Chương 2: Thanh âm ác quỷ chào đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh khó chịu trong tai tôi không hề dịu đi.

Tầm nhìn như bị bóp méo, nhưng tôi vẫn có thể thấy mọi người qua lại trên phố vài phút, rồi sau đó ngã gục xuống đất.

 Tôi chống người lên cột đèn đường ở gần mình, cố gắng đứng dậy.

Với tất cả những âm thanh khủng khiếp đó, tôi vẫn có thể nghe rõ ràng nội dung cảnh báo. 

Một năng lực gia nào đó đã bộc lộ sức mạnh của mình.

Rất có thể, thứ âm thanh đáng sợ này là do năng lực gia đó tạo nên.

Một cuộc loại trừ bắt buộc, vượt chuẩn, .... Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều này...

Tôi phải nhanh rời khỏi nơi đây .....!

Loạng choạng che lại đôi tai, tôi bước về phía căn nhà của mình.

Tiếng ù ù trong tai dần mất đi.

Nhưng đúng lúc đó, tôi nhận ra mình có thể nghe thấy tiếng ai đó đang tiếp cận từ trên trời. Đó là âm thanh của thứ gì đó đang bay.

Tôi nhìn lên và thấy một người lính thuộc LLTV đang bay trên đầu.

Họ đến cứu những công dân không tìm được chỗ trốn ư ?

Tôi nghĩ vậy và vẫy tay ra hiệu cho họ.

Tiếng ồn đã hoàn toàn biến mất, nhưng tôi không biết khi nào nó sẽ trở lại.

Người lính đã nhận thấy tôi và hạ xuống trước mặt. Trên ngực anh ta có phù hiệu trung úy. 

" M..ay ... quá ... Làm ơn, ... cứu tôi với .... Chuyện gì đang xảy ra thế ?.... "

Lảo đảo từng bước, tôi đi về phía vị trung úy ấy.

Ngay sau đó, tôi bị thổi bay bởi một luồng sóng xung kích bí ẩn.

 Tôi đập lưng phải thứ gì đó và cảm thấy đau nhói.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

" Cái ?!?!?"

Cái gì ? Cái gì mới vừa xảy ra vậy ?!?

Ah? Đau quá.

Tôi nhận ra mình vừa bị hất về phía tường và cuối cùng cũng hiểu rằng ...

Tôi vừa bị tấn công.

Vì bị đập cả vào đầu nên tầm nhìn của tôi bây giờ xoay vòng vòng.

Tôi ho sặc sụa.

Mặc dù đầu óc đang vô cùng hỗn loạn, tôi liều mạng suy nghĩ .

Tại sao ? Tại sao anh ta tấn công tôi ?

".......Xin lỗi nhóc, nhưng sức mạnh cậu vừa bộc lộ quá nguy hiểm. Chúng tôi không muốn gây hại thêm tới người dân. Cậu cần phải được loại bỏ ..."

Người trung úy tỏ vẻ tiếc nuối.

Nhưng những lời anh ta vừa nói lại hết sức rõ ràng.

" Anh đang nói gì vậy .... "

Tôi vừa thốt lên, nhưng ngay lập tức lại ngậm miệng lại.

Giờ tôi đã nhận ra.

'Điểm B-56'

Nó được nhắc tới trong cảnh báo.

Điểm B-56 được xác nhận là nơi xuất hiện năng lực gia.

Cấp bậc nguy hiểm vượt qua tiêu chuẩn, cần ngay lập tức loại trừ.

Và rồi, tôi bị người trung úy trước mặt này tấn công.

Lời của vị trung úy như một đòn kết liễu.

Đôi tai của tôi bị ù ... Nghĩ kĩ lại thì đó hẳn là một dấu hiệu.

Năng lực gia thức tỉnh .... là tôi ư ? 

Ngay khi hiểu ra được, thứ công kích tôi đầu tiên là nỗi sợ hãi.

