Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn lục lọi một lát, tấm lưng rắn chắc có chút gồng lên hiện ra từng khối cơ chắc nịch, vừa tắm xong da thịt có phần sáng lạn thơm tho, vô tình tăng thêm vài phần dụ nhân.

Trong khi hắn khom người tìm kiếm quần áo trong tủ, anh lại ngồi một bên chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng xoay đầu liếc sang nhìn hắn, cũng không hay toàn bộ cử chỉ đều bị ai kia thu vào mắt, Tần Vũ Thiên cong khoé môi khép hờ mi, khẽ miểm cười, đáy mắt chỉ còn hình ảnh của người kia phản chiếu trong tấm kính thủy tinh bên cạnh.

"Thầy Hạ, quần lót hình như không vừa!" Hắn nhẹ nhàng xoay người, ngay trước mặt anh đưa ra bộ vị bị bó chặt của mình, hạ thân cường tráng thô to nằm dưới lớp vải chật chội, cảm giác rất là đau trứng...

Mặt của Hạ Nghiêm Kỳ vừa hạ nhiệt được một lát, ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu em tội nghiệp của hắn chật vật gồng mình bên trong lớp vải quần lót, mặt liền đỏ lên, anh thậm chí có thể vẽ ra bằng ánh mắt thân hình to tướng bụ bẫm của nó, hình ảnh tế nhị phóng đại hết sức sống động trước mặt, đầu của anh đoàng một tiếng nổ mạnh, vung tay quăng quyển sách dày cộm vào mặt hắn, không một chút ý thức hình tượng mở miệng rống lên.

"Ai cho cậu dùng quần lót của tôi! Cởi ra mau!"

Chật vật bắt được quyển sách khủng bố của anh, hắn một bộ ủy khuất đáng thương, khổ sở nói:"Thầy Hạ...không mặc...chỗ đó sẽ lạnh lắm, nhỡ bị cảm thì sao a?"

"..." Anh choáng váng một lúc, xoa xoa mi tâm, lúc này mới để ý mình vừa thất thố, anh thất thần thêm vài giây mới cố giữ được chút trấn định, có chút ngẩng ra, đột nhiên đứng dậy muốn rời đi.

Tần Vũ Thiên nghiêng đầu cong môi cười, nhẹ nhàng tiến đến gần ôm lấy anh.

"Đùa một chút mà thôi, anh nghiêm trọng thế làm gì? Nha, bộ dạng tức giận của anh hết sức dễ thương, làm thêm vài lần nữa cho tôi xem đi."

"Cậu...thích tìm ngược sao?" Anh dùng sức đẩy một cái, Tần Vũ Thiên bị đánh văng ra, cách anh chừng năm mét.

"Nếu là bị anh ngược, tôi cam tâm tình nguyện!" Hắn vô sỉ cười nói, thái độ ngả ngớn cùng thân thể lộ liễu càng khiến cho bầu không khí thêm mờ ám.

Bóng tối bên ngoài thật trầm, tựa như có cái gì đó vừa đánh cái ngáp buồn buồn, khiến tâm trí người ta bất giác mệt mỏi theo, anh đưa lưng về phía hắn, che giấu gương mặt ửng đỏ vì lời nói ám muội du dương của hắn, trí quan bị hành đến ngu muội mơ hồ rồi.

"Thay đồ xong rồi ra ngoài, tôi còn phải chuẩn bị ngủ."

"..." Thấy anh không buồn để tâm, hắn bĩu môi nhún vai chán nản, bây giờ không khiến anh mềm lòng thì còn có thể làm lại vào ngày mai, ngày mai nữa, mỗi ngày đều tìm cách ở cùng anh, sợ gì không có cơ hội?

Cuối cùng quyết định từ bỏ underwear, hắn dứt khoác để em trai ở trần cho đỡ đau trứng, mát mẻ một chút cũng không chết ai.

"Tôi xong rồi!"

Hắn mặc cái áo size lớn nhất của anh, trông cũng xem như tạm ổn, chỉ là cái quần thực ngắn, hắn cao hơn Hạ Nghiêm Kỳ gần một cái đầu, quần của anh mặc trên người hắn hiển nhiên không thể vừa vặn, ống quần có chút rộng, còn hơi nhếch lên, cao hơn mắc cá chân một khoảng, không khác gì chân của Tế Công, chỉ còn thiếu vài mảnh vá và cây quạt mà thôi...

"Phụt...hahaha, cậu...sao lại mặc cái quần ấy chứ?"

"..." Hắn nheo mày nhìn anh cười, mặt trầm xuống. Thầm nghĩ: Anh cười là tốt rồi, mất chút mặt mũi cũng không sao. Cơ mà bộ dạng này có chết cũng không cho kẻ khác nhìn.

Khó khăn nhịn cười, anh xua tay. "Được rồi, tạm thời mặc như vậy, khi nào sấy quần áo xong cậu thay ra rồi về khách sạn đi."

