xuất hiện trong thành phố này.

Đồng thời họ cũng bảo vệ chúng tôi khỏi tổ chức tà ác "Anonymous", phe đối địch của họ.

Mặc dù gọi đó là tổ chức tà ác, nhưng thực chất tôi cũng không biết mục tiêu của chúng là gì. Theo tin đồn thì nó liên quan đến việc thống trị thế giới.

Có vài thành phần trong nhóm nghĩ về những điều ngu ngốc như thế, nhưng nhờ có LLTV xung quanh mà chúng tôi đều cảm thấy an toàn.

" Ờm, năng lực được chia thành hai loại chính: thao tác và cường hóa. Tuy vậy, vẫn còn rất nhiều năng lực khác không được xếp vào hai loại trên. Những năng lực không thuộc về bất kỳ phân loại nào ..."

Tôi mặc kệ bài giảng.

Thật vô nghĩa khi tôi phải nghe giảng về những năng lực mà bản thân chẳng bao giờ có thể sử dụng, và ngay từ khi bắt đầu thì những câu chuyện tầm thường thức như này thật phiền phức. Bởi vì hiện tại khả năng tôi bộc lộ năng lực là một số 0 tròn trĩnh.

Hầu hết mọi người sẽ bộc lộ khả năng cho đến khi 10 tuổi, cùng lắm là 15, trong trường hợp thức tỉnh muộn.

Tôi sắp 17 rồi. Tôi đã qua cái thời kì khi còn ảo tưởng rằng mình có thể điều khiển gió hay cái gì đó tương tự.

Thật lòng, tôi cảm thấy khá tự ti.

Tôi sẽ ngoan ngoãn với mong muốn trở thành một nhân viên chính phủ - đó là những gì tôi quyết định.

" Vì vậy, về  bữa tiệc sinh nhật của Kazato ..."

" Ừm, cứ để cho Tsurugi lo đi. Mình chắc là Kamiya-kun sẽ ngạc nhiên lắm ." 

 " Cơ mà, tổ chức tiệc cho cậu ta đúng là phiền phức thật ."

" Rin, chính cậu là người gợi ý về việc này mà ."

Mặc dù cuộc trò chuyện của họ đang diễn ra trong giờ học, nghe như thể họ đang nói chuyện ngay sau lưng tôi vậy, nên tôi lén nhìn qua vai mình.

Ngay khi quay sang, tôi thấy cảnh Tsurugi cùng nhóm hâm mộ cậu ta đang thì thầm phía cuối lớp. Họ thậm chí còn kéo sát những chiếc bàn lại với nhau.

Có lẽ họ nhận ra tôi đang nhìn nên dừng cuộc trò chuyện lại.

Nghĩ lại thì hình như mai là sinh nhật tôi.

Họ đang định tổ chức một bữa tiệc cho tôi à ? Nếu thế thì việc tôi nghe thấy có vẻ không được hay .

Dù sao thì, tôi chỉ cần đảm bảo là mình rảnh rỗi sau giờ học ngày mai.

Tôi thầm quyết định và quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

-----------------------

Sáng hôm sau, tôi ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi.

Cũng không vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ là do dậy sớm thôi.

Tôi thầm nghĩ nếu tầm này đến trường thì con đường sẽ ít người hơn thường ngày.

Vì thế tôi rời khỏi nhà và chọn con đường đến trường vắng người nhất có thể.

Còn sớm nên trời khá lạnh.

Tôi vốn định quay về mặc áo khoác, nhưng lại nghĩ chốc nữa sẽ ấm lên thôi, nên lại đổi ý.

Tôi rời khu phố mua sắm và băng qua đường chính.

Rồi tôi chọn một con đường vắng vẻ và tiếp tục đi.

Đi đường vòng thật ra cũng không hề tệ nhỉ ? Nghĩ vậy, tôi rẽ vào góc đường và va vào ai đó.

Tôi loạng choạng lùi lại. Đó là một người đàn ông.

" .... Xin lỗi ."

" ... Cẩn thận chứ ."

Đó là lời duy nhất mà người đàn ông cao lớn đó nói, và tôi tiếp tục đi.

Có một người khác ở đằng sau ( khuôn mặt cô ta bị che phủ bởi mũ trùm đầu, nhưng chắc chắn đó là phụ nữ ), cô ta đi cùng người đàn ông đó.