Vị trung úy trước mặt trở nên đáng sợ.

Phải thôi, họ là người đại diện cho công lý, tổ chức LLTV mà tôi ngưỡng mộ.

Nhưng hiện tại họ lại khiến tôi kinh hãi.

Thực chất, đối với LLTV tôi đơn giản chỉ là chuyển từ mục tiêu bảo vệ sang mục tiêu loại bỏ.

" Kh...ông... thể .... n.. ào.."

Tôi nhìn xung quanh và nhận ra rất nhiều người đã ngã xuống.

" Do cậu cả đấy nhóc. Khi một năng lực vượt cấp thức tỉnh muộn, giống như cậu chẳng hạn, nó sẽ không thể kiểm soát và những chuyện thế này xảy ra. Tất nhiên là sẽ có người phải chết. LLTV sẽ ưu tiên số đông hơn là tính mạng của cá nhân. Tôi rất tiếc ....."

Vị trung úy ấy tiếp cận lại gần. Tôi liền bật ra tiếng thét ngắn.

Tôi bỏ chạy, cố trốn thoát khỏi anh ta.

Những giọt lệ dồn lên khóe mắt của tôi và bắt đầu trào ra.

Tôi không muốn điều này. Tôi không muốn chết.

Tại sao ? Tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh này ...?

Giiiiiiiiiin.

Tôi lại tiếp tục nghe thấy tiếng ù ù bên tai và một cơn đau dữ dội đang diễn ra trong đầu, giống như có gì đó đang cố làm vỡ hộp sọ tôi vậy.

Tôi ngã xuống.

" Arrggg ..."

Chưa được, tôi bắt đầu bò trên mặt đất.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của vị trung úy, một cách ung dung, đều đặn tiếp cận tôi.

Còn cả âm thanh từ trên trời nữa.

Tôi cố đứng dậy và nhìn lên, tôi có thể thấy những người lính LLTV khác đang bay trên đầu.

Gì đây? Tất cả các người đều cùng chống lại tôi sao ? Không, tôi không muốn chết .....

Thật vô lý ..... Tôi từ bỏ việc có thể trở thành năng lực gia từ lâu rồi mà ........

Nếu tất cả những gì nó mang lại là cái chết, không ai muốn có một sức mạnh như vậy cả.

Bước chân của trung úy tiến lại gần hơn.

Tôi không muốn chết, tránh xa tôi ra .........

" TRÁNH XA TÔI RA !!!! "

Âm thanh vang lên như tiếng sấm.

Lấy tôi làm tâm của vùng chấn động, mặt đường bê tông xung quanh bắt đầu nứt ra hàng loạt.

Bức tường của các tòa nhà cũng bị ảnh hưởng nặng nề với các vết rạn to. Hàng rào bê tông cũng hư hại không kém, đang dần sụp hết xuống.

Người trung úy trước mặt tôi ngã xuống, máu chảy ra từ tai anh ta.

Những người khác của Lực Lượng Tự Vệ cũng lao xuống từ trên cao, đập xuống đất bằng thứ âm thanh kinh tởm.

" .... Ể ?"

Là do ...tôi sao ?

Tôi cẩn thận lại gần vị trung úy để kiểm tra anh ta, nhưng tôi không thể nghe thấy tiếng tim đập.

Anh ta chết rồi.

".......Ah, ah......."

Tôi không cố ý.

Tôi chỉ nghĩ rằng mình sắp bị giết ....

Tôi không làm chuyện này ....

Tôi không định làm chuyện này ....

Tôi không ... làm gì sai. Đây là tự vệ chính đáng.


Không đúng. Tôi đã được cứu. Tôi vẫn còn sống...

Tôi vẫn chưa chết.

"......!"

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang tiến lại gần. Thứ tốc độ gì thế này ?

Nếu để họ tóm được, lần này tôi chắc chắn sẽ bị giết ...!

