Thôi xong rồi! Đồ đệ ngoan của ta thông đồng vụng trộm cùng với đại ma đầu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cần phải bất chấp trèo lên đỉnh cao võ học. Bỏ đi tên tuổi, hắn cũng chỉ là người. Đợi lúc mặt trời lặn xuống phía trời tây, tìm một nơi an tĩnh, thắp một ánh nến, hạ một nét viết một nét vẽ, viết hết một ngày của mình vào giấy, sau đó gửi tới phương xa nào đó, nơi cũng có người trông ngóng hy vọng thư hắn hồi âm.

Thế gian ngày có người sợ hãi Địch Phi Thanh, có người kính yêu Địch Phi Thanh, Lý Liên Hoa nhịn không được nghĩ, người bằng lòng xem nét bút cứng ngắc của Địch minh chủ viết ra những cảm xúc vụn vặt, Phương Tiểu Bảo là người đầu tiên.

Chỗ cao quá lạnh lẽo, hơi ấm không trộn lẫn điều gì như vậy lại càng trân quý. Có lẽ cả Địch Phi Thanh vô ý vô tình cũng có lúc cúi đầu vì ánh lửa mà hắn chưa bao giờ có được.

Lý Liên Hoa nhìn lại thư trong tay thêm lần nữa. Thư của Địch Phi Thanh trước sau có thay đổi rất lớn. Mấy phong thư ban đầu đều là nội dung chém chém giết giết, kiểu như Giết Giác Lệ Tiêu, Thanh lọc Kim Uyên Minh, hoặc là gièm pha cao thủ trong sổ vạn người hữu danh vô thực vân vân. Nhưng sau mấy đợt thư từ, những dạng nội dung đầy lệ khí này càng ngày càng ít.

Lý Liên Hoa nhếch miệng cười hiểu rõ. Người này chắc chắn là bị "đại diện chân-thiện-mỹ" Phương Đại công tử khuyên nhủ──── Không nên đánh đánh giết giết, Lòng phải mang thiện ý, Không thể ỷ mạnh hiếp yếu... mấy cái như vậy, thời gian trôi qua liền không còn nhắc tới.

Giống như việc đối xử với một chú chó con được nuôi dưỡng tỉ mỉ, ôm nó trong tay, dỗ dành yêu thương. Bình thường cũng chỉ là trêu chọc thôi, nhưng không dám thật sự chạm vào vảy ngược đến mức chọc chó con tức giận. Kết quả là một người lớn như vậy giờ lại rụt rè xoay tít quanh đứa nhỏ. Tìm cách bớt đi từ ngữ đẫm máu, lời nói lạnh nhạt mỉa mai cũng thay đổi, chỉ để chó con có thể vẫy đuôi đáp lại hắn.

Thật may chó con luôn đáp lại bằng thứ tình cảm sạch sẽ nhất, thế là người cũng vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện vì nó mà thay đổi. Y cười lắc đầu, toàn bộ người trong thiên hạ, hình như hai người không có khả năng nhất lại có thể tiến tới mức này...........

9.

"Lý Liên Hoa!"

Phương Đa Bệnh từ bên ngoài trở về, thấy Liên Hoa lâu không một bóng người, sợ thân thể yếu ớt của Lý Liên Hoa xảy ra chuyện gì, vội vã chạy lên lầu hai.

"Hét cái gì mà hét!"

Chưa chạy lên tới tầng hai đã gặp Lý Liên Hoa chậm rãi thong thả bước xuống đến nơi. Phương Đa Bệnh thấy người này không có chuyện gì liền an tâm hơn.

"Không có gì."

"Đi. Xuống nấu cơm cho ngươi."

Ở nơi Phương Đa Bệnh không thấy được, Lý Liên Hoa chột dạ sờ sờ mũi.

10.

