Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tràng bích mẫn cảm tuy đã được lộng đến mềm mại nhưng vẫn còn khít khao nhỏ hẹp, Tần Vũ Thiên đâm vào rút ra mấy lần đều có chút khó khăn, khoái cảm được tiểu huyệt cắn chặt ma sát thật sự không thể dùng từ ngữ nào diễn tả nổi. Trong đầu hắn như có hàng vạn con sóng ào ạt dội tới, mãnh mẽ xoáy vào dây thần kinh kích thích dục vọng đang điên đảo xoay chuyển, càng lúc càng cố muốn xâm nhập sâu hơn mạnh hơn nữa.

Chợt để ý đến, mặt của anh đã đầy mồ hôi lạnh, tóc mái rũ xuống bết dính tại hai bên thái dương, chân mày cau lại chặt chẽ, môi bị cắn đến đỏ tươi, khó khăn kiềm nén đau đớn. Gương mặt băng sơn lãnh đạm ngày thường bỗng có thêm một tầng xuân sắc, khiến người ta vừa yêu thích vừa thương xót luyến tiếc.

Hắn chầm chậm rút ra phân thân, xoay người anh lại đối diện với mình, vén vạt tạp dề lên cao để lộ hai bắp đùi thon mịn, từ ánh sáng đèn có thể thấy được nơi tư mật đã đỏ tươi muốn xuất huyết, hắn đau lòng dùng một ngón tay ma sát vách tràng, huyệt khẩu vì đau đớn mà co rút mấy cái, vô tình hút ngón tay hắn vào càng sâu. Tần Vũ Thiên phì cười ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiêm Kỳ như trêu chọc, lại làm như đại côn thịt rút ra đút vào, nhẫn nhịn nhốt lại dục vọng đang gào thét, mở rộng giúp anh lần nữa, tránh cho bị đâm chảy máu lại hỏng bét.

Hạ Nghiêm Kỳ thở gấp phát ra thanh âm nhuyễn kêu, từ cuống họng rên rỉ không ra tiếng.

"Thầy Hạ...như vậy...có đau không?" Hắn đưa lưỡi liếm lên vùng hõm vai lộ ra, dùng sức hút mạnh một cái, lại thõa mãn nhìn một dấu vết hickey nữa in trên thân thể trắng muốt của anh.

"Ân...Được...nhưng rất...rất kì quái...chỗ đó...Ah..."

Hét một tiếng, cả người anh run lên, bắn ra. Tinh dịch từ tiểu chồi non lần thứ hai hưng phấn vuột ra ngoài, dính trên bụng hắn dần dần chảy xuống.

Hạ Nghiêm Kỳ không dám tin há mồm ra, trừng mắt nhìn dịch thủy sềnh sệt đang dần khô lại trên vùng bụng rắn chắn màu đồng của hắn. Môi mấp máy nói chẳng nên lời.

Sự việc diễn ra quá nhanh, hắn cũng có chút sững sốt. Nhưng nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của anh liền buồn cười, hôn lên khoé miệng còn đang động đậy muốn nói, cái lưỡi to dày theo khe hở đưa vào trong, chạm lên cái lưỡi nhỏ dài đỏ tươi của anh liếm liếm, dần dần nụ hôn càng sâu hơn nữa.

Tần Vũ Thiên nâng chân anh lên vai để mông anh dựa trên bồn nước, đại quy đầu đặt trước huyệt khẩu ma sát, nơi mã mắt tiết ra chút dịch nhờn bị hắn chùi hết lên lỗ nhỏ, chậm rãi làm trơn mặt ngoài.

Hạ Nghiêm Kỳ bị thiếu dưỡng khí, ưm ưm hai tiếng cảnh báo, hắn nghe vậy liền 'tách' một cái, đột ngột thu lại nụ hôn, thanh âm ướt át vừa vang lên, anh càng xấu hổ không thôi, xoay sang một bên hừ hừ giận đỏ mặt.

"Đừng...đừng bắn vào trong." Khó khăn nói ra một câu.

"...!!!" Hắn dường như mở cờ trong bụng, hưng phấn không thôi, một lần nữa ngấu nghiến môi anh, hôn sâu đến nghiện.

Đỉnh quy đầu sớm tiết ra dâm dịch ướt át, hắn sát sát nếp uốn quanh huyệt khẩu hồi lâu cũng khiến vùng da nhạy cảm nơi đó chuyển hồng, tựa như e thẹn, co rúc mời gọi hắn.