Tôi phải nhanh chạy đi thôi!

Tôi đứng dậy và cưỡng ép cơ thể đau nhức của mình bước tiếp.

Nhà của tôi chỉ ngay gần đây.

Tôi sẽ chạy về nhà. Không, không được! Họ sẽ tìm thấy tôi ...

Nếu là một tòa nhà bỏ hoang ở gần đây thì có lẽ ....

Khi còn đang suy nghĩ tìm nơi để trốn, tôi cảm giác có gì đó sượt qua má mình.

" Thứ gì đó " này đâm trực tiếp vào cửa của căn nhà riêng, một viên đá, nó tạo thành một cái lỗ lớn trên cánh cửa đó.   

" Tìm thấy rồi nhé ."

Là giọng của đàn ông.

Tôi quay đầu lại và thấy một người đàn ông trong trang phục LLTV, đứng ở nơi tôi vừa ngã xuống vài phút trước.

Tôi không thể nhìn rõ được mặt ông ta.

Ánh đèn đường chiếu lên người đàn ông này, và tôi có thể thấy xung quanh ông ta là vô số viên đá nhỏ, hoặc thứ gì đó tương tự, trôi nổi trong không khí.

" Ta là trung tá Nakai thuộc Lực Lượng Tự Vệ. Xin lỗi nhưng ta phải lấy mạng cậu . Nếu không muốn bị đau thì đừng chống cự vô ích. Quân tiếp viện sẽ tới đây sớm thôi ."

Người đàn ông của LLTV chỉ vào tôi.

Những viên đá đang lơ lửng xung quanh ông ta bỗng bay về phía tôi với một tốc độ khủng khiếp.

Không, nói chính xác thì tôi còn không thể thấy chúng.

Tôi chỉ nghe được tiếng chúng lao đến thôi.

"Aaaargh !"

 Tôi nằm xuống đất, tuyệt vọng né tránh cuộc tấn công.

Vừa xong, những viên đá đã bay xẹt qua ngay trên đầu.

Tuy vậy, tôi nghe cả được tiếng động phát ra từ phía sau ...

Chúng còn đến từ đằng sau nữa ....!

Thời điểm đó, cơ thể mệt mỏi đã ngừng nghe theo lệnh của tôi.

Bất lực để kịp tránh đi, lưng tôi bị những viên đá đập trúng.

"Gaaaaaaa.....!"

Tôi có thể cảm nhận cơn đau nhức nhối, như kiểu da lưng đã bị rách ra.

Lúc bị va chạm, đầu tôi bị đập xuống đất và giờ thì trán đang bắt đầu tóe máu.

Tuy vẫn tỉnh táo để giữ ý thức, nhưng tôi không còn đủ sức lực để đứng dậy nữa.

Một cơn đau dữ tợn đang chạy khắp thân thể tôi.

Nằm úp mặt xuống đất, tôi tựa đầu lắng nghe từng tiếng bước chân của trung tá Nakai.


" Tuy ta không biết mặt hay tên, nhưng cậu là người đã thức tỉnh sức mạnh vài phút trước. Cậu đã cướp đi tính mạng của nhiều công dân, ngay cả đồng đội của ta. Để ngăn cậu gây ra thêm bất kỳ thiệt hại nào khác .... và để cậu trả giá cho tội ác của mình, hãy chết tại đây đi ."   

Trả giá cho tội ác của mình ?

Tôi cảm thấy sự vô lý to lớn từ những lời đó.

Đâu phải tôi làm tất cả những chuyện này là vì tôi muốn thế.

Thật bất công.

Chuyện này ... chuyện này không thể như vậy được.

Ông thật tàn nhẫn khi có thể nói ra những lời như vậy ... Quá tàn nhẫn !!


Tôi nhận ra mình đã kiệt sức, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.

À, vậy đây là thời khắc mà tôi phải chết ư ?

Dù cho hôm nay có là sinh nhật tôi đi nữa.

