Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, cha! Cha đi đâu rồi?" Tiểu Tình gõ cửa suốt một lúc, cửa nhà trọ đóng chặt khép kín vẫn không có động tĩnh.

Chán nản, nó ngồi thụp xuống, chồm hỗm bó gối trước cánh cửa, nhà trọ hiêu hắt và cũ kĩ khiến nỗi buồn trong nó càng thăm thẳm.

Từ lúc cha quyết định bỏ đi, nó hiểu rằng nếu nó không làm gì đó cha nhất định sẽ lại bỏ rơi nó, mặc dù nó biết cha rất thương yêu nó nhưng...bị bỏ rơi một lần, nó rất sợ bị bỏ rơi lần thứ hai.

Nhìn cha khóc nó rất đau, không có ai đánh nó cũng không ai ức hiếp nó cả, nó bỗng dưng đau đến muốn khóc, ngực trái nặng nề tê tái vô cùng.

Cha chỉ khóc, khóc suốt một đêm.

Nó nằm trong lòng cha mở to mắt đau đáu nhìn, không ngủ được, vì cha không đọc truyện, không có hát ru cho nó, cha khóc làm nó khó ngủ chứ không phải nó không ngoan.

Đến khi cha nó ngừng khóc, nó mới phát hiện cha ngất rồi. Nó hoảng hốt lay cha nó dậy, nhưng cha nằm im như con mèo chết đuối nó từng thấy, hai mắt nhắm lại, tứ chi yểu xìu, da dẻ tái nhợt... nó sợ cha nó chết, chết rồi sẽ không có ai yêu thương nó nữa, nó không muốn bị bỏ rơi.

Kéo đẩy một hồi, nó bỗng nhiên kinh hoàng đến trợn mắt, trên cổ và trên vai cha có rất nhiều vết thương, đỏ tươi và loang lổ máu.

A, thì ra là cha bị thương, có lẽ cha đau lắm, cho nên cứ khóc mãi... nó nghĩ thế liền chạy đi gọi bác sĩ, số điện thoại nhanh cha nó hay gọi khi nó bị bệnh vẫn còn trong phòng.

Sau khi cha nó tĩnh, dường như cha trầm tĩnh hơn bình thường, trông rất kì quặc và hơi đáng sợ.

Cha cười, dù không có cái gì đáng vui vẻ, cha đột nhiên nín thin, nước mắt lại chảy ra, nhưng cha không khóc nữa.

Chú bác sĩ nói cha bị bệnh, nó không biết bệnh tâm thần là ý gì, nhưng nó không thích cha như vậy, cha của nó vừa dịu dàng lại hiền lành, rất nghiêm túc khắt khe nhưng cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không phải bộ dạng ngốc ngốc như hiện tại.

Ông ngoại, người mà nó chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện trước mặt nó, hôm nọ bỗng nhiên xuất hiện và muốn đưa cha nó đi, ông nói rằng cha phải đi chữa bệnh, muốn tách nó khỏi cha nó!

Nó tất nhiên không chịu, nó muốn gặp papa để hỏi một chút, chỉ có papa Tần Vũ Thiên mới đáng tin cậy! Papa sẽ bảo hộ nó và cha, chính papa đã hứa như vậy còn gì.

Ông ngoại đã tức giận với nó, còn nói papa không cần nó nữa, mau quên papa đi thôi.

Năm tuổi, nó không đủ tư duy để có thể nghĩ ra vì sao papa lại không cần cha và nó, rõ ràng papa luôn luôn đối tốt với nó và cha, nhất là cha, papa rất yêu cha, nó có thể nhìn thấy được!

Thế nhưng vì sao cha muốn rời đi?

Vì sao papa biến mất không nhìn thấy nữa?

Vì sao chỉ còn mỗi nó và cha?

Nó cứ hỏi, đương nhiên không có câu trả lời.

Giằng co rất lâu, cha dần dần tỉnh táo lại, bác sĩ nói bệnh của cha đã giảm, có thể xuất viện, và rồi nó cùng cha rời đi.

Trước khi đi, nó cùng cha đến gặp mặt ông ngoại, kỳ thật, chỉ có cha nói chuyện với ông ta, nó chẳng hề muốn cùng ông ta đối mặt, ông ta thật đáng ghét!

Nó còn nhớ như in từng lời nói cử chỉ của người đàn ông đó. Ông ta trông ưa nhìn, trên gương mặt khó thấy nếp nhăn lại ẩn giấu nét cương nghị sắc bén nồng đậm, nó không tự chủ rùng mình một chút, cúi đầu không dám nhìn.

"Cậu quyết định như vậy, có suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng ông ta không hiểu sao có chút giống papa nha? Đều dễ nghe như nhau!

