Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông tan học vừa vang, Tần Vũ Thiên không vội vã kéo nhau ra về như những bạn học khác, hắn ngồi yên trên ghế nhìn ra ngoài cứa sổ, mặt vô cảm.

Nói sao thì cũng là lần đầu hắn gạ tình một giáo viên, dù là tay lão luyện chuyện giường chiếu như hắn cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương. Việc này không phải như thành lập một mối quan hệ mỏng manh giữa người 'mua' và kẻ 'bán', mà nó còn bện lại chặt chẽ cùng với những mâu thuẫn rủi ro và tội lỗi mờ ám.

Mắt thấy người đã đi hết, hắn vác cặp lên vai, chậm rãi vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, thầm tính toán nên như thế nào bắt đầu mới thích hợp nhất. Nghĩ đến mức đầu đầy mồ hôi, chưa hình tượng được cái gì hắn đã đứng trước cửa sau của trường.

Bước đến đẩy nhẹ một cái, cánh cửa mục nát kẽo kẹt hai tiếng nhẹ nhàng mở ra, quả nhiên nhìn thấy Hạ Nghiêm Kỳ đang đứng chờ, từ góc độ của hắn nhìn sang chỉ thấy nửa bên sườn mặt của anh. Anh đang nhìn lên trời như ngắm cảnh mây nắng, chẳng có chút dáng vẻ của kẻ sắp làm chuyện tội lỗi với học trò, hắn chợt tự hỏi anh sẽ cùng hắn XXYY thật sao?

"Cậu thật chậm chạp!" Gương mặt của anh nhu hòa hơn bình thường, hoặc do hắn thay đổi cách nhìn, hoặc do ánh sáng xinh đẹp xung quanh làm nền tảng, nói chung lúc này trông anh như viên pha lê nhạt màu, không sặc sỡ nhưng vô cùng chói mắt, mỹ lệ.

Bỗng nhiên những thứ như hồi hộp khẩn trương gì gì đó đều bị hắn quẳng ra sau đầu. Trong lòng chỉ còn sự khao khát nóng cháy được ngấu nghiến Hạ Nghiêm Kỳ, hắn thực mong đợi a mong đợi. Nếu không biết làm sao mới thích hợp, chi bằng dùng cách trực tiếp nhất, một chiêu tất thắng khiến anh không thể lật ngược tình thế.

"Không phải do thầy đến quá sớm sao?" Hắn tiêu sái tiến đến vòng lấy eo anh, cường ngạnh nâng cằm anh lên hôn xuống, nhanh chóng chiếm quyền chủ động.

Hạ Nghiêm Kỳ dường như bị khí thế bất ngờ mãnh liệt của hắn làm cho trở tay không kịp, một lần nữa bất lực giãy dụa, và tất nhiên vẫn là vô ích.

Lưỡi của hắn điêu luyện chuẩn xác luồn vào khoan miệng, âu yếm từng nứu răng, quấn lấy lưỡi anh ma sát, đẩy sâu vào cuốn họng anh đè ép khiến anh một trận buồn nôn khó thở, hai tay vỗ vỗ lưng hắn kháng nghị, kẻ nào đó vẫn háo thắng chuyên chú hút mật dịch không kịp nuốt của anh đến say sưa, không thèm quan tâm anh hoảng đến chảy nước mắt.

Một lúc lâu sau hai cánh môi đều sưng đỏ tê rần, khoang miệng ê ẩm không còn cảm giác hắn mới luyến tiếc rời ra, chiếc lưỡi còn kéo theo một sợi chỉ bạc kích thích thị giác.

Hắn thở mạnh thõa mãn nhếch nhếch môi, trong giọng nói mang ý cười không che giấu.

"Thầy ngon quá, thầy Hạ..." Một bên dùng ngón tay mân mê hai cánh môi anh đào sưng đỏ, một bên ve vãn cặp mông tròn trịa cách một lớp quần của anh, hắn thích thú nhìn anh thở dốc, vô lực tựa vào người hắn như con búp bê vải. "Quả nhiên không làm tôi thất vọng, tôi rất muốn thao thầy, thật sự rất muốn, thầy Hạ...thầy sẽ cho tôi làm vậy sao? " Hắn kề sát vành tai anh phun khí.