Tần Vũ Thiên không nhịn nổi nữa nâng cái eo gầy nhỏ của anh lên, mạnh mẽ đâm vào trong, huyệt khẩu như mọc thêm hàng trăm cái miệng nhỏ cắn mút phân thân của hắn, vừa nóng ẩm vừa thoải mái khó cưỡng, chỉ mới vào một nữa đã muốn thăng thiên, khoái cảm tựa triều cường dâng lên không ngừng.

Một lần đỉnh nhập đã vào sâu như vậy khiến anh có chút không thích ứng, lệ quuang lại dâng đầy khóe mắt, kinh hãi oa kêu lên.

"Ah, ngô...ô...ân, Tần...Tần...ah, đau...đau quá...không được...dừng...dừng một chút..." Đau đến mức hô hấp khó khăn, anh nói năng không tròn câu trông chật vật vô cùng.

Tần Vũ Thiên lại lần nữa đau lòng khôn siết, chỉ là cung đã lên dây, muốn lùi nhưng lùi không được, đành ủy khuất anh, thêm một lần dùng sức tiến nhập hoàn toàn.

Nơi giao hợp chặt chẽ gắn kết hai người, huyệt khẩu nhỏ bé bị cự vật cực đại thô dài nông rộng ra, miệng huyệt bị côn thịt lấp đầy còn không ngừng co rúc trông như cái miệng đang há to mút cây kem lớn quá cỡ, vô cùng dâm đãng.

Hạ Nghiêm Kỳ không dám nhìn, đặt tay lên vai hắn vùi đầu vào hõm vai tinh mịn rịn từng dòng mồ hôi, hành động như con đà điểu đang chạy trốn, khả ái bất ngờ.

Cảm giác được hút chặt cực kỳ sung sướng, sung sướng đến mức hắn không ngừng hít vào thở ra kiềm nén ngọn lửa sắp phun trào trong cơ thể, hơi thở đã trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.

Hắn không như trước kia lợi dụng tình thế để khiêu khích khi dễ anh, mà thành thật an phận thực hiện chính sự, ban đầu chậm rãi, từ từ tăng tốc, cuối cùng là kịch liệt động thân va chạm.

Tràng kích mạnh mẽ đôi lần đẩy cơ thể anh về phía sau, anh hốt hoảng vòng tay ôm chặt cổ hắn, sợ hãi, đau đớn cùng khoái cảm thay phiên nhau trùng kích liên tục, anh vừa đau vừa sướng, trầm mê không lối thoát.

"Ah, aha, ngô...chậm lại...một chút....quá sâu...đâm thủng rồi...AH...chỗ đó...ô...chỗ đó không được..."

Hắn không nói một lời nghiền ngay huyệt tâm mà dùng sức đâm tới, bởi vì không đủ định lực để phân tâm trêu chọc anh nữa, hắn sắp kiềm không nổi cơn cực khoái đang ập tới.

Động tác va chạm kịch liệt cùng tiếng thở dốc hoà chung với thanh âm 'ba ba ba' của hai cơ thể va chạm vào nhau, đã khiến Tần Vũ Thiên sớm bị kích thích cùng cực, điên cuồng động eo đâm chọc, mỗi lần đều dùng hết sức chọc vào điểm mẫn cảm của anh, và mỗi lần như thế đều nhận lấy từng trận co rúc của huyệt khẩu, thanh âm rên rỉ của anh cũng vì thế mà cao vút lên kích tình cực điểm.

Một lúc lâu sau, hắn như dã thú mất kiểm soát cuốn lấy cánh môi của anh vừa liếm lộng vừa day cắn, anh luống cuống đáp trả, nhưng những cơn khoái cảm điên đảo từ hạ thân truyền tới khiến động tác đều trở nên vụng về.

Phân thân cực đại bên trong huyệt khẩu co giật mấy cái, hắn tách môi anh ra, vừa hừ hừ thở vừa nắm chặt eo anh thúc vào.

Cả hai tựa như lâm vào cơn say của biển triều khoái cảm, hoàn toàn quên mất mình là ai, quên mất cái gì thân phận, địa vị, lễ tiết, chỉ còn cảm xúc da thịt tương liên, chân thật nhất, cuồng nhiệt nhất.

Sau cú thúc cuối cùng dứt điểm, hắn thở hắc ra phun một lượng lớn tinh dịch nóng hổi vào trong nơi tư mật. Cùng lúc, tiểu chồi non cũng bắn ra, anh thở hỗn hễn dựa sát vào hắn.