Anh nói xong lại miểm môi cười thêm một tiếng, đặt lại sách lên bàn xoay người đi vào nhà vệ sinh. Hắn thấy tâm tình anh có vẻ tốt hơn cũng không chú ý ngoại hình của mình nữa, cảm thán thì ra vui vẻ cũng có thể lây nhiễm.

Lúc anh từ nhà vệ sinh bước ra, hắn vẫn còn ngồi trên giường tò mò lật trang sách anh đang đọc dở. Bỗng nhiên dừng bước, anh lẳng lặng nhìn hắn không một tiếng động, đôi mắt ẩn chứa sự mông lung có chút mờ mịt không thể nhìn thấu. Tựa như đang nghĩ về chuyện gì đó rất hoài niệm, nhưng rất xa vời.

"Sao thế?" Hắn phát giác ra ánh mắt kỳ lạ của anh, dùng giọng nói mang ôn nhu hỏi.

Hạ Nghiêm Kỳ lắc đầu, nói không có gì, trực tiếp ngó lơ ánh nhìn không tin tưởng của hắn, lấy lại quyển sách trên tay hắn ung dung dựa thành giường lật lật.

Tần Vũ Thiên bị anh ba lần bảy lượt xem như không khí, hắn vẫn lãng vãng không chịu đi khỏi. Kể từ khi hắn quyết định lần nữa theo đuổi anh, mặt hắn luôn luôn trong trạng thái dày hơn mặt đường, bất cứ khi nào cũng có thể phát huy công dụng.

"Có chuyện gì muốn nói?" Sớm quen với tính tình của hắn, nhất quyết không ngẩng đầu nhìn lên, anh hỏi.

Hắn nhận được sự chú ý liền sà xuống, không do dự ôm anh vào lòng, vứt quyển sách vướng víu buồn chán kia đi, vùi mái tóc ẩm ướt vào cổ anh.

"Thật sự chỉ có thầy hiểu tôi a!"

"Đừng nháo, buông ra rồi nói!"

Hắn như đứa trẻ hưng phấn lộn nhào trong lòng mẹ, hai tay hai chân đồng lọat gắt gao ôm chặt lấy anh, khe khẽ nói: "Ngày mai đi dự tiệc họp lớp không?"

"...??" Anh mờ mịt không hiểu hắn nói gì, nhưng hai tay vẫn chiến đấu hết sức, chống đỡ cơ thể nặng nề của hắn không dám có một chút sơ suất.

Hắn có thể thấy, anh đối với hắn vẫn còn bài xích.

"Là buổi họp lớp tại nhà Lưu Gia Nghi! Hôm qua cô ấy vừa mời tôi." Hơi thở nặng nề nóng rực, thổi bên sườn mặt trắng nhợt của anh.

"Là cuộc vui của các cô cậu, giáo viên như tôi thì đi làm gì? Đừng có làm rộn a..." Anh khe khẽ ư hừ trong miệng, muốn kháng nghị lại động tác vuốt ve sờ soạng của tên háo sắc nào đó, mặt anh trướng đỏ như quả cà chua chín.

Hắn không khống chế được sự hăng hái, động tay động chân sờ sờ hôn hôn, không hề để ý anh có chấp nhận hay không, hoàn toàn chú tâm thưởng thức đụng chạm da thịt anh như thưởng thức món ngon, từ từ liếm láp gặm nhắm.

"Này...Tần Vũ Thiên, nói chuyện a, đừng xằng bậy!" Không thể chịu nổi hành động hạ lưu xấu xa của hắn, Hạ Nghiêm Kỳ dùng giọng uy nghiêm của giáo viên cảnh cáo.

Hắn biết anh như vậy là đã sắp bộc phát nộ khí, cũng biết không nên quá mức giới hạn, vượt quá chừng mực sẽ càng làm anh muốn tránh xa hắn hơn.

Tần Vũ Thiên tự hiểu anh có thể dung túng hắn tùy tiện đùa nghịch, nhưng thật sự làm cái gì không thể chấp nhận với anh liền xác định bị ghét bỏ, từ trước tới nay đều như vậy. Chỉ là trước kia hắn vẫn nghĩ lòng anh có hắn, muốn làm liền làm không biết tới cảm nhận của anh, bởi vì khi yêu nhau, người ta có thể bỏ qua tất cả, không phải sao?

Lúc này thì khác, hắn thật sự sợ anh bị tổn thương, sợ anh sẽ chán ghét kẻ như hắn,...

Khẽ nâng người, hắn thay đổi dáng vẻ bỡn cợt bằng vẻ mặt tạm coi là nghiêm túc, ngẫm vài giây liền nói.

"Hôm đó cũng có giáo viên đến, thầy còn xấu hổ cái gì chứ? Những lúc hội họp đông vui thế này không phải muốn có là có đâu!"

Bị nói trúng anh liền thẹn ra mặt, nét mặt giận dữ hồng hồng vung tay lên tán vào mặt hắn, mạnh bạo đẩy hắn ra.

