Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bờ vai gầy của anh, cái eo mảnh nhỏ của anh, và cả đôi môi thơm tho của anh nữa, hắn thật sự luyến tiếc không muốn rời đi, dục vọng chiếm hữu anh dấy lên trong lòng, một chút cảm giác hưng phấn truyền từ da thịt khi tiếp xúc càng khiến cảm giác ấy bị kích thích, lan tràn khắp đại não và toàn thân.

Hắn dùng một tay siết eo Hạ Nghiêm Kỳ, một tay ôm chặt anh vào ngực, vóc dáng của anh không cao lớn lắm, đem so sánh với hắn liền thấy nhỏ nhắn hơn rất nhiều, hắn không tốn quá nhiều sức liền có thể ôm trọn anh trong lòng, khiến anh bị áp đảo toàn diện, một cơ hội phản công cũng không có, đầu anh bị ép ngẩng lên, môi hé mở, tiếp nhận lưỡi hắn loạn xạ trêu đùa, khuấy đảo.

Tần Vũ Thiên cấm dục suốt năm năm, khoảng thời gian xa cách ấy hắn mỗi đêm đều cùng tay phải và bức ảnh vô tri trãi qua tịch mịch, thật sự khổ không thể nói hết.

Nụ hôn ướt át dai dẳng kéo dài, cho đến khi cằm anh dính nhớp một hàng nướt bọt không kịp nuốt vào, hắn mới rút ra, hai chiếc lưỡi nối nhau bằng sợi chỉ bạc lấp lánh mị hoặc.

Hạ Nghiêm Kỳ thở dốc một lát, bộ dáng mệt muốn đứt hơi tựa ở trên vai hắn, yếu ớt thì thào.

"...Tại sao? Tôi không thể nào...không thể nào..."

Hắn thở xong, một tay nâng lên cằm anh, đôi mắt trầm tĩnh không chút tạp niệm, tràn đầy chân thành và yêu mến. "Thì sao chứ? Tôi yêu anh, mãi mãi không thể ngừng được, cho dù anh không đáp lại cũng không quan trọng, tôi yêu anh chính là yêu anh."

Hạ Nghiêm Kỳ há miệng muốn nói, hai mắt trợn lên, mặt đỏ dần, đến khi gần bằng quả cà chua vẫn không thể thốt ra lời.

Hắn che miệng anh, khẽ cười.

"Không cần nói, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế, chỉ cần anh im lặng chấp nhận cho tôi cơ hội, tôi sẽ trân trọng, làm hết sức mình, đến khi nào không còn rào cản giữa chúng ta..."

Hạ Nghiêm Kỳ trừng trừng nhìn hắn, đẩy tay hắn nói:"Đừng phí công sức và thời gian nữa...tôi không thể chính là không thể, tiểu Tình cần ba nó, tôi không thể."

Nhìn ánh mắt u buồn khẽ động, hắn thấy không đành lòng, lại nói tiếp: "thầy Hạ, trước kia thầy có thể nghĩ tôi trẻ tuổi bốc đồng, có thể xem chuyện đã qua như một trò đùa viết trên giấy nháp, tuỳ tiện xé bỏ là xong, nhưng chính tôi lại bởi vì thầy của ngày xưa đó, không biết làm sao để ký ức bốc hơi dễ dàng như vậy...Chính thầy làm cho tôi lún sâu, làm tôi vì sự ôn nhu của thầy mà bị nghiện, thầy chẳng lẽ lại không chịu trách nhiệm?"

Mắt của anh trợn đến sắp rớt ra ngoài, miệng đã há ra thật to, cau mày nhìn hắn một hồi lâu, sau đó quẫn bách xoay người, động tác cứng nhắc đẩy hắn ra, vung chân nặng nề chạy ra khỏi bếp, đóng rầm cửa lại.

Hắn giật mình hoàn lại hồn, mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng nói.

"Mami làm sao vậy, mặt thật đỏ nha..."

"Im miệng, thành thật ăn cơm đi!"

"..." Hắn khoanh tay dựa vào tường, nhớ lại biểu hiện thú vị vừa rồi của anh mà hài lòng không thôi, anh lúc xấu hổ đáng yêu đến như vậy, hắn muốn nhìn thấy thật nhiều thật nhiều. Nghĩ nghĩ, hắn còn muốn mạnh mẽ ôm lấy anh, đưa anh lên giường, khiến anh càng xấu hổ vặn vẹo rên rỉ...

Thực nhớ những ngày trước kia, cảm giác ấm nóng ướt át khít khao bên trong anh bỗng nhiên tràn về, vô thanh vô tức đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn.

Nhưng hắn nhất định phải nhịn xuống, thật khó khăn kéo gần khoảng cách với anh, gấp gáp chỉ càng làm anh phản ứng tiêu cực, hắn phải dần dần bồi dưỡng ái tình mới được đậm sâu.