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua. Phương Đa Bệnh vẫn là bộ dáng nhìn cái gì cũng không có hứng thú.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, Lý Liên Hoa đang ngồi xổm dưới đất cấy cây giống thảo dược, còn Phương Đa Bệnh thì ở trong nhà chán nản không biết đang làm gì. Đột nhiên, một âm thanh truyền tới, Lý Liên Hoa nhắm mắt nghiêng tai: Ở nơi cách Liên Hoa lâu năm mươi mét, có tiếng vó ngựa đạp đất đang hướng đên. 

Y luôn cảnh giác, đứng dậy đi tới trước tòa lâu. Nhưng vào lúc này, một thân ảnh từ xa xuất hiện lọt vào tầm mắt.

Là Địch Phi thanh.

Thế là y len lén bật cười, lập tức xoay về phía phòng gọi:

"Phương Tiểu Bảo, người tới!"

Chưa nói xong câu, liền thấy Phương Đa Bệnh hai ba bước vọt ra từ cửa. Chạm phải ánh mắt Địch Phi Thanh, Phương Đa Bệnh ý thức được mình thất thố, làm ra vẻ lãnh đạm, lắc đầu hất tóc một cái:

"Sao ngươi lại tới đây?"

Địch Phi Thanh nhìn bộ dạng này của hắn, rũ mắt khẽ cười. Tiếp đó, Địch đại minh chủ cất bước hướng về phía trước, dừng lại trước mặt Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa cố lắm mới nén được không cười thành tiếng──── Phương Đa Bệnh rõ ràng căng thẳng tới cứng cả người, lại còn khoanh tay bày ra bộ dáng hờ hững

Địch Phi Thanh tìm tòi trong ngực áo, lấy ra một phong thư đưa cho Phương Tiểu Bảo.  Phương Tiểu Bảo hơi chần chừ nhận lấy. Lý Liên Hoa ở bên cạnh nghển cổ, cũng muốn xem cho rõ, nhưng khoảng cách quá xa làm sao cũng nhìn không được.

"Làm gì vậy?"

"Mở ra xem xem."

Thế là Phương Đa Bệnh không nhanh không chậm mở phong thư, mỗi động tác đều chậm chạp, thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn phản ứng của người trước mặt, giống như có ý muốn trêu chọc đối phương. Địch Phi Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng hiểu rõ ý đồ, thế là cũng không nói chuyện, nhướn mày, cũng bày ra vẻ không vội vàng nhìn lại thanh niên.

Giữa hai người sóng mắt lưu chuyển, lại yên tĩnh khác thường. Sau một lúc, Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng nhìn lại trang giấy. Đọc xong từng chữ, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn lên nam nhân cao lớn lập tức mỉm cười. Thanh niên rũ mắt, môi đỏ phát ra tiếng cười êm tai. Khuôn mặt có chút trắng hơn so với nam tử hiện lên hai mảng ửng hồng, nâng lên theo khóe môi. Phương gia công tử cười híp cả mắt, sáng như đôi vầng trăng khuyết, trong mắt vẫn phản chiếu tờ giấy viết thư trên tay.

Phương Đa Bệnh giả vờ gắt gỏng, nhưng giữa đôi lông mày lại đầy nét cười:

"Đi. Đi đánh một trận."

Địch Phi Thanh nhìn thanh niên trước mặt, khóe miệng có chút cong lên lại nhanh chóng bị ép xuống.

"Đi."

Hai người cứ như vậy một trước một sau, hướng rừng cây mà đi.

11.

Hai cái người này. 

Lý Liên Hoa cười lắc đầu, quay người đi, liền thấy giấy viết thư mà Phương Đa Bệnh làm rơi. Y cúi người nhặt lên, trên trang giấy trắng là mực đã khô, nét bút cẩn thận, nắn nót viết bốn chữ───

 Sắp tới, hãy đợi.


——END——

* Đầu óc 'đi ngay về thẳng' ý là kêu minh chủ sì trây EQ thấp á =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net