Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi uống thuốc xong Hạ Nghiêm Kỳ ngoan ngoãn nằm ngủ một giấc. Hắn ngồi bên cạnh nhìn anh chìm vào giấc ngủ, tâm có cảm giác nhẹ nhàng mềm mại, giống như khi hắn có thể giữ chặt món đồ mà bản thân vốn coi là bảo bối.

Vuốt ve hai bên gò má mềm mềm của anh, động tác hết sức tỉ mỉ ôn nhu, hắn mỉm nhẹ bờ môi vì xúc cảm từ bàn tay truyền tới, vô cùng dễ chịu.

"Hạ Nghiêm Kỳ...từ bao giờ tôi yêu anh đến như vậy rồi?" Xoa xoa tóc anh, hắn cười khì khì như đứa trẻ:"Anh cũng yêu tôi đi mà, mặc dù...thật có lỗi với anh, thầy Hạ...thật sự rất thích anh, tôi cũng không biết vì sao lại thích anh đến nỗi như vậy. Tha thứ cho tôi đi,..."

Hắn biết dù có nỉ non bên tai anh bao nhiêu đi nữa, đối phương cũng không có khả năng đáp lại hắn. Thế nhưng vẫn không thể tự chủ được, cảm giác được cùng ai đó làm nũng, thật sự rất rất kì diệu, từ rất lâu rồi hắn chưa thử lại.

Qua hồi lâu hắn cũng mệt mỏi, thuận tiện chui vào trong chăn, vòng tay ôm trọn nam nhân vào lòng.

Hắn chợt cảm thán, Hạ Nghiêm Kỳ dù gì cũng là giáo viên rồi, thế mà vẫn mãnh mai gầy gò như thiếu chất, gương mặt trẻ trung non choẹt như vậy khó trách ở trong trường anh có nhiều kẻ muốn khi dễ, hơn nữa tính cách mặc dù có nghiêm khắc nhưng thật ra hết sức hòa đồng, chỉ là trừ hắn ra.

Tần Vũ Thiên nhắm mắt, khép lại mớ suy nghĩ lung tung nhảy nhót trong đầu, khó khăn đi vào giấc ngủ.

Khi thức dậy, đồng hồ điểm đúng tám giờ, hắn nhíu mày một lúc mới thích ứng được với độ sáng bên ngoài, mơ màng sờ soạng bên cạnh, người đã đi mất...

Hắn thất thần nhìn ra ngoài cánh cửa mở toan, trong lòng từng đợt hoang mang sợ hãi đứng bật dậy loạng choạng đi ra ngoài, miệng còn lầm bầm:"Thầy Hạ...Hạ Nghiêm Kỳ...Hạ Nghiêm Kỳ..."

Đến khi nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ của anh đứng bên cạnh mấy chậu hoa ngoài lang cang, chun chun mũi nhăn nhó, tâm hắn mới chịu dịu lại một ít, chậm rãi tới gần, ôm chặt lấy anh từ phía sau, thanh âm nhỏ nhẹ trầm thấp gọi:"Thầy Hạ."

Hắn lúc nãy thật sự rất hoảng, nhỡ như anh rời đi...như thế đại biểu cho việc anh hiện tại cực kì hận hắn, hắn sẽ không còn cơ hội nào để cùng anh thân cận nữa!

Nhưng thật may, anh chưa đi, anh vẫn còn ở đây.

Hắn vẫn còn cơ hội!

Người trong lòng có vẻ ngạc nhiên, cứng ngắc một lúc, xong liền nhanh chóng gỡ cánh tay đang siết chặt eo mình ra.

"Sao vậy? Cậu buông tôi ra trước đi rồi nói."

Hắn nghe lời buông tay ra, nhưng cằm còn đặt trên vai anh, chậm rãi nói:"Thầy đang làm gì vậy?"

"Xấu quá..." Bỗng nhiên anh ta nói một câu không đầu không đuôi.

Hắn không hiểu ra làm sao, 'A?' một tiếng.

"...mấy chậu hoa này xấu quá..."

Hắn phì cười, nhéo nhéo cái mũi vì nhăn nhó mà chun lại của anh.

"Tôi còn phải đi làm thêm, làm gì có thời gian mà lo cho mấy thứ linh tinh này. Hay thầy giúp tôi chăm nó đi!"

"..." Anh ta không nói gì, mạnh tay gạt phăng cằm của hắn, chán ghét bỏ vào trong.