"Chỗ này...không được! Theo tôi! " Anh ta vừa thở vừa nói, hành động dứt khoát đẩy hắn ra, nhanh chóng đi về hướng phòng học cũ.

"..." Hắn đi theo anh, trong lòng thầm cười nhạt: Quả nhiên giáo viên coi trọng sỉ diện, cho dù anh giở trò thế nào cũng không phải bị tôi áp sao? Ông đây cường bạo anh còn dám làm, huống chi anh tự dâng lên miệng...còn có gì có thể ngăn tôi đây?

Đến nơi, anh ta thuần thục mở ra cánh cửa phòng đã khóa chặt, chờ hắn vào xong liền khóa lại.

"..." trong bụng Tần Vũ Thiên bỗng cuộn lên một trận chán ghét. Mẹ nó bỗng dưng hắn nghĩ đến một tình tiết nào đó trong phim XX Nhật Bản, UKE dâm đãng muộn tao câu dẫn nam nhân đến nghiện, kéo nam nhân vào một nơi bí mật thông dâm cùng thật nhiều người....Hắn càng nghĩ càng thấy ngứa răng, anh cư nhiên...sao thế nhỉ? Không có việc gì lãnh dấm chua của tên giáo viên ấy làm gì? Nhàm chán!

"Anh hiểu rõ nơi này quá nhỉ? Đến đây rất nhiều lần sao?" Dù nghĩ thế nhưng hắn vẫn không nhịn được bâng quơ một câu, hai mắt ghim lên người anh mị mị tầng nguy hiểm.

"Ừ...lúc chưa ra trường, tôi...hay đến đây."

Anh vừa sắp xếp lại đống bàn ghế vừa nói. Trong thanh âm có thể dễ dàng nhận ra chút khổ sở cùng buồn bã.

"Hừ!" Tần Vũ Thiên hừ một tiếng, răng nghiến lại một đường, cảm giác vừa rồi càng mãnh liệt hơn nữa, thế nên hắn hoàn toàn không nghe ra.

Không nói hai lời, hắn kéo áo anh ta hung hăng đè xuống cái bàn còn chưa xếp xong.

"A! Cậu làm cái gì? " Lưng anh ta bị va vào cạnh bàn, đau đớn rên một tiếng, cau mày nhìn hắn: "Cậu như đại cẩu động dục như vậy làm gì, rồi cũng ăn tới miệng, định lực của cậu bị chó cắn sao? " Cái miệng nhỏ nhắn ấy luyên thuyên một lát, hắn nhịn không được há mồm cắn xuống, không chút lưu tình ngấu nghiến như nhai thức ăn.

"Ah! Ưmh...ƯHM! " Khó khăn đẩy được hắn ra, Hạ Nghiêm Kỳ giận dữ tát lên mặt hắn, phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn một ít máu đỏ chói mắt.

"Cậu bị ₫iên rồi! Cậu là S sao? Nhưng tôi không phải M, cút!"

Hắn bị tát một cái có chút tỉnh táo, hơi thở dồn dập dần ổn định lại, cười nhạt: "Rất có khẩu khí nha...thầy nói sẽ cho tôi thao, vậy mau vào đề đi, phối hợp một chút!" Thanh âm của hắn lạnh như băng, nhưng hơi thở nóng rực, cự vật hưng phấn siêng năng dựng lều bên dưới, dục vọng sớm bị khơi dậy giương cung bạt kiến trong lòng.

"Ha, cậu cũng nên nhớ, không có bữa tiệc nào miễn phí, sau này tốt nhất phối hợp với tôi làm một nam sinh bình thường, như cậu đã hứa..." Anh ta vẽ vòng tròn trên khuôn ngực cứng rắn chắc nịch của hắn, môi tà mị nở nụ cười, chỉ có hai má ửng hồng chứng tỏ anh xấu hổ. Thậm chí hắn còn cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh của anh run lên khe khẽ, hành động câu dẫn như vậy, hình như có chút miễn cưỡng.

"Dùng cách này để dạy dỗ học trò, thầy đúng là giáo viên tận tụy nhất trường rồi đấy." Nói xong hắn cũng đã cởi được vài nút áo, vạch trần hai khỏa thù du đang e lệ, cúi người há mồm ngoạm ngoạm.

