Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên, mày có người tìm, đứng đợi từ nãy đến giờ ở ngoài cổng, nhanh lên đi nhìn nhìn chút đi!" Một đứa bạn ghé đầu thủ thỉ bên tai hắn.

Tần Vũ Thiên đang lim dim đôi mắt, mấy đêm liền khó ngủ nên tinh thần có chút không tốt, hắn đang lúc tìm đường đi gặp chu công đột nhiên bị thằng bàn bên làm phiền, gắt nhẹ một tiếng:"Cút! bố đéo cần."

Thái độ khó chịu của hắn tuy ít nhiều khiến đối phương không thể hoà thuận nói chuyện, nhưng không đủ khiến cho bọn họ hiểu được giới hạn kiên nhẫn của hắn, vẫn cứ đứng cạnh hắn luyên thuyên mãi.

"Mày không đi xem một chút? Trông ngon lắm a, em gái hoa khôi của trường gì đấy..."

Hắn cười lạnh:"Mày nghĩ tao hứng thú?"

"..." Như hiểu ra điều gì, bạn học giận đỏ mặt hừ nhẹ, xoay đầu đi. Vất lại một câu khinh khỉnh:"Bệnh! Mày nên thu lại cái thái độ khốn kiếp ấy đi, thằng kinh tởm!"

Cả trường T đại không ai không biết Tần Vũ Thiên là loại đó, chỉ là họ không tin, luôn luôn là thế, hoặc là nữ sinh cáu bẩn sau khi bị hắn tạt nước lạnh, hoặc là nam sinh tỏ ra khinh bỉ ghê tởm sau khi hắn tiết lộ tính hướng, toàn bộ bọn họ, không một ai có thể đủ tư cách kề cạnh hắn như một tri kỉ hay bạn bè.

Hắn không phải không sợ bị cô lập, hắn chỉ là không thích đối diện với hàng trăm khuôn mặt giả dối mỗi ngày, luôn luôn thay đổi theo ngữ cảnh và thời gian.

Bỗng dưng trong đầu xuất hiện một gương mặt kiều diễm mà nhu hoà, hắn bất giác xoa xoa tay, mảng xám xịt trong lòng cũng có chút sáng sủa lại.

Tần Vũ Thiên đã nhiều ngày không gặp lại thầy Hạ, từ lần đó XXYY ở phòng học cũ, như cố ý như vô tình, anh bị chuyển sang công tác ở trường tại một thành phố khác tronh một tháng, những ngày anh rời đi chưa bao giờ hắn ngừng tâm niệm, tâm niệm rất nhiều thứ, nhất là tư vị bị cắn chặt trong cái miệng nóng ấm ấy. Thực tuỷ biết vị, nhớ mãi không quên.

Có lẽ lúc này người hắn hứng thú muốn nhìn nhất không phải hoa khôi gì gì đó, mà chỉ có duy nhất thầy chủ nhiệm hai tuần rồi không gặp của hắn...

Hắn lôi cái ví ra, nghiền đầu ngón tay lên một bức ảnh, Hạ Nghiêm Kỳ với vẻ mặt nghiêm túc như chụp ảnh đám tang cùng một hàng số ở phía dưới.

Hắn có số liên lạc của anh, nhưng chưa từng thử gọi tới, cũng có email của anh, nhưng chưa dám gửi một tin nhắn. Kỳ thực chuyện này khác hẳn cách hành xử của Tần Vũ Thiên, nếu là trước kia, hắn đã sớm giở ra ba trăm sáu mươi cách tán tỉnh để kéo anh tới tay, chỉ là lần này không giống, hắn cảm thấy những cách hắn đã từng dùng để ve vãn MB không đủ để hắn giữ được tâm của người này. Hắn bắt đầu cảm thấy có cái gì đó chậm rãi chuyển mình, ở trong tim hắn nhộn nhạo không ngừng, khiến hắn luôn hướng về anh mà ngứa ngáy tâm can.

Xoắn xuýt xoắn xuýt cũng đã qua hai tuần, cảm giác trong lòng cứ bồn chồn bồn chồn khiến hắn nhiều đêm mất ngủ, ban ngày mới mệt mỏi vật vựa như vậy. Nghiến răng nghiến lợi, hắn thầm chửi rủa tên giáo viên kia quá lề mề lề mề, hại hắn nghẹn suốt hai tuần như vậy sắp nhịn không được rồi.