" ......... "

Hai người vừa rồi toát ra vẻ gì đó rất kỳ quái.

" Vừa nãy ... ?"

" Đúng. Hoặc nó cũng có thể là sai. Quan sát viên đâu phải lúc nào cũng chính xác ."  

Gì cơ? Sao họ lại nói to vậy ?

Là về tôi sao ... ? Tuy không hiểu lắm, nhưng tốt nhất tôi không nên dây vào đám người này.

Tôi bước chân nhanh hơn.

 Tôi vốn định đi đường vòng và đến trường đúng giờ như mọi khi, nhưng cuối cùng, vì việc vừa rồi mà tôi phải hủy kế hoạch ban đầu và phi thẳng đến trường, tới khi vào được lớp học.

Tôi đặt cặp sách lên mặt bàn và ngồi xuống.

" Haizzz ..."

Tôi thích sự yên tĩnh như bây giờ.

Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng kêu của chiếc ghế tôi vừa ngồi.

Tuy vậy, chỉ vài phút nữa thôi, sự ầm ĩ sẽ lại tới.

Tôi đang nhìn lên trần nhà thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.

Tiếp đó cửa lớp được mở ra.

Tôi quay lại nhìn, cánh cửa vẫn đang đóng.

Có vẻ âm thanh vừa rồi là từ lớp bên cạnh.

Hừmmm vậy mà tôi cảm giác như âm thanh ở gần đây vậy.

Cũng chẳng quan trọng.

Buồn ngủ quá đi. Tôi thường không dậy sớm như thế này.

Vì vậy, tôi tựa đầu lên bàn và nhắm mắt lại.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã chìm vào giấc ngủ.

OOOOOoooooongggg !!!!!!

Tiếng ồn ào làm tôi nhảy dựng cả người.

Đột nhiên, tim tôi bỗng đập nhanh dữ dội.

Cái gì vậy ? Thứ tiếng quái quỷ gì đây ?

Còn hơn cả ồn ào. Cảm tưởng như tôi đang ở lễ hội âm nhạc vậy.

Mồ hôi chảy ra, tôi không ngừng nhìn xung quanh, nhưng chẳng có gì khác thường, vẫn là lớp học như mọi ngày.

Hầu hết mọi người đã có mặt trong lớp vì chỉ còn vài phút nữa là tiết học bắt đầu.

Hmm ?

Tiếng ồn dần lặng xuống.

" Chào buổi sáng, Kazato ."

" À, Tsurugi ? Chào buổi sáng ."

" Có chuyện gì thế ? Nhìn cậu ướt đẫm mồ hôi kìa ."

Tôi vuốt mồ hôi trên trán và trả lời cậu ta là không có gì cả. Vừa nãy chắc là do tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ... có lẽ vậy.

Hay là do tai tôi có vấn đề nhỉ ?

" À tiện đây, sau giờ học ngày hôm nay cậu rảnh chứ ? Mọi người sẽ tập trung ở nhà tớ. Có muốn cùng tham gia không ?"

Đúng là một lời mời gây khó chịu.

" Mọi người là ai ? Ý tớ là sẽ chỉ có Hitomi và Rin thôi, đúng chứ ?"

" Ờ ... thì, đúng vậy. Cậu muốn mời thêm ai à ?"

" Không, ổn thôi. Tớ sẽ qua vì đằng nào cũng không bận gì ."

".... Tuyệt. Vậy gặp cậu sau nhé ."

" Ừm. À khoan đã, có lẽ tớ sẽ về nhà một lúc trước đã ."

" Được thôi, vậy càng tiện cho bọn bọn  tớ ."

 Tsurugi trở về chỗ ngồi ngay khi cánh cửa mở ra và giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Cả lớp trở nên yên tĩnh và mọi người đều về chỗ của mình.

" Nghiêm. Cúi đầu. Chào buổi sáng !"

Vậy là, một ngày yên bình ở trường bắt đầu.

-----------------------

Tôi về thẳng nhà sau khi tan học.

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy mệt mỏi hơn thường ngày.

Tôi quăng mình lên chiếc sofa trong phòng khách.

Không có thành viên nào trong gia đình tôi ở nhà cả. Nếu tôi nhớ không nhầm thì họ bảo là hôm nay sẽ về trễ. 

Ngay khi tôi đến chỗ Tsurugi, căn nhà này sẽ chẳng còn ai hết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi kiểm tra tin nhắn vừa nhận được. Là từ Rin.

