Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội một trận mưa về đến nhà, Tần Vũ Thiên loạn xạ tra chìa khóa vào ổ, người được hắn vác trên lưng đang mất dần hơi ấm, càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức khiến hắn hoảng hốt vô cùng.

Hắn không hề nghĩ tới, mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Hắn đâu muốn tổn thương anh, đâu muốn làm anh chật vật đến vậy, hắn chỉ là không thể điều khiển được, ham muốn, khao khát, toàn bộ ý thức đều bị những loại suy nghĩ ấy thao túng.

Đến lúc nhìn thấy bản thân đã làm ra cái chuyện tồi tệ gì, hắn bỗng dưng thấy hoảng sợ.

Vào trong, hắn đặt người lên cái ghế salong cũ kĩ, chạy nhanh vào nhà tắm lấy khăn lông giúp anh lau sạch nước trên cơ thể trần truồng tái nhợt. Bên ngoài mưa gió ào ào giao chiến, sắc trời âm u không thể phân rõ ngày đêm, đầu óc của hắn cũng tựa như vậy, không còn biết phải làm thế nào nữa.

Lau lau một hồi, khi trực tiếp đối mặt với hạ thân sưng đỏ, hai tay hắn đột ngột cứng đờ giữa không trung, nơi hậu huyệt sung huyết đã nhợt nhạt đi một ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài đường tơ máu hỗn độn, bên trong thỉnh thoảng rỉ ra một ít dịch thể màu hồng nhạt...không cần nghĩ cũng đoán ra, chắc chắn bị lộng rách chảy cả máu rồi.

Hắn lại lần nữa tự trách không thôi, tự vả mình một trăm lần cũng không thấy bớt đi cảm giác tội lỗi.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một nỗi lo lắng: anh có phải sẽ hận hắn hay không? Bị hắn cường bạo đến nỗi này, anh liệu có thể hoà hảo với hắn như trước hay không? Anh có phải chán ghét hắn hay không?

Nghĩ lại thật buồn cười, trước đó hắn đâu có lằng tà vằn như vậy, ghét thì ghét, người ghét hắn cũng không phải ít, thêm một hai người nữa cũng đâu có vấn đề gì. Nhưng từ khi nhận ra cảm xúc kỳ quái của bản thân, mọi chuyện lại không đi theo ý muốn, luôn đi ngược lại những gì hắn nghĩ. Hắn ảo não đỡ trán, tình huống trở nên phiền phức rồi đây!

Hắn đi qua đi lại trong nhà, đôi lúc liếc mắt nhìn anh, xong lại thấp thỏm nhìn trần nhà.

Lần đầu tiên hắn thấy hoảng sợ như thế. Sợ cảm giác ấy, hắn sợ mình lại trở về làm một thằng nhóc yếu ớt ngày đó, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, luôn lo sợ bị ai đó đâm mũi dao chán ghét vào mình... Hắn không muốn anh cũng giống như thế!

Không thể nào bìn ổn lại tâm tình, nuốt một cái gì đó nghẹn ngào nơi cuống họng, hắn ôm người vào lòng, thì thầm:"Đều do tôi không tiết chế, thầy nói tôi phải làm sao đây...thầy Hạ..."

Trả lời hắn chỉ có hơi thở yếu ớt nóng hổi của Hạ Nghiêm Kỳ, cùng tiếng mưa rả rít ồn ào.

Lặng lẽ mang anh vào phòng tắm ngâm nước nóng, rửa sạch tinh dịch, hắn lại đưa anh lên giường giúp anh thoa một chút thuốc mỡ, mặc vào cho anh bộ quần áo của mình, đắp lên trán anh một miếng dán hạ sốt, cuối cùng trùm lên tấm chăn dày, bọc thật kín kẽ. Nhiệt độ trong phòng được hắn chỉnh đến cao nhất, sợ anh bị lạnh, hắn còn cởi đồ chui vào trong, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo gầy gò của anh chặt chẽ.