Ngày sinh trở thành ngày giỗ ... Quả là một tình huống nực cười ..... 

Liệu gia đình của tôi ... có cảm thấy buồn không?

Bố, mẹ ....

Sau cùng, chúng tôi vẫn chưa từng làm việc gì như một gia đình cả ....

Còn ai khác không ....? Có ai khác đã từng chết như tôi chưa ?


Tôi hận bọn họ ....

Tôi nguyền rủa bọn chúng, căm ghét tất cả bọn chúng, tôi nguyền rủa ....

Sao các người có thể tự gọi mình là Lực Lượng Tự Vệ  ... ?

Phải bảo vệ cả tôi nữa chứ ?

" Đến cả tôi ... đến cả tôi cũng muốn được sống cơ mà !!"

Tôi vừa dứt lời thì trung tá Nakai đã bị thổi bay bởi một luồng sóng xung kích với tốc độ cực lớn.

"Huh......Haaaa........"

Tôi vẫn có thể nghe được tiếng thở của trung tá Nakai.

Sao tôi lại nghe được tiếng thở của ông ta ...?

Đau đầu quá. Tôi còn cảm thấy hơi buồn nôn.

Nếu không bỏ chạy ngay bây giờ, người khác sẽ lại xuất hiện....

"Gyaaa, haa.......Hự......"

Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở tự đứng dậy, dựa vào tường của các tòa nhà và rời khỏi khu phố mua sắm.

Trán và lưng tôi để lại đằng sau những vệt máu dài.

Tôi phải chạy đi.

Trong đầu tôi tràn đầy quyết tâm.

Nhưng tôi nhận ra mình chẳng có nơi nào để trốn cả.

Dù vậy, tôi vẫn đảo mắt xung quanh tìm kiếm.

Bởi vì hiện thực thì luôn bất công.

Tôi đã đánh cược mạng sống của mình để thoát ra.

Người bảo vệ công lý ... toàn những lời dối trá. Chúng chẳng cứu ai cả ...

Tôi muốn chúng nghĩ cho tôi nữa .... !


Tôi chạy vào một con ngõ yên tĩnh.

Một khi ra khỏi đây tôi sẽ có thể nhìn thấy nhà mình.

"........!"

Nhưng, tất cả đã chấm dứt.

Ngay từ khi đến đây, tôi đã bị phát hiện.

Tôi có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước.

Đừng nói đến mặt, ngay cả hình dáng hắn như thế nào tôi cũng không biết. Hắn cũng không nhìn thấy được tôi.

Dù vậy, tôi chắc chắn mình nghe thấy tiếng thở của ai đó.

".....Haa, Haaa.....Haa....."

" Ta là đại tá Shikijima thuộc Lực Lượng Tự Vệ. Đứng yên đó, thật đáng tiếc .... nhưng tối nay cậu phải chết ."

Tôi nghe được ngôn từ chết chóc của hắn từ trong bóng tối.

Tôi không thể trốn thoát.


"Haaa....haa....." 

Đến nước này, tất cả những gì tôi có thể làm là liều mạng đánh trả.

Kẻ địch là một đại tá, tôi không có cửa để thắng.

Dù vậy ... dù tôi không biết cách sử dụng năng lực của mình, nhưng còn hơn là im lặng chịu chết.

Tôi vẫn còn có thể chống cự bằng tất cả sức mạnh của mình ...!


Đúng lúc đó.

Một tiếng động khác bất ngờ vang lên.

" Cái gì ? ... Ngươi là .... Anonymous! Tại sao ngươi lại ở .... Gyaaaa !!"

Và rồi, sau khi tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ trong bóng tối, một tiếng thở và nhịp tim đập cũng biến mất.

 " Không thể ngờ rằng .... Có vẻ như lần này đúng thật rồi ."

" Đã lâu rồi Quan sát viên mới phán đoán chính xác nhỉ ."

