Phiên ngoại 3: Tân sinh(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấy đăng ký kết hôn đề chữ ký xác nhận của đôi bên, một buổi lễ long trọng trong ngày có nắng ấm trời xanh, hai nam nhân thân mặc y phục tây âu thuần trắng, tay trong tay ung dung tiến về phía lễ đường.

Bầu không khí trong nhà thờ không quá phô trương náo nhiệt, tất cả mọi người đều mang theo tâm trạng hoang mang cùng kỳ quái. Duy chỉ có cha sứ vẫn luôn điềm tĩnh trấn định đọc bản tuyên thề của đôi lứa, hết thảy đều diễn ra rất bình thường, chỉ là hai nhân vật quan trọng trong buổi kết hôn lại cố tình không hề giống bình thường có cô dâu cùng chú rễ, nam nhân kia chính là Tần Vũ Thiên tổng tài tập đoàn hữu ái, cùng nam nhân còn lại trông có chút ngơ ngẩn tên Hạ Nghiêm Kỳ, rõ ràng rất không phù hợp để có thể đứng cùng một chỗ, định mệnh sắp đặt khôn lường để cho một người suất khí mười phần đến với một nam nhân tầm thường như vậy, trêu đùa kiểu này sẽ khiến người khác tức giận không cam lòng nha!

Dù ánh mắt của người khác là thế, buổi lễ vẫn cứ tiếp tục trong bầu không khí gượng gạo và không mấy vui vẻ, cho đến khi cha sứ tuyên bố cả hai đã chính thức làm vợ chồng, một nữ khách bên dưới lễ đài đã nhịn không được vỗ mạnh bàn, tức giận hừ một tiếng, kéo theo người bên cạnh dần dần rời đi.

Xung quanh bàn tán xôn xao, nhìn theo bóng lưng khẳng khái của người nọ, không ai hiểu chuyện gì nhưng vẫn liên tục tò mò nói to hỏi nhỏ.

Hạ Nghiêm Kỳ buông tay Tần Vũ Thiên, cái đầu cúi thấp né sang một bên, thanh âm trầm xuống hỏi:"Mẹ của anh đi như vậy...có ổn không?"

"Mặc kệ bà ấy! Bà ấy có cố gắng làm cái gì cũng không hề liên quan đến chúng ta, tôi sớm quen loại thái độ gay gắt này rồi, em cũng nên tập làm quen đi là vừa, nếu không..." Tần Vũ Thiên bộ dáng không sao cả trấn an anh, nói được một nữa bỗng ngừng lại, môi hé ra nụ cười bí hiểm.

"Nếu không thì cái gì?" Anh mở đôi mắt to tròn, nhìn hắn đầy chờ đợi.

"Không, nói chung em đừng quan tâm, cùng tiếp đón khách nhân xong sau đó động phòng thôi!"

Hắn vừa dứt câu, quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của anh kéo đi. Không cho anh cơ hội tò mò thêm bất cứ chuyện gì.

Buổi lễ yên ổn qua đi, hắn theo dự kiến đưa anh đến một khu du lịch bãi biển, việc mà hắn mơ ước từ lâu, được cùng anh hưởng thụ thế giới hai người đầy lãng mạng.

Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, hắn vốn dĩ sắp xếp vô cùng chu đáo để chuyến đi thật hoàn mỹ, thế mà chỉ vì một chút sơ sót nho nhỏ bên phía nhà vợ lại khiến hắn không cam lòng cắn răng thả người về, dời ngày lại thêm vài hôm nữa. Tuần trăng mật bị gián đoạn, điềm này cực kỳ không tốt nha.

Mà cái rắc rối bất ngờ kia nghiễm nhiên đến từ tiểu Tình bé bổng trong nhà, con bé quyết tuyệt đòi đi theo cha và papa, khuyên dỗ suốt nửa ngày cũng không chịu nhượng bộ.

Hắn một bên không muốn bỏ mặc bé con, một bên không nỡ  để lỡ cơ hội hiếm có thế này. Trong lúc nhất thời không rõ phải giải quyết sao cho tốt.