Một đêm đó, rất ấm áp. Hắn đã từ rất lâu rồi không có ôm ai ngủ như vậy. Thật ra, cho dù hắn có tỏ ra mạnh mẽ cường thế bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ là con người, luôn có một mặt yếu đuối được hắn giấu thật kỹ.

Ví dụ như trong phương diện tình cảm, hắn rất chấp nhất. Bởi vì tâm lý không đủ vững vàng, bình ổn như người bình thường, hắn luôn tự phong bế các mối quan hệ, tạo ra một khoảng cách nhất định với mọi người, hắn sẽ không chủ động thân cận với bất kì người nào, trừ khi đối phương cho hắn một tín hiệu an toàn. Nhưng một khi hắn nhận định người đó có thể cho hắn cảm giác yêu thích nhất định, hắn sẽ thật lòng thật dạ, tin tưởng tuyệt đối, hết lòng vì người nọ xây dựng quan hệ.

Khi phát hiện mình không có phản ứng với con gái là lúc hắn học sơ trung, tâm tư thiếu niên lúc ấy vô cùng hoảng hốt, hắn liền mang chuyện này chia sẽ với người hắn tin tưởng tôn kính cùng ỷ lại nhất, chính là ba hắn. Vậy mà, ông ta lại không chút lưu tình đá hắn từ bờ vực thẳm xuống tận đáy vực.

"Thật bệnh hoạn, mày xứng làm con trai sao? Có thằng con trai bình thường nào lại đi thích con trai? Tốt nhất mày nên đi chữa cái bệnh kinh tởm này đi! Nếu không thì đừng gọi tao là ba nữa, đừng bôi nhọ thanh danh của cái nhà này."

Hắn gần như gục ngã hoàn toàn khi nghe ông ta nói, toàn bộ thế giới cứ như đều quay lưng với hắn, bạn bè cùng người thân đều bảo hắn không bình thường, khoảng thời gian đó hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Kể từ giờ phút ông ta nói với hắn điều đó, tình cảm hắn giành cho ông đã sụp đổ triệt để, dần dần cũng đã nhạt đến chẳng thể nhạt hơn, thậm chí...hắn còn căm hận chán ghét.

Đối với Hạ Nghiêm Kỳ, người đầu tiên hắn để tâm yêu thích, thật lòng thật dạ chú mục đeo đuổi, sự chấp nhất càng tăng thêm một bậc.

Sau tất cả, chỉ có hắn là kẻ duy nhất đơn phương xem trọng anh, anh không giống hắn không bình thường, biết đâu anh vốn có hứng thú với nữ nhân, vốn rất kinh tởm với chuyện đã làm với hắn,...

Lúc này nhớ lại, hắn không khỏi cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, cười nhạt, hắn úp mặt vào hõm vai anh rỉ từng tiếng một:"Hạ Nghiêm Kỳ,...tại sao ngay cả anh cũng...đối xử với tôi như vậy...làm sao đây? tôi phải làm sao đây? Lúc này...tôi chỉ muốn chiếm lấy anh, muốn anh luôn luôn thuộc về tôi, từ tâm hồn cho đến cơ thể..."

Gương mặt của anh trong bóng tối mập mờ, cũng có thể nhu hoà như vậy, khiến hắn không nhịn được hôn nhẹ một cái.

Thở một hơi nhẹ nhõm, hắn vòng tay sang ôm chặt eo Hạ Nghiêm Kỳ, hắn thực thích cảm giác này, cảm giác an toàn ấm áp vô cùng anh mang lại, vì rất yêu thích cho nên sinh lòng sợ hãi, lo được lo mất, chính lúc này đây hắn cũng rất sợ, sợ rằng khi buông lỏng một chút hơi ấm ấy liền tan biến, hắn lại bị cuốn trở về những buổi đêm cô độc lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net