Chấp nhất nhiều thứ như vậy, cho đến một tháng sau.

Những ngày cuối năm, trong khi các sinh viên khác bận bịu với mớ đề thi tham khảo, hắn vẫn nhởn nhơ bưng bê thức ăn cho những vị khách nhân trong nhà hàng, hạn tiền nhà cùng tiền học phí đến kỳ phải trả rồi.

"Đổ rác giúp anh đi A Thiên." Anh chàng bếp trưởng không cho hắn rãnh rỗi lại tiếp tục sai vặt.

Hắn liếc mắt nhìn túi rác to đùng, dùng cái mặt than ừ một tiếng, đút một tay vào túi quần cầm rác đi ra ngoài.

"Mẹ nó mùa đông lạnh khiếp..." Hắn nhỏ giọng chửi một câu, kéo chiếc khăn len lên cao, mái tóc màu đỏ nâu chói mắt không đủ dài phủ lấy cái cần cổ của hắn.

Đập mạnh nắp thùng rác, hắn thõa mãn để lại âm thanh "thùng thùng" phía sau, phủi tay đi trở vào, bỗng nhiên hai thân ảnh quen thuộc mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, hắn nhíu mày đứng sang một bên chờ họ đi tới.

Đó là một thiếu nữ mặc áo măng tô màu kem, mũ choàng bằng lông mềm mại bao lấy gương mặt tròn tròn khả ái, đôi mắt và cái miệng có ba phần giống hắn...chính là Tần Phỉ không sai, chị gái hắn.

Người còn lại ăn mặc kín đáo, áo choàng màu đen và ₫ôi bot đen quen mắt, gương mặt mang nét tươi cười nhợt nhạt miễn cưỡng thường gặp, cả dáng người thon gầy mà tinh tế cân đối ấy...hắn không nhầm, anh ta là Hạ Nghiêm Kỳ, 'thầy' của hắn. Thật kỳ lạ, suốt hai tuần không gặp thì tâm niệm, lúc nhìn thấy, lại có cảm giác không chân thật. 

Hai người họ vừa đi vừa cười, nói chuyện có vẻ thân thiết, hắn nhìn nụ cười trên môi anh cả người liền không thoải mái, hai người họ có quan hệ quen biết sao? Thân đến mức nào rồi? Anh vừa về thành phố trong hôm nay thì phải, vừa về liền hẹn hò cùng Tần Phỉ sao?

Cảm giác lạnh lẽo lan truyền từ đỉnh đầu đến toàn thân, hắn đứng ₫ó như muốn hoà vào bóng tối chung quanh, nhìn anh đi đến ngày một gần. Trong đầu cũng ngày một loạn, trời ạ cái cảm giác không rõ từ đâu ra này, thực sắp bức hắn nổi giận!

Đến lúc nhìn thấy hắn, anh có vẻ cứng nhắc, dừng lại, đôi mắt thâm quần tiều tụy nhìn hắn không nói gì.

Tần Phỉ lại hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt trấn định của anh, cô kinh ngạc rồi bỗng nhiên vui vẻ lên tiếng.

"A Thiên... tìm thấy em rồi, thật tốt quá. Em làm ở đây sao? Bố mẹ rất lo lắng cho em, em có thể về nhà được hay không?...Ở ngoài sống có khó khăn..."

"Đủ rồi! Phiền chết!" Hắn ngoáy ngoáy lỗ tay tỏ thái độ chán ghét, cắt ngang, trước khi bỏ đi còn liếc hai người bên cạnh bằng ánh mắt ẩn chứa lãnh huyết cùng khinh thường. "Thiếu các người...tôi vẫn sống rất tốt, ít ra không phải đứa bệnh hoạn cần đi gặp bác sĩ! "

Gặp Tần Phỉ không khiến hắn bất ngờ, trái đất tròn, đôi khi ngẫu nhiên người quen gặp lại có gì lạ đâu, điều khiến hắn bối rối hoang mang, thực ra là Hạ Nghiêm Kỳ. Tần Vũ Thiên hắn chơi qua biết bao nhiêu nam nhân, chưa từng luyến tiếc một ai nhiều như vậy, thế mà...hắn nắm chặt nắm đấm, hừ hừ cười lạnh:"Coi như anh giỏi, có thể làm quen với một em gái tốt như vậy, khi đã cùng đàn ông..." Thanh âm của hắn không to không nhỏ, nhưng vừa vặn để hai người kia nghe rõ mồn một.