" Đừng tới trước 7 giờ. Mà dù có nhắc vậy thì cậu vẫn sẽ đến trễ thôi ."

Nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi càng phải đến sớm mới được.

Sau khi uống một cốc nước, tôi lại nằm xuống sofa.

Rồi tôi ngủ thiếp đi chỉ sau vài phút.


Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy.

" Ồn quá đi mất ."

Âm thanh của nhạc chuông cứ vang vọng trong đầu đến nỗi làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi chộp lấy điện thoại và nhìn vào màn hình.

Không bắt máy kịp rồi.

Tuy nhiên, tôi giật mình khi thấy 32 cuộc gọi nhỡ hiện lên.

..... Mấy giờ rồi ?

Đã là 8 giờ.

Tôi vội vàng thay quần áo rồi tóm lấy cái điện thoại đang lần nữa reo lên. Là Rin.

" Alo !"

" Alo ? Cậu đang làm cái quái gì thế ?"

" Xin lỗi! Tớ ngủ quên mất ."

" Cái gì cơ ? Mau tới đây ngay đi !"

Sau một tiếng thở dài, cô ấy cúp máy.

Tôi nhanh chóng thay đồng phục sang bộ quần áo thường ngày nào đó rồi lao ra khỏi nhà.

Đã lâu rồi tôi mới phải vội như thế này. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình vừa ngủ quên, lại còn là đúng vào ngày họ tổ chức sinh nhật cho tôi nữa chứ, tệ thật ....

Tôi gắng sức đạp pedal* xe.

*pedal: bàn đạp

Chỗ ở của Tsurugi cách nhà tôi 5 phút.

Tôi sẽ tới đó nhanh thôi.

Bỗng nhiên, một tiếng ù ù vang lớn vào tai tôi.

" Ư .... !"

Tôi ngã nhào ra đất.

" Đau quá ... mà cái quái gì vậy ... ?"

Tôi vốn đã quen với những tiếng ồn ào, nhưng lần này khác hẳn. Đây là lần đầu tiên chúng lớn đến vậy.

...... Bỏ qua chuyện sang một bên đã, tôi phải nhanh lên !

Tôi dựng xe dậy và tiếp tục đạp đi.

----------------------------

" Tớ thực sự xin lỗi ."

" Thiệt là, khách mời chính của bữa tiệc vốn không nên đến muộn thế này ..... "

Sau lời cằn nhằn tưởng chừng dài bằng cả năm của Rin kết thúc, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, mặc dù lúc này tôi đã hoàn toàn kiệt sức.

" Đồ ăn nguội mất rồi ..."

".... Xin lỗi ."

Cơ mà, cả hai đều làm đồ ăn cho Tsurugi đấy chứ. Tại sao tôi phải cảm thấy có lỗi với họ ?

Tôi ném những suy nghĩ ấy đi và cúi đầu xuống.

" Thôi nào, mọi thứ đều ổn mà. Tớ còn lo cậu ấy gặp tai nạn trên đường hay gì đó cơ. Bây giờ thì ăn thôi ."  

Tên khốn này thật là .... Cậu ta canh thời gian chuẩn để tỏ ra tốt bụng đấy nhỉ .....

" Ừ, ăn thôi ."

" Itadakimasu !"

Nhìn thấy cả ba bắt đầu ăn, tôi cũng với tay lấy thứ gì đó trên bàn.

" Ồ, cái này ngon thật đó ."

" Thế nào, Tsurugi ?"

" Ngon lắm ."

" Còn món của tớ thì sao ?"

" Ừm, không như mong đợi lắm ."

" Hả? Không giống cậu mong đợi ?"

Chắc tôi có nhận xét hay không thì cũng chẳng quan trọng cho lắm.

Tôi ăn trong im lặng và cố gắng tiêu hóa thứ không khí hường phấn đang lan tỏa xung quanh.

Đây là tiệc sinh nhật của tôi mà nhỉ ?


Một lúc sau, chúng tôi xử lý hết đống đồ ăn và bắt đầu nhâm nhi chiếc bánh ngọt cùng nhau.

" Thế còn quà của tớ ?"

" Không có đâu ."

Vậy đấy.

Thôi, có đồ ăn cũng đủ rồi.

Sau đó, chúng tôi chơi qua vài game trong TV và trước khi kịp nhận ra thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ.