Hắn nhìn theo vừa sờ sờ cằm vừa cười cười, nét cười ấy không rõ là vui vẻ hay khổ sở, chỉ có trong lòng hắn là một đống lộn xộn ngổn ngang.

Tần Vũ Thiên nhìn hai chậu hoa ly đã héo úa, cánh hoa xám ngắt khô khốc rũ xuống trông hết sức quạnh hiu, trái tim hắn cũng hơi co lại buồn bực. Có lẽ hắn nên mua hai chậu hoa khác...

Lôi những thứ còn sót lại trong tủ lạnh nhỏ xíu, hắn làm vài món giản đơn để ăn sáng. Vì yêu cầu của cuộc sống tự lập, Tần Vũ Thiên đã sớm học nấu ăn cùng những thứ khác, trù nghệ không tính là ngon, nhưng cũng rất vừa miệng.

Bữa ăn im lặng trôi qua, cả hai chậm rãi gắp, nhai, rồi nuốt, chẳng ai buồn nói một câu. Cứ tưởng sẽ trầm mặc như thế cho đến cuối bữa, chợt Hạ Nghiêm Kỳ lên tiếng.

"Cậu không định quay về à? Bác trai đã nhắc đến cậu..."

Hắn vốn rất mừng rỡ khi anh chủ động bắt chuyện, nhưng nghe hỏi đến chủ đề này trong lòng không khỏi lạnh xuống, thần thái thất lạc, im lặng một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng cười cười, nói:"Anh quan tâm tôi à?"

"..." Anh sống chết lùa cháo vào miệmg, nhè nhẹ nói:"Tần Phỉ cũng lo cho cậu. Cô ấy nói cậu bên ngoài nhất định chịu không ít khổ, còn nhờ tôi chiếu cố cậu."

Một trận lạnh lẽo ập đến khiến Tần Vũ Thiên run rẩy hai tay, thần kinh khuấy đảo điên cuồng, cố gắng trấn định thanh âm, cười nhạt:"Đó không phải chuyện mà họ nên quan tâm, nhất là thầy, đừng nhắc đến nữa, ăn nhanh đi, lát nữa...trở về trường."

"..." Có lẽ sau lần nổi điên trên sân thượng, hắn đã để lại bóng ma quá sâu đậm trong lòng anh, khiến cho hiện tại chỉ nghe hắn nghiêm giọng, liền im lặng không nói một tiếng, ẩn nhẫn uống cháo của mình.

Hắn thở dài ổn định lại tâm tình, cười hoà ái vớt vác lại chút tình cảm:"Thầy Hạ, sau này...tôi theo đuổi thầy được không? Tuy rằng bây giờ tôi chỉ là thằng nam sinh nghèo, nhưng biết đâu sau này tôi làm ông chủ lớn, nhất định có thể nuôi anh mà..."

"...ăn đi! Trễ rồi!" vành tai đều đỏ ửng, anh vội ngắt lời hắn, cặm cụi ăn ăn không dám ngẩng đầu.

Hạ Nghiêm Kỳ như vậy khiến hắn buồn cười, môi không ngừng cong lên thích thú, lại gắp cho anh chút dưa cải, nói:

"Hiện tại cửa sau không khoẻ, thầy chịu khó ăn loãng một chút, lần sau sẽ không quá độ như vậy nữa."

'Cửa sau' từ miệng hắn truyền vào tai anh vô cùng ái muội, như nhắc anh nhớ lại chuyện đáng xấu hổ nào đó, vội ăn xong liền đặt bát xuống, đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại, mơ hồ còn truyền ra một câu thấp chửi:"Hỗn đản!"

Hắn ôm bụng cười hahả thõa mãn, cảm thán vì sao thầy Hạ của hắn khả ái như vậy, hắn không nhịn được cứ muốn khi dễ anh...

Cho dù vẫn không tiếp nhận hắn, nhưng ít ra, anh cũng không hề cự tuyệt. Có câu, nước chảy đá cũng phải mòn, chỉ cần Tần Vũ Thiên hắn quyết tâm muốn làm, tâm Hạ Nghiêm Kỳ còn chạy đâu cho thoát!

Mấy ngày sau đó, hắn lúc rãnh rỗi đều bám theo sau Hạ Nghiêm Kỳ, đôi lúc giúp đỡ anh, cũng có lúc trêu ghẹo anh đỏ bừng mặt mới thôi.