Tần Phỉ hai má ửng đỏ ngại ngùng, chẳng biết hiểu câu nói của hắn như thế nào, cô vội nói:

"Thiên...đợi một chút, chúng ta nói chuyện được không? Em ít nhất nên gặp ba một lần a, ngày đó em đi không nói một tiếng..."

"..." Hắn không phản ứng, đi thẳng một mạch.

Phía sau dường như có thanh âm nhè nhẹ từ tính của anh, nói gì đó với Tần Phỉ. Hắn nghe tiếng tim mình thình thịch đánh trống, không hiểu sao có cảm giác ghen tức với chị gái của mình.

Ngày hôm sau hắn đến lớp sớm nhưng không vào, đứng ngoài hành lang đá đá chân. Tâm trạng rối như tơ vò...đôi lúc nhìn ra cổng thông qua hành lang, rồi lại nhìn đồng hồ, tâm trí cứ lúc lên lúc xuống không ngừng. Một cô bé đi đến gần, nhìn hắn đỏ mặt lắp bắp cái gì đó hắn cũng không mấy chú ý.

Một lúc sau, bất chợt vẻ mặt băng sơn của hắn xuất hiện biến hoá, lực chú ý của hắn đều dồn về phía cửa lớp, Hạ Nghiêm Kỳ vừa mới lên tới nơi cũng đưa mắt nhìn sang, chỉ như nhìn thoáng qua rồi lẳng lặng đi vào.

Dường như đã đạt được mục đích, hắn vươn tay vò lung tung lên mái tóc đỏ nâu óng ánh chói lọi, khoé mắt phượng vĩ hẹp dài liếc nữ sinh duyên dáng bên cạnh:"Nói rồi thì biến đi!"

Nói rồi, bước chân nặng nề cất lên hạ xuống, phía trước là con đường dẫn đến đâu hắn cũng không biết, cứ đi mãi, một lát sau đã đứng trên sân thượng.

Hắn thở dài một hơi, chợt cười tự giễu: Có cần nghiêm trọng đến vậy không? Cũng chỉ là một nam nhân, nếu như hắn muốn, bao nhiêu kiểu nam nhân mà chẳng thể có?

Dựa vào lang cang, ngán ngẩm nhìn lên bầu trời mùa đông xám xịt, chút nắng nhạt không đủ soi sáng cho phiền muộn u ám của hắn, hắn bỗng dưng muốn làm cái gì đó thật điên rồ, như lúc hắn chưa từng gặp ai tên Hạ Nghiêm Kỳ,... Nghĩ kỹ lại, từ lúc có giáo viên chủ nhiệm mới hắn trở nên 'hiền' hơn hẳn, thay vì suy nghĩ nên đi đâu vào cuối tuần, hắn lại nghĩ xem phải làm gì để quấy đến người nọ không được yên, vốn dĩ nên ngồi trước máy tính xem chương trình tài chính hắn yêu thích, hắn lại đem ngày nghỉ đi lanh quanh trong các quán bar tìm cách xua đuổi phiền toái liên quan đến Hạ Nghiêm Kỳ! Tựa hồ hắn đã dần dần nhìn thấu một chuyện, hắn đối với Hạ Nghiêm Kỳ, dường như có chút gì đó...yêu thích rồi.

"Tần Vũ Thiên...cậu lại trốn học?"

Âm thanh quen thuộc vừa vang, hắn giật mình tỉnh táo lại một chút, bàn tay trong túi áo cấu sát vào nhau, đúng thế, hắn đối với Hạ Nghiêm Kỳ đã sinh ra chấp nhất, thế mà cái tên giáo viên vô tâm vô phế này đi phụ bạc hắn, Tần Vũ Thiên cảm thấy mình nên làm cái gì đó để chứng minh một điều, cho anh biết rằng thứ hắn muốn, nhất định hắn sẽ chiếm được!