Một cặp đôi đeo mặt nạ Anonymous bước ra từ bóng tối, nói chuyện với nhau.


Tổ chức tà ác, Anonymous.

Những chiếc mặt nạ Anonymous là đặc điểm nhận dạng của tổ chức này.

Nói tóm lại, những người đang đứng trước mặt tôi là thành viên của Anonymous.

Họ dừng lại ngay trước mắt và tôi chẳng thể bật ra nổi từ nào.

Tôi không còn nghe được tiếng thở của vị đại tá ấy nữa.

Mặt nạ của người đàn ông đi ngay đầu ướt đẫm máu.

Hắn giết chết một đại tá trong nháy mắt.

Tôi lùi lại.

Một cảm giác áp bức khó hiểu khiến tim tôi đập mạnh.

 Ngay cả thế ....!

Ngay cả khi hắn cố giết tôi, tôi sẽ phản kháng lại.

Tôi muốn tiếp tục sống ... Vì thế ....

Tôi lườm hắn và thấy được đôi mắt qua chiếc mặt nạ Anonymous đang nhìn xuống tôi.

Ẩn sau chiếc mặt nạ, ánh mắt của hắn khóa lấy tôi.

"......Hmm."

Người phụ nữ  Anonymous, nấp trong cái bóng của của người đàn ông, cất tiếng.

" Ánh mắt được đấy, nhóc con ."

Gã đàn ông bước về phía tôi.

Dù rất muốn lùi lại, nhưng bằng cách nào đó tôi kiềm chế và đứng yên. 

Nếu bây giờ lùi lại cũng tức là tôi từ bỏ tính mạng của mình.

Tôi cảm thấy vậy.

Phải chiến đấu.

Tôi có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập mạnh.

" Haa... haaa..."

Hơi thở của tôi trở nên điên cuồng.

Tôi cố gắng chịu đựng tiếng ù trong tai mà thỉnh thoảng lại xuất hiện, trong khi mắt vẫn lườm kẻ thù đối diện.

Chân tôi run rẩy ...

Hắn ta có thể tấn công bất kỳ lúc nào.


Đột nhiên hắn dừng chân và thọc tay vào túi trong của chiếc áo khoác rồi lấy ra thứ gì đó.

Là một chiếc mặt nạ Anonymous.

Tôi cảnh giác nhìn hắn ta.

Và rồi, hắn đưa chiếc mặt nạ về phía tôi.

" .... Nhóc âm thanh, muốn làm đồng đội của bọn ta không ?"

" .... Hả ??"

Hắn ta vừa kêu tôi trở thành đồng đội.

... Hiểu rồi. Vì năng lực của tôi rất mạnh, nên Anonymous muốn lợi dụng nó. 

Và nếu tôi từ chối, chúng sẽ bỏ rơi tôi. Trong trường hợp đó, LLTV chắc chắn sẽ loại bỏ tôi.


" Chúng đang tới gần. Nhưng cũng không phải mối đe dọa gì. Dù cho cậu có từ chối, ta vẫn sẽ cứu cậu lần này. Còn nếu muốn trở thành đồng đội của bọn ta, hãy cầm lấy cái mặt nạ này. "

.... Đồng đội ? Đồng đội của chúng ư ?

Một tổ chức tà ác.

Liệu tôi có nên ...


" Cho tôi biết ..... Các người chiến đấu vì điều gì ?"

Câu trả lời có ngay sau khi tôi đặt câu hỏi.

" LLTV sẽ giết thiểu số vì lợi ích của đa số. Tuy nhiên, bọn ta lại giết nhiều người vì lợi ích của một người. Chúng ta là quỷ dữ, không có gì nhầm lẫn về điều đó ."

Tôi nghĩ mình như  vừa thấy được nụ cười của người đàn ông ẩn sau chiếc mặt kia.

Sau đó, tôi nhận lấy chiếc mặt nạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net