Tần Vũ Thiên thở một lát lấy lại chút tinh thần, tìm kiếm môi anh hôn hôn thêm một lượt, sợ mình sẽ không kiềm chế được nên nhanh chóng rút ra. Mị thịt bị mài đến sưng đỏ vẫn lưu luyến mút lấy đại quy đầu của hắn, khiến hắn cũng có chút không đành lòng, liền lần nữa cắm đi vào.

Hạ Nghiêm Kỳ kinh hãi ngẩng đầu, mặt đỏ tía tai lắp bắp: "Ra...ra ngoài! Cậu ra ngoài cho tôi!"

Hắn cười khổ dứt khoác rút ra, một dòng dịch thể trắng đục thuận lợi chảy ra ngoài, trông cực kì dâm mĩ. Hắn cười thõa mãn đưa ngón tay đút vào dò xét, lại khôi phục dáng vẻ lưu manh phóng đãng.

"Thật có lỗi, lại quên mất phóng thích bên trong rồi, ai..." Hắn rút ngón tay ra, bế cơ thể nhỏ gầy yếu ớt của anh lên, đi về phía phòng tắm."Thật may không có chảy máu."

Anh mệt mỏi để mặc hắn động, chỉ buồn bực lầm bầm một tiếng:"Theo tôi thấy, cậu vốn dĩ có để nó vào đầu bao giờ. Không biết xấu hổ!"

"A, xem ra thầy còn nhiều khí lực, chúng ta lại tiếp một lần được không?"

"Cậu dám!" Hạ Nghiêm Kỳ vội trừng hắn, ánh mắt trở nên tối tăm.

Hắn chỉ cười khì khì, mang anh vào nhà tắm, mặc kệ sự cự tuyệt của anh, giúp anh tẩy rửa một lượt.

Sau khi mùi vị tình dục nồng đậm tán đi phần nào, hắn giúp anh thay một bộ áo ngủ, ân cần nói.

"Đã trễ rồi, ở lại một đêm được không?"

"..." Anh chỉ cúi gầm mặc không nói.

Thấy anh chần chờ, hắn liền cười khổ một tiếng, vừa đau vừa giận nói.

"Thầy sợ Tần Phỉ hiểu lầm sao? Chuyện cũng đã xảy ra, muốn không có người biết cũng khó! Bất quá...thầy yên tâm, tôi sẽ không nói...thầy không nói, sáng mai thầy rời đi sớm, thì không cần lo lắng Tần Phỉ nghi ngờ..." Hắn nói xong, im lặng chờ anh phản ứng. Chính mình tim đang chảy máu, lưỡi dao vô hình không ngừng giày xéo lồng ngực, đau đớn vô cùng.

Phải biết rằng, để một kẻ kiêu ngạo như hắn có thể dụng tâm yêu một người là một chuyện rất khó khăn, huống chi để một người chấp nhất tình ái như hắn có thể cam chịu làm kẻ thứ ba nhường nhịn che giấu người mình yêu với kẻ khác, lại là một việc khó khăn không tưởng.

Hạ Nghiêm Kỳ a Hạ Nghiêm Kỳ, rốt cục tôi đã mắc nợ anh cái gì?

Hạ Nghiêm Kỳ ngẩng đầu, nhìn hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, gật gật đầu tỏ vẻ ưng thuận, hắn miễn cưỡng cười hài lòng đến bế anh lên, chậm rãi đi về giường.

"Tôi tự đi được."

"Thầy đừng nháo, tôi nhịn rất khó khăn."

"..."

"Cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình như vậy. Tôi biết mình rất có hấp lực, không cần chứng minh."

"..."

"Thầy Hạ..."

"Lại chuyện gì? Cậu đừng bức người quá đáng, tôi..."

Lời chưa nói xong, khoé môi truyền đến một trận ấm nóng, Tần Vũ Thiên nhìn anh mỉm môi cười, ôn nhu nói.

"Ngủ ngon!"

Hắn nói xong liền thõa mãn ôm anh vào lòng ngực, hai mắt khép lại dù chẳng buồn ngủ tí nào. Anh cũng không nháo động nữa, chỉ cựa mình một cái tìm tư thế dễ chịu liền ngủ say.

Bên ngoài trăng đã mệt mỏi tựa vào áng mây, không buồn nhìn vào trong một cái, không gian chỉ có hai người, yên tĩnh, bình thản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net