"Ah, cũng như cậu thôi, ưm, nhẹ chút...đừng cắn như vậy, hỏng mất a...ư.." Giọng mũi ngọt nị vang lên kích thích thính giác của hắn, động tác cắn hút càng nhanh, càng dùng lực.

Hạ Nghiêm Kỳ ngửa đầu ra sau, để cho hắn liếm liếm càng thuận lợi, hai chân mảnh dài quấn lấy hông hắn ép vào người, cách lớp vải quần cùng cự vật thô to nóng rực của hắn ma sát.

Hắn thở dốc, càng lúc càng ép chặt anh ta hơn. Ngẩng đầu dậy nắm cái áo sơmi giật một phát khiến nút áo bung ra, văng khắp nơi. Bàn tay thần tốc di chuyển, sờ sờ làn da trắng trắng đàn hồi mịn màng, tận tâm xoa nắn.

Hạ Nghiêm kỳ run rẩy theo động tác vuốt ve của hắn, dưới đũng quần đã sớm nhô lên một khối, cầu người an ủi. Thế nhưng hắn không có chút ý tứ đoái hoài tới, chỉ lo thưởng thức cơ thể tinh xảo không tì vết của anh.

Hạ Nghiêm Kỳ bất an vặn vẹo, thanh âm nhuyễn mềm thoát ra từ khuôn miệng vang khắp căn phòng yên tĩnh:"Chạm...xuống dưới...ah..."

Hắn đặt môi lên cổ anh, chu chu vài cái, chợt cười nửa miệng há mồm cắn một ngụm. Hơn nữa còn ra sức kéo ra, ý đồ in cái dấu thật đậm ở chỗ này.

Anh ta hoảng hốt kêu lên:"Không được, đừng để lại dấu...ah! Đau, đừng day nữa...nhả ra!"

Vết cắn rướm chút máu, một ít vươn trên môi hắn vô cùng kiều diễm, anh nhíu mày, mắt ngấn lệ nhìn hắn :"Cậu rốt cục muốn làm cái gì? Con cẩu còn không thích cắn người bằng cậu!"

"Muốn thao thầy, không phải nói rồi sao? Cẩu thì cẩu, ít nhất tôi chỉ muốn cắn anh thôi!" Thật vậy, khi cùng kẻ khác trên giường hoan ái, nhiệt tình tựa cơn lốc đánh vào lý trí, hắn vẫn còn có tỉnh táo và định lực bền bỉ vững chắc, nhưng trong lúc này lại khác, một mảnh định lực của hắn cũng không còn, hắn vô phương kiềm hãm lại con thú hoang trong người mình, phóng túng trêu đùa anh.

"Thao thì thao đừng để lại dấu vết gì nữa. Không thì đừng mong tôi nhượng bộ!" Nói xong anh cởi bỏ cái quần tây, dễ dàng bày khai hai cánh mông tròn trĩnh căng mẩy ra trước mặt hắn, xoay đầu nhìn hắn đầy thâm ý. "Không mau vào?" Vành tai cùng hai má của anh đỏ ửng, vẻ mặt gợi tình quyến rũ tới cực điểm.

Hắn cũng nhanh chóng giải phóng nhục hành cứng như thép, ngón tay đặt trước cửa huyệt thăm dò.

Nghĩ anh đã làm thao tác nới lỏng từ trước, hầu hết MB khi tới nhà hắn đều như vậy, nhưng...trường hợp này mạc danh kỳ diệu khiến hắn dở khóc dở cười.

"..." chật khít. Vậy mà bảo hắn vào? Rốt cục muốn hắn vào bằng cách nào?

"Anh chắc chứ?" Hắn cười tà mị hỏi. Ngón tay mạnh mẽ xâm nhập vào cái lỗ nhỏ hẹp, khiến nó giật mình liên tục rụt rụt lại, dường như muốn cắn đứt ngón tay của hắn.

"...đau!" Anh run lên, mờ mịt nhìn hắn, có chút chột dạ cúi đầu, cái mông chổng trên cao cũng dần dần hạ xuống.

"Ah! Không...đừng liếm...aha...chỗ đó, đừng làm vậy, bẩn...ư..."