"Thưa...cha, đã nghĩ rất kỹ." Cha nó tự hạ thấp ngữ điệu, thật cẩn trọng trả lời, thái độ của cha nhún nhường và hèn mọn, trông vô cùng xa lạ.

Ông ta lại nói: "Vậy còn A Thiên? Cậu có thể buông tay sao?"

"Cái này...con nghĩ như thế này là tốt nhất, bởi vì, con đã không còn quá nhiều thời gian, cố chấp thêm nữa, chỉ càng khiến chuyện thêm phức tạp. Thật sự cảm ơn cha đã luôn bao dung cho con, sau mọi chuyện con tự biết mình lỗi lầm rất nhiều..."

"Được rồi!" Ông ta ngắt lời cha: "Quyết định của cậu ta không có ý ngăn cản, chỉ là, ta không muốn một bi kịch nào xảy ra nữa. Một Tần Phỉ là quá đủ, ta không mong sẽ lại lần nữa bất lực đứng nhìn Tần Vũ Thiên hay Hạ Nghiêm Kỳ trong tang lễ."

Cha nó cười thật nhẹ, nhìn như rất chua sót. "Đều là do số phận, bệnh  cũng không phải quá nghiêm trọng, con không sao, bác sĩ nói chỉ cần điều dưỡng và uống thuốc, sẽ sớm khỏi thôi! Cha, mong cha hãy chiếu cố A thiên,... hắn thật ra, rất cần người quan tâm, hắn thành đạt cao lớn như vậy, kỳ thực tính tình rất trẻ con... à không, ý con là, cảm ơn cha rất nhiều!"

"Ta cũng xin lỗi cậu rất nhiều. Nếu ta không ép buộc cậu lấy Tiểu Phỉ..."

"Không, cho dù cha không ép, con vẫn sẽ giúp đỡ cô ấy!" Cha nó bỗng nhiên lắc đầu bất đắc dĩ: "Chỉ cảm thấy có lỗi với A Thiên rất nhiều, hắn...cố chấp như vậy theo đuổi, nếu biết con rời đi, chắc chắn sẽ rất bi thương, ai, có lẽ con làm thầy sai cách rồi."

"Ta mặc dù không thích đồng tính luyến ái, cái tính hướng ấy huỷ hoại tương lai của A Thiên, thế nhưng... ta không thể không hỏi cậu, cậu biết sẽ khiến nó tổn thương nhưng vẫn muốn rời đi?" Ông ta nói. Nghe ngữ điệu cực kỳ căng thẳng.

"...Như cha nói, con sẽ khiến tương lai của hắn bị huỷ hoại mất, trước kia đã rất sợ không thể xứng đáng với hắn, không ngờ thời gian qua hao mòn từng chút một, cho đến hiện tại..." nói đến đây cha nó không nói nữa. Im lặng như đang suy tư điều gì đó.

Nó nghe đến tên 'A Thiên' liền hiểu họ đang nhắc đến papa, họ liên tục nói về chuyện papa sẽ như thế này như thế kia, nó bĩu môi không thèm tin tưởng, trên đời này papa chính là tốt nhất, tựa như một siêu anh hùng cứu thế, chuyện gì cũng có thể làm! Mới không hở một chút là tổn thương khóc lóc như cha nói! Càng không phải lúc nào cũng ích kỉ như ông ta nghĩ, papa rất bao dung, lúc nào cũng nghĩ cho cha a!

Không khí ngưng động, cha nó im lặng, ông ta cũng im lặng, nó cũng gần như nín thở, như thế này thật sự đáng sợ!

"Cậu thật sự không hận tiểu Phỉ sao? Cho dù nó đã đối xử với cậu như vậy?" Bỗng nhiên ông ta nói. Bầu không khí có chút giãn ra, hít thở dễ hơn một chút.

"Không đáng để tâm, cô ấy...chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi!" Cha nó trầm mặc, không nói nữa.

"Ta thay mặt tiểu Phỉ xin lỗi cậu." Ông đứng dậy, cúi đầu.

Nó biết 'tiểu Phỉ' là mẹ nó, tuy chưa từng gặp qua nhưng dường như nó cũng không thích mẹ lắm. Nó nghe chú Huân kể rằng, mẹ rất hay đánh cha, mắng cha, sỉ nhục cha thậm tệ. Nó nghĩ thôi đã rất tức giận!

Sau đó, nó và cha thật sự dọn đi. Đến ở một căn nhà trọ tồi tàn, việc học của nó cũng bị hoãn lại một năm vì chuyển trường đột xuất, may mắn nơi ở gần trường mẫu giáo, nó hay tự mình đi học rồi tự mình về nhà.