Tình huống ngày càng rối loạn, Hạ Nghiêm Kỳ một mực muốn chiếu cố tiểu Tình, đối với hắn mang theo ý tứ cầu xin mong đợi, thực khiến hắn hết cách. Hai cha con nhà này thật muốn tức chết hắn.

Thời điểm bế tắc, cha hắn bỗng nhiên xuất hiện, không nói nhiều lời liền mang tiểu Tình không tình nguyện rời đi. Bé con nhìn như không sợ trời đất kia lại cư nhiên rất sợ ông ngoại, vừa gặp Tần cha nó liền kiềm lại tính nết, ngoan ngoãn hẳn ra, Hạ Nghiêm Kỳ lại là bộ dạng tôn kính nhún nhường, cha hắn không lên tiếng thì thôi, vừa mở lời anh liền không một chút chần chờ thoả hiệp thuận theo.

"Con bé cứ để ta lo, hai đứa tiếp tục hành trình đi. Ngày tốt dời lại sẽ không hay." Ông ta vừa vuốt lưng bé, vừa dùng ánh mắt trấn định không gợn sóng hướng hai người nói.

Hắn nhìn cảnh tượng cha và vợ mình đôi bên lịch thiệp giao tiếp, có chút mạc danh kỳ diệu.

Mãi đến lúc đã cùng anh song song ngã xuống giường hắn vẫn còn không thông suốt được chuyện này, theo như hắn biết, Tần cha hẳn là phải cực kỳ không hài lòng Hạ Nghiêm Kỳ, đối với anh tốt lắm cũng chỉ có thể lịch sự lạnh lẽo vài câu, hắn nhưng không ngờ tới ông ta lại có thể dùng vẻ mặt ôn hoà bình tĩnh đối đãi anh, loại này thái độ thật khiến hắn khó tiếp thu.

Cứ như thể hắn là kẻ duy nhất bị ông ta ghẻ lạnh vậy... như thể Hạ nghiêm Kỳ mới thật là con của ông ấy, hắn chỉ là thằng nhỏ được nhặt về...được rồi, hắn không phủ nhận suy nghĩ này thực ấu trĩ và lố bịch, sau một thoáng thông suốt liền tống hết ra khỏi đầu, chuyên tâm dưỡng thần mở màn cho cuộc hoan ái đêm xuân tiêu hiếm có.

"Thật không ngờ em có thể khiến ông ta thay đổi, rất lợi hại!" Gương mặt tuấn lãng của hắn trong bóng tối mơ hồ loé lên sự ôn nhu dịu dàng cùng cực, khẽ cắn lên chóp mũi nho nhỏ của anh, hắn lại nói:"Bất quá...đừng quá thân thiết với ông ấy, anh sẽ không vui biết không?"

"Hả?" Hạ Nghiêm Kỳ khẩn trương đặt tay chặn lại khuôn ngực rắn chắn của hắn liên tục sáp đến gần, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu, lẩm bẩm vài tiếng:"Tần giáo sư cũng khiến anh ăn dấm? Này thì có hơi..."

"Thì thế nào, lão bà của anh, anh không được độc chiếm sao?"

Dường như không ngờ hắn sẽ nghe được, thời điểm hắn vờ giận dữ nhéo lên nộn thịt mông của anh, cơ thể anh liền co rúm một chỗ, môi miếm lại uỷ khuất, bàn tay càng thêm dùng lực đẩy hắn ra xa.

Hắn phì cười, giữ lấy chiếc cằm thon gọn tinh tế của anh, nhẹ hôn xuống, âu yếm trân trọng đôi môi anh như vuốt ve món bảo bối.

Sau một hồi triền miên, hắn nhả môi anh ra, luyến tiếc hôn một cái chóc lên đôi môi hồng nhuận, hắn chậm lại động tác chờ đợi anh hồi thần.

"Thiên, anh thật sự...còn yêu em sao?" Anh xấu hổ thở dốc mất một lát, sau hồi lâu mới an tịnh lại cơn sóng cuồng nhiệt trong lòng.

"Ngốc, tất nhiên còn. Hơn thế, càng ngày càng yêu, yêu đến mức hận không thể