Hắn kéo mông Hạ Nghiêm Kỳ lại, tách ra hai bên, cái lưỡi ướt át đảo vòng xung quanh lỗ nhỏ, như có như không liếm duyện qua cửa huyệt đói khát, giọng nói trầm khàn xen lẫn âm thanh liếm hút:"Thầy đừng bảo đây là lần đầu? Uh,...thật đáng yêu a~"

"Ưm...đừng hút nữa...tôi bắn mất...ưhư...ah..." Hạ Nghiêm Kỳ co quắp hai chân, căng thẳng nắm chặt góc bàn, thanh âm có phần nức nở.

"Hửm? Nhanh như vậy đã muốn bắn? Dâm đãng..." Hắn dừng động tác, thay vào đó là một cái tát rõ to vào cánh mông đàn hồi, cảm giác tay như bị đẩy lên khi chạm vào thực khiến người ta khó nhịn, hắn liên tiếp tét hai ba cái.

"Ah, ah, ah, đừng đánh! Ưm..." Anh ta đáng thương áp trán lên mặt bàn chống đỡ, khó khăn hít hít khí vừa thở dốc vừa chịu đựng.

"Tiết tháo của thầy đâu? Hửm? Nói nghe nào, thầy muốn gì? Thầy Hạ! " Hắn đút một lượt hai ngón tay vào trong hậu huyệt, mạnh mẽ đâm vào, rồi lại chậm rãi rút ra, lặp lại nhiều lần như thế.

Hạ Nghiêm Kỳ bị một lượt động tác vừa đánh vừa xoa của hắn làm cho choáng váng, thanh âm rên rỉ đã mơ hồ chuyển sang khóc kêu.

"Mmh, hmmm, muốn...cái đó của cậu...ah, uhm,...cho...tiểu huyệt...lấp đầy..."

"Những kẻ khác không cho thầy thõa mãn sao? Còn câu dẫn tôi. A, thầy câu dẫn bao nhiêu người đến mức thuần thục như vậy? Chỗ để chơi cũng chuẩn bị thật kỹ càng, rốt cục tôi là người thứ bao nhiêu, thầy Hạ thân mến..." Hắn càng nói thanh âm càng lạnh lẽo và chua chát (dấm? Chua =))) ). Lực tay càng thêm mạnh, một lượt tống ba ngón vào bên trong, tận lực ma sát nới lỏng vách thịt non mềm chật khít. Đừng nhìn bề ngoài hắn kiên định, bên trong hắn lửa dục đốt cháy đến sắp phát điên rồi. Chỉ là hắn muốn trút bực dọc trong lòng, nam nhân này cư nhiên đã cùng kẻ khác lăn giường, mẹ nó!

"... Không...có, cậu, cậu là người duy nhất! Ah! Chậm...một chút, cậu chậm một chút, trướng...khó chịu ư...ha..."

Hắn nghe vậy dễ chịu hơn một chút, rút ngón tay ra, cười hài lòng:"Ngoan, thầy thật giỏi, lập tức thưởng cho thầy a! "

Nói xong hắn đẩy một cú dứt điểm vào hậu huyệt, một lần lút cán, lại nhanh chóng rút ra, rồi lại cắm sâu vào, mãnh liệt trừu sáp khiến người dưới thân không có thời gian thở một hơi, hoàn toàn bị hắn thao đến thất điên bát đảo, cả cơ thể rung rung theo từng cú thúc của hắn, cả nước miếng cũng không kịp nuốt, điên cuồng rên hừ.

Không biết là đau đớn hay là khoái cảm, khoé mắt anh ngấn lệ, miệng há ra không khép lại được:"AAA, ah, ưh, ách...nhanh quá, không chịu nổi, ah, đừng đâm sâu nữa, ah, hah, ưha...chỗ đó...ưmm...không vào được nữa...nhẹ a..."

Hắn thật sự điên rồi!

Mẹ nó cái lỗ dâm đãng này quá chật quá nóng! Hắn bị kẹp đến sướng ngất đây! Ah! Không thể kiềm chế được, thật sự không kiềm chế được.

Hắn cúi đầu hôn lên môi anh, lại tiếp tục điên cuồng xuyên xuyên xỏ xỏ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net