Nhiều người hỏi cha mẹ nó đâu? Vì sao nó chỉ đi có một mình.

Nó nói: "Cháu không có mẹ, papa và cha cháu tạm thời ly thân, cha rất bận, cháu có thể đi một mình!"

Họ chỉ xoa đầu nó tỏ vẻ tiếc thương, sau đó không nói nữa.

Cha từ lúc rời đi đã thay đổi, cha vẫn dịu dàng và nhân từ như trước, nhưng cha lúc nào cũng ủ rũ, còn hay đi làm đến khuya mới chịu về. Ngày càng hốc hác gầy ốm, nó thường ôm cha bất cứ lúc nào có thể, nó sợ cha sẽ lại bỏ rơi nó, nhìn cha y hệt như sắp nằm xuống ngủ đến nơi, yếu đuối không bình thường.

Cơ thể cha hư nhược hẳn, thần kinh cũng trở nên lộn xộn, lúc nhớ lúc không, tuy trước mặt nó cha luôn tỏ ra tĩnh táo, thế nhưng cha hay biến mất một hồi lâu, thậm chí cả nữa ngày trời, nhiều lần doạ nó thót tim, sau đó cha lại như không có chuyện gì trở về nhà. Bác sĩ dặn nó phải cố gắng giúp cha ổn định tâm lý, nó kiên định hứa hẹn, thế nhưng không biết phải làm cách nào khiến cha bình ổn cả!

Nó nhớ có hôm gặp papa trên tivi, papa vẫn hảo soái hảo đẹp, đạm nhiên ưu nhã đứng giữa biển người, đến cả nó còn không nhịn được muốn hôn hôn, muốn ngay tức khắc ôm lấy papa. Trong lúc nó cực kỳ cao hứng, nó chợt giật mình khi nhìn thấy cha chực khóc, hai vành mắt đo đỏ, cha không nói lời nào, lẳng lặng đi về phòng.

Nó nghĩ papa đã làm gì cho cha giận, nên cha mới trốn khỏi bệnh viện, mới không chịu gặp papa.

Nó hay thấy papa cùng cha trong tấm hình, lúc nó còn nhỏ cha hay ôm tấm hình đó mà khóc, dù cho nó có phá hoại cái gì cha cũng không giận, chỉ riêng động vào bức ảnh vô giá kia liền sẽ ăn dòn ngay.

Nó bỗng nghĩ cha rất thương người đó, cho nên khi nhìn thấy người đó bằng xương bằng thịt trong bữa tiệc của dì Lưu, nó không nghĩ ngợi liền muốn mang người đó đến cho cha, hy vọng cha sẽ được vui vẻ... nhưng nó không ngờ, cha khi gặp papa không chỉ không vui vẻ mà còn liên tục sa sút hơn.

"A? Tiểu Tình!"

Nó kết thúc dòng hồi tưởng, nghe giọng của dì Lưu, đã lâu rồi nó không được nghe thấy.

Nhìn quanh, nó bỗng nhiên nhìn thấy người phụ nữ nọ, trông lạ lẫm mà cũng quen thuộc, người này chính là dì Lưu không sai!

Nó xúc động đến ứa nước mắt, môi mếu lên, cơ thể mập mạp tròn trịa lắc một cái liền đứng dậy, xông đến bên cạnh dì Lưu, khóc rống lên: "Ô ah aaa, Dì Lưu, ô a, dì Lưu!"

Dì Lưu có vẻ thực bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày, thanh âm từ mẫu dễ nghe lọt vào tai nó: "Tiểu Tình, con sao lại ở chỗ này? Cha đâu?"

"Hức, dì Lưu, dì Lưu còn nhớ con..."

Nó nín nhịn từ rất lâu rồi, nó nghĩ mình không nên khóc, nó khóc sẽ khiến cha lo lắng đau lòng, nó phải thực mạnh mẽ để papa có chỗ dựa, nên nó tự uỷ khuất bản thân.

Cơ mà nó không phải thánh nhân, nó không kiềm được nữa, nó muốn quay lại như trước kia, có cha có papa, một nhà ba người sinh hoạt, những ngày tháng yên bình hạnh phúc ấy.

Nó sẽ không để papa và cha tách ra nữa, nó nhớ papa, nó đau lòng cha, hoàn toàn không thích cuộc sống hiện tại bây giờ chút nào.

Sau mọi chuyện đã xảy ra, nó xin thề, nó sẽ không để chuyện này tái diễn, chỉ mong papa sẽ mau chóng tới cứu nó và cha, cảnh sống bơ vơ lạc lõng này tựa như địa ngục, hảo chán ghét ô ô.

#robot: :) lại ra chương trễ rồi, thật lòng xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net