Hắn dùng thanh âm bình tĩnh nhất nói:

"Thầy về bao giờ thế? lâu quá không gặp." Hắn không nhắc lại chuyện tối qua, chủ ý muốn biểu đạt rằng: Tần Vũ Thiên sẽ không làm thằng ngốc bị anh chi phối, ít nhất trước mặt anh phải tỏ ra như thế!

Hạ Nghiêm Kỳ thở hơi nhanh, muốn nói lại thôi mấy bận, cuối cùng mới nặn ra được một câu.

"...cậu quên đã hứa với tôi điều gì rồi sao?"

"Ừ?" Tần Vũ Thiên cười khẩy:"A nhớ rồi! Hahả đùa gì thế? Tôi chỉ viết bừa một câu thầy liền tin tưởng, nghe cứ như chỉ cần tôi nghe lời, thầy có thể cho tôi làm bất cứ điều gì với thầy? Bất quá, thầy nghĩ thầy có sức nặng đến vậy sao? Chỉ là chơi qua một lần, chơi sướng một chút thầy liền nghĩ tôi đã mê mệt thầy...ách..."

"Câm miệng!" Hạ Nghiêm Kỳ tức giận tát thẳng vào mặt hắn. Nhưng ngay sau đó liền hốt hoảng, biểu tình thất kinh, bàn tay lơ lửng giữa không run run một chút.

Hắn che một bên mặt nóng rát, trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, môi miễn cưỡng cong lên cười nhạt:"A, cư nhiên dám đánh tôi? Làm thái độ này, tôi đột nhiên nghĩ anh cứ như là con đàn bà bị cưỡng bức vậy!"

Lại vung tay muốn đánh, nhưng liền bị hắn giữ chặt, anh quẫn bách nghiến răng nghiến lợi :"Cậu đừng có vô liêm sĩ không biết xấu hổ, chỉ là chơi qua một lần? Cậu nghĩ tôi là điếm sao? Nếu kinh tởm tôi...sao ngay từ đầu cậu còn như vậy câu dẫn lừa gạt tôi vậy chứ?"

Lần đầu nhìn thấy biểu tình thất thố của anh, hắn có chút không biết làm sao, trong đầu đang nghĩ cái gì cũng không thể rõ ràng được, theo thói quen đáp lời anh.

"Ai biết, chắc là do tôi nhìn thấu bản tính thiếu thao của anh? Nhất thời hứng thú..."

Chắc chắn rồi, chính là nhất thời hứng thú!

"Cậu..." Anh ta tức giận đến đỏ cả mặt, nộ khí không có chỗ phát tiết đã đủ khiến biểu tình vốn cứng còng của anh hiến hoá vặn vẹo, tay còn bị hắn giữ chặt dồn ép vào tường, muốn tiến không được lùi không xong, anh hốt hoảng quát to:"Buông! Cậu buông ra!"

Tần Vũ Thiên cho rằng chỉ cần làm cho cái loại hứng thú nhất thời ấy dần trở nên chán nản, cách tốt nhất, có lẽ là càng tìm tòi sâu hơn nữa.

Từng tế bào thần kinh đều trướng lên hưng phấn, sau bao nhiêu ngày tâm niệm cơ thể mê người của anh, lúc này được tiếp xúc chân thật hắn không tài nào kiềm nén dục vọng đã tích trữ lâu ngày, hắn thở hắc một hơi, môi nhếch lên cười tà ác:"Lão tử muốn anh, anh không có quyền từ chối, cho dù ai cũng đừng hòng chiếm được anh, Hạ Nghiêm Kỳ, trừ tôi ra anh đừng nghĩ có thể cùng ai khác thân mật, tôi không cho phép!"

A sao hắn lại nói như vậy? Chính hắn cũng chẳng thể kiểm soát được, hắn muốn nói như thế, chỉ vậy thôi.

"Hả?...AH, không được cắn chỗ đó, buông ra! A..."

Hắn đưa lưỡi liếm lên vết cắn rướm máu trên cổ anh, tất cả những thứ không thoải mái trong lòng đều tan biến. Bàn tay mân mê vòng eo tinh tế của anh, cúi người hút lên cánh môi đang hé mở.

Nụ hôn sâu điên cuồng hơn bao giờ hết, từng cái hút lưỡi, day cắn, rà soát đều bị hắn làm đến mạnh bạo cuồng nhiệt, ý tứ chiếm hữu rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net