Lòng hắn lâng lâng, sung sướng phớn phở chuyên tâm nấu nướng, miệng thì thầm câu hát vô nghĩa bằng chất giọng khó nghe.

Đến khi làm xong mang ra ngoài, hai cha con bọn họ đưa mắt thưởng thức đĩa thức ăn phong phú mới hoàn thành, đều là bộ dạng không tin nổi, hắn buồn cười nói: "Ăn thôi, còn ngốc cái gì? Cũng không phải lần đầu thầy ăn đồ tôi nấu..."

"..." Anh trầm mặc đưa đũa dùng cơm.

Bé con vui sướng reo lên bên tai, nói cái gì đó hắn cũng chẳng nghe rõ. Tâm trí lúc này chỉ cắm trên người anh, quan sát không chớp mắt.

"Ngày nào papa cũng nấu cho Tiểu Tình ăn nha nha!"

Hạ Nghiêm Kỳ giật mình ngẩng đầu, một miệng cơm đột ngột trôi xuống không thông, nghẹn lại ở cổ họng.

Hắn cũng có chút bất ngờ, thật may mắn làm sao, bé con không hề chán ghét hắn, ngược lại còn có vẻ rất yêu thích, mặc dù không hiểu nó nghĩ cái gì, nhưng hắn biết bé con có hảo cảm với hắn, như vậy là được rồi. Hắn hài lòng xoa đầu nó, khẽ cười.

"Sau này papa sẽ nuôi cả hai cha con Tiểu Tình, không bao giờ để hai người chịu khổ."

"Thật sao? A nha vậy tiểu Tình muốn có gấu bự, papa cho tiểu Tình được sao?"

"Được chứ! Gấu khổng lồ cũng không thành vấn đề!"

"Ăn cơm!" Anh cáu gắt, làm gián đoạn đề tài của hai người nào đó đang hưng phấn.

Ăn xong anh chủ động đi rửa bát, không nhìn hắn lấy một cái, hành động như thể xem hắn là không khí. Trong khi hắn quấn quýt vòng vo ý đồ muốn theo anh giúp đỡ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến hắn thấy chùn chí.

Dỗ bé con ngồi trên sôfa xem tivi xong, hắn đứng dậy tiến vào trong bếp.

Hạ Nghiêm Kỳ đang chăm chú cọ rửa, không, chính xác là vừa chà xát cái bát bóng loáng vừa thất thần. Bộ dạng mất hồn lơ lửng.

Hắn cười khổ chậc lưỡi, đứng phía sau nghiêng đầu nói vào tai anh.

"Thầy lại thất thần rồi. Đang nghĩ đến tôi sao?"

"A..." Anh hốt hoảng suýt đánh rơi cái bát, luống cuống bắt lại xong mới thở phù, cau mày nhìn hắn trừng mắt.

"..." Tần Vũ Thiên bày ra bộ dáng vô tội, đứng sang một bên.

Anh lại tiếp tục vào trạng thái làm việc, không thèm đoái hoài tới hắn nữa.

Không khí bình đạm được một lát, hắn ở phía sau một chốc thì thầm, một chốc huýt sáo, một chống lại nghêu ngao hát,...không từ một cách nào để thu hút sự chú ý của anh.

Quả nhiên, anh chẳng bao lâu sau liền quay đầu, thái độ giận dữ vẫn giống trước kia trầm như nước, chẳng có chút đáng sợ nào.

Ít ra trong mắt hắn là như vậy, dáng vẻ nổi giận của anh quá lắm chỉ là mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, muốn chửi cũng không dám buông lời thô tục, anh như thế mà cũng bảo hắn sợ?

"Cậu muốn cái gì?" Giọng của anh không có kiên nhẫn. Từ lúc bị hắn cường hôn trong nhà bếp lúc nãy xong, anh vẫn giữ thái độ này với hắn.

Hắn nghiêng đầu tựa vào tường, môi vươn nụ cười ngây thơ, nhẹ nhàng tiêu sái nói.

"Thầy Hạ,...tôi nói rồi đấy thôi. Thật ra, tôi vẫn luôn muốn nuôi anh, từ lúc nói với anh mấy năm trước, thì đã hạ quyết tâm, cho dù anh có muốn hay không muốn, tôi vẫn sẽ đứng cạnh anh bảo hộ anh."

Lời này là chân tâm thật lòng, một câu một chữ đều là tiếng nói của con tim đầy nhiệt tình, là chí nguyện hắn kiên quyết theo đuổi trong đời.

"Tần Vũ Thiên..." Anh gọi tên hắn, thâm trầm nhìn hắn cảnh cáo. Nhưng trong mắt hắn, ánh mắt của anh chính là sự bất đắc dĩ cùng lo âu e ngại, chính là không có chán ghét cùng cự tuyệt, điều đó lại lần nữa dấy lên hy vọng trong lòng hắn.