"Biến đi cho tôi! Ai nói tôi xấu hổ? Cậu này mặt dày vô sỉ không xấu hổ thì thôi chứ..."

"Vậy được rồi! Ngày mai tôi tới đón anh! Ngủ ngon!" Hắn đã ăn đậu hủ đủ, không chút tiếc nuối liền quay đầu đi ra ngoài.

Tiểu Tình đang ôm gấu bông xem tivi một mình, nhìn thấy hắn hai mắt to tròn khẽ chớp, cái môi nhỏ chúm lại một chỗ, vài giây sau liền đã há ra hét lên.

"Papa!"

Hắn giật mình xoay đầu nhìn lại. Đôi khi chẳng hiểu nổi bé con này nghĩ cái gì, lúc nào cũng có thể làm người ta kinh hách đủ kiểu, nó không gọi thì thôi, nó vừa gọi hắn liền thấy bất an.

"Sao thế bảo bối nhi?" Cười tiêu chuẩn, hắn tiến đến xoa xoa đầu bé.

Bé cười khanh khách, nhào đến ôm cổ hắn. Nắm tay nho nhỏ tròn tròn túm chặt lưng áo cố víu vào người hắn.

"Nhìn papa thật ngộ?" Bé con chớp chớp mắt, nhưng lát sau chợt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:"Ai nha lúc nãy con nghe tiếng của mami rất to, là papa ức hiếp mami đúng không?"

Hắn cười đến quai hàm méo mó, động tác xoa đầu bé dùng thêm chút lực:"Không có đâu, chỉ là vui đùa một chút thôi."

"Vậy a?" Nó phồng má cau mày nhìn hắn, rõ ràng còn không tin hẳn.

"Nhưng mà...Papa và mami tại sao không ngủ cùng giường a? Bạn của tiểu Tình đều nói do papa không thương mami nên mới vậy."

Tần Vũ Thiên đầu hiện hắc tuyến, ấn đường giật giật, tự hỏi vì sao một nhóc con năm tuổi có khả năng tò mò vấn đề này, chắc chắn là có ai đó chỉ dạy nó rồi, hắn thầm nhủ phải tìm ra kẻ đầu sỏ, diệt ngay kẻo hỏng, cứ đà này bé con sớm muộn cũng bị dạy cho hư...

"Không phải papa không thương mami, chỉ là papa còn phải đi làm chuyện cực kỳ quan trọng khác, việc này rất khó khăn, để làm được thì tiểu Tình cần phải ngủ sớm, ngoan ngoãn nghe lời, còn nữa, bắt nạt mami cũng không được, cho nên thành thật làm tiểu hài nhi ngoan, tắt tivi về phòng ngủ được không?"

Bé con tự mình nâng cái má phúng phính tròn tròn khẽ gật đầu, rõ ràng còn mờ mịt không hiểu: Rốt cục là chuyện gì quan trọng như vậy? Quan trọng hơn cả tiểu Tình và mami, không lẽ là papa không thương mình và mami thật sao?

Tần Vũ Thiên thành công dụ dỗ bé đi ngủ, cười 'hàm hậu' xoa xoa tóc bé lần cuối rồi rời đi. Tự nhận mình thực có nhân đức, thiện tâm giúp thầy Hạ giải được mối sầu muôn thuở này, nhưng mà không khỏi cảm thấy có chút mất mát: Hắn không phải không muốn ở lại, mà là do chủ nhân căn nhà này quyết tâm xua đuổi hắn, hắn thật là hữu tâm vô lực, bị gán tội oan uổng a!

Thay xong bộ vest đã được hong khô kỹ càng, Tần Vũ Thiên thoải mái rời đi.

Hắn đứng trước cửa nhà, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Tần Phỉ,...nhìn hàng hoa lan tươi tốt, cánh hoa lung linh mờ nhạt dưới ánh trăng mơ màng, hắn thấy tâm mình khẽ động. Chị gái hắn khi xưa rất thích hoa ly, đôi khi hắn nghĩ cô ấy không khác gì một đoá hoa ly yếu ớt mà đoan trang trong sáng.

Mỗi ngày chăm bẫm hai chậu hoa lan xum xuê suốt năm năm, chưa lần nào hắn không nhớ đến người đã cho hắn loài hoa này. Hắn biết anh ngược với Tần Phỉ, anh thích hoa lan. Hoa lan thanh tú lịch thiệp, trang nhã nhưng không kém phần sắc sảo, hắn thích anh, cũng tự nhiên thực thích vẻ đẹp cao quý của loài hoa này.

Vì sao không phải hoa ly? Hắn tự hỏi.

Tần Phỉ thích hoa ly trắng, hắn và anh đều biết, anh có con với Tần Phỉ, nhưng dường như một chút tình yêu cũng không có...hoặc có lẽ do hắn yêu anh quá mức, tâm sinh loại ý nghĩ nhỏ nhen ích kỷ này cũng không lạ, có lẽ vậy, hắn chỉ đang ganh tị với một người đã chết mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net