" Đã muộn vậy rồi à ?"

" Có vẻ vậy, mọi người nên về nhà thôi. Hitomi và Rin thì .... "

" Tớ có nên ở lại đây tối nay không ?"

" Nếu vậy thì tớ cũng sẽ ở lại ."

" Hai cậu nói cái gì vậy ?"

Thực ra điều này vẫn hay xảy ra mà.

" Con gái bình thường mà đi tầm tối thế này thì nguy hiểm lắm ."

Tiện nói luôn, ở đây tất cả đều là người thường. Chúng tôi không có bất kì năng lực đặc biệt nào cả.

À không, thực ra có Rin là không phải người bình thường.

Cơ mà, cô ấy sở hữu năng lực vô dụng đến mức gọi nó là bình thường thì cũng không có khác biệt lớn gì.

" Vậy thì tớ sẽ tiễn cả hai cậu về nhà ."

" Hả ????"

Ra chỗ khác mà tán tỉnh nhau.

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình lại và mặc áo khoác vào.

" Thôi, tớ về trước đây. Cảm ơn vì bữa tiệc hôm nay nhé. Tớ thấy vui lắm ."

Tôi cảm ơn họ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Tsurugi.

----------------------------

Trên đường trở về nhà, tôi dắt theo chiếc xe đạp bên mình.

Phải, tôi bị xì lốp.

Mặc dù hôm nay là sinh nhật,nhưng tôi lại gặp đen đủi cả ngày.

Trong đầu tôi bây giờ đang dùng đủ loại ngôn từ để chửi thánh thần, còn tay thì vẫn tiếp tục kéo chiếc xe đi.

Tuy nhiên, sao tối nay lại  ồn ào kinh khủng thế ?

Và ngay trong khoảnh khắc ấy.

Giiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiin !!!!!!

Một âm thanh cực lớn phát ra, đầu tôi như bị bổ làm đôi, nó khiến não tôi như rung chuyển theo.

" Aaa! ... Cái ... quái .... gì .... vậy .. ?"

Không thể chịu nổi thứ âm thanh đó, tôi co người lại xuống đất lấy đôi tay bịt chặt hai tai lại.

Tôi cảm thấy có gì đó chảy ra từ tai mình.

Cái gì đây? Máu ?

" Ưhhhh ....."

Thứ âm thanh khiến tôi đau đớn đó không chịu mất đi.

Nhãn cầu của tôi như muốn nhảy ra ngoài.

[ Tiệm bánh đó trông ngon quá !] -- [ Đúng vậy .]-- [ Vâng. Tôi xin lỗi... vâng ... vâng ... Tôi sẽ hoàn thành nó trong ngày mai.] -- [ Tôi muốn một bát ramen nữa !] -- [ Có ngay !] -- [Aa, chả muốn làm bài tập về nhà tý nào ~~] -- [ Mình chỉ muốn chết đi .] -- [ Đó là vì mày ở đây .] -- [ Hãy nghe anh nói ...] -- [ Mau ngủ đi !] -- [ Bồn tắm được rồi đấy !] -- [ Anh không muốn ăn sao ?]

Quá ồn.

Quá ồn, QUÁ ỒN !!! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngậm miệng lại hết đi !

" ... Này, cháu không sao chứ ?"

Một người đàn ông trung niên vỗ nhẹ vai tôi.


" CÂM HẾT ĐI !!"

Giiiiiiiiiiiiiiin !!!!!!

Một âm thanh vang vọng ra.

Tất cả cửa kính xung quanh đồng loạt vỡ vụn ra.

Người đàn ông vừa chạm vào vai tôi ngã xuống đất, máu rỉ ra từ tai ông ta.

Sau đó tiếng còi báo động vang lên.

[ Cảnh báo khẩn cấp. Cảnh báo khẩn cấp.

Xác nhận phản ứng từ một năng lực gia tại điểm B-56.

Mức độ nguy hiểm = Vượt chuẩn. Do đó, mục tiêu phải bị loại bỏ.

Lực Lượng Tự Vệ từ mức trung úy trở lên được yêu cầu nhanh chóng tiêu diệt mục tiêu và giải cứu công dân.

Đối với các công dân đang sống quanh đây,  vui lòng không rời khỏi nhà dù có bất cứ lý do gì. 

Xin nhắc lại ....]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net