"Tôi thì làm sao nào? Vốn dĩ từ đầu đã hứa với anh, tôi nghĩ mình phải thực hiện. Anh biết không, ngày đó tôi nói cái gì làm cái gì đều hoàn tòan là nghiêm túc, thậm chí có thể cam đoan nghiêm túc hơn cả lời thề của cha sứ trong nhà thờ!"

"Nhưng tôi...chưa từng đồng ý?" Anh cau mày càng chặt, ấn đường lộ ra sự biến hóa, giật giật.

"Và anh cũng chưa từng từ chối!"

Một câu làm anh nghẹn họng, không thể chối cãi phản bác, nhưng vẻ mặt cho thấy anh không thể buông xuôi qua loa ứng đáp.

"Cũng không có nghĩa là..." Cố gắng muốn bào chữa cũng chỉ là ngụy biện. Anh ấp úng chẳng thể nói được gì, từ trước tới giờ đều như vậy, anh mãi mãi không thể thắng thế trước một Tần Vũ Thiên vô sĩ hạ lưu còn ngạo mạn.

"Được rồi quyết định vậy đi." Quyết đóan kết thúc đề tài, hắn nhẹ nhàng chu môi hôn phớt lên trán anh, nhân lúc anh còn ngơ ngác, mổ cái chóc lên môi anh, cười tươi như hoa nở mùa xuân.

"Cậu! Ra! Ngoài!"

Hạ Nghiêm Kỳ bị hắn giáng đòn bất ngờ, nghiêm khắc đẩy hắn ra, dùng hết sức lực bình sinh tống hắn khỏi bếp, mạnh mẽ đóng sầm cửa khóa trái, rít từ kẽ răng hai tiếng thâm thúy."Hỗn đản!"

Đêm đó mặc dù bị nhẫn tâm đuổi về, hắn vẫn mang bộ mặt tươi cười thoải mái, nằm trên giường khách sạn cười đến hơn nửa đêm mới ngủ được, lúc ngủ còn thật may mắn gặp được anh trong mộng.

Mấy ngày sau đó ngày nào hắn cũng đến nhà anh, không cần biết lý do vô nghĩa ấu trĩ cỡ nào, hắn đều có thể dùng được, chỉ cần có thể đến gặp anh, muốn hắn dẹp bỏ mặt mũi đến đi nhờ nhà vệ sinh hắn cũng thử, hơn thế, mỗi bữa tối đều sẽ có mặt hắn, hắn tận dụng mọi cơ hội để có thể cùng anh một chỗ, để bù đắp lại khoảng trống suốt năm năm trời hiêu quạnh cô độc kia.

Mà trình độ mặt dày của hắn không phải không có ích lợi, đôi lúc có thể giúp hắn thật tự nhiên vượt qua tình huống xấu hổ nào đó, tỷ như lén lút rình mò bên ngoài lúc anh đang tắm, làm rơi bức ảnh vừa trộm trong phòng của anh, ngủ quên trên cái áo anh vắt ngoài sôfa,... Những tình huống không có phong độ đều bị anh nhìn thấy, hắn chẳng những vô tâm không để ý còn vô sỉ nói năng lung tung, ngay cả lý do áo của anh có mùi rất thơm nên mới ngủ gật cũng lấy ra nói.

Trước sự hạ lưu không biết nói lý của hắn, Hạ Nghiêm Kỳ chỉ có thể thẹn quá hóa giận, anh chửi hắn hỗn đản cũng thành quen miệng luôn rồi...

Thấy Hạ Nghiêm Kỳ ngồi một bên rầu rỉ, hắn vừa mượn phòng tắm tắm xong, vui vẻ miểm cười đến gần anh.

"Thầy Hạ đang lo âu cái gì thế? Tôi giúp được không?"

Anh nhìn hắn, bộ dạng cao lớn, cơ bắp thon mà chắc nịch cân đối, nước men thành tường thịt màu đồng khẽ chảy xuống, nhẹ nhàng hòa vào bộ lông của cái khăn mềm quấn quanh hông, anh nuốt một cái đỏ mắt giận dữ, nghiến răng nói.

"Mặc đồ nhanh!"

Hắn nhún vai:"Thầy Hạ nha, thật dễ xấu hổ. Chỉ là trần nửa người trên mà thôi, có cái gì ngại ngùng chứ, trước kia không phải đều thấy cả rồi? Còn nữa, chỗ đó cũng đã từng bị anh nuốt vào nhiều lần, uy anh ăn biết bao nhiêu sữa, bây giờ anh ghét bỏ nó như vậy, cũng không sợ nó đau lòng?"

"..." Anh lần thứ n á khẩu, muốn chửi nhưng sợ mặt mũi tôn nghiêm. Tuy hắn nói đều là thật, nhưng cái này không liên quan đến có thật hay không, anh không thể nào tự nhiên mà chấp nhận, hắn căn bản là cố ý khiêu khích chọc giận anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net