Người khác nhìn vào đều không nhịn được trợn mắt: Tần Vũ Thiên trúng tà thật rồi. Không còn ai thấy hắn la cà cạnh mấy quán bar, cũng không thấy hắn chăm chú mai phục trong các quán net, nơi có thể thấy hắn hiện tại ngoài nhà hàng hắn làm thêm ra, thì chính là trong lớp toán của thầy Hạ Nghiêm Kỳ.

Có một lần mấy nữ sinh theo học thêm của thầy Hạ Nghiêm Kỳ đang ngồi nghiêm chỉnh, hắn từ đâu xông vào nói một câu.

"Xin lỗi em đi trễ!"

Kết quả, ngày hôm ấy cả lớp toàn nữ sinh một phen lơ đễnh lại một phen mất tập trung, chỉ toàn lo nhắm về phía nam sinh mới vào tung hường phấn, suốt buổi chỉ trỏ xì xầm với nhau không ngớt, nào là tóc của hắn, caravat mở rộng bên cổ áo của hắn, vóc dáng của hắn,...thậm chí có một số còn nói về tính dục của hắn nữa.

Khiến cho thầy Hạ một trận tiếp một trận đỏ mặt tía tai, tức giận không chỗ trút, khổ sở không thôi.

Thủ phạm lại ở một bên 'chuyên chú' nhìn anh giảng bài, nếu không tính đến mái đầu màu nâu đỏ cùng trang phục lộn xộn không nghiêm chỉnh của hắn, hắn thực giống một nam sinh ngoan ngoãn.

Ánh mắt ngây thơ thuần hậu, không có tạp sắc nào, hoàn toàn trong sáng vô hại, anh nhìn hắn lưu manh vô sỉ đã quen, lúc này chỉ có thể cau mày, nhìn hắn bằng một con mắt khác.

Thật ra, giang sơn không phải không thể đổi, bản tính con người cũng có khi chuyển dời. Anh khe khẽ thở một hơi, thầm nghĩ.

Sau khi tiết học kết thúc, nữ sinh lần lượt ra về, chỉ còn hắn và anh ở lại trong căn phòng học vắng vẻ.

"Về?" Anh là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí lúng túng.

"Về nhà tôi đi?" Hắn tỏ ra tự nhiên đề nghị.

"... Tôi bận rồi!" Anh nhanh chóng vác cặp lên muốn rời đi, hắn liền kéo tay anh lại, không cho anh cơ hội vùng vẫy, đặt môi hôn xuống.

Lưỡi hắn bá đạo liếm mạnh chà xát hai cánh môi ấm áp ngọt thơm của anh, cảm xúc lặp tức trào lên vỡ cả lớp phòng ngự kiềm chế bản thân của hắn. Hắn đặt tay ra sau đầu, giữ chặt cố định tư thế này, đưa lưỡi vào sâu hơn để khuấy đảo, mạnh mẽ làm loạn trong khoan miệng anh.

Anh biết phản kháng không được chỉ đành chấp nhận, mặc kệ hắn khi dễ.

Lúc lâu sau hắn buông anh ra, cả hai dựa vào nhau thở hỗn hễn liên tục, hắn vẫn còn luyến tiếc mút lên môi anh một cái 'chóc' cười nói.

"Thầy đừng trốn tránh tôi nữa được không? Tôi thật sự biết lỗi rồi..."

"Không có trốn tránh!" Anh vội biện giải, rồi lại há mồm thở ra hít vào.

"Vậy thầy về nhà tôi chứ? Tôi đã mua đồ để làm bữa tối, rất là nhiều. Sợ là ăn không hết...bỏ đi sẽ lãng phí lắm a!"

"..." Anh vẫn còn do dự chưa cho phản ứng, hắn liền ôm chặt anh vào trong ngực, cánh tay hữu lực cứng rắn siết vòng eo nhỏ gầy của anh, hắn thích thú cười, thổi khí vào tai anh nói tiếp.

"Suốt tuần thầy cứ trốn tránh tôi, tôi rất buồn đó, rất nhớ thầy..." Tay hắn đặt trên hai cánh mông tròn vểnh của anh nhéo một cái.

"...được...được rồi...buông ra trước đi."

Hắn cười ma mãnh, để lộ hàm răng đều đều sáng bóng trông rất là vô hại, chỉ là nam nhân nhìn hắn một cái rồi cũng không quan tâm nữa, xoay người chuẩn bị ra về.

#robot: :v có nên cho H không? -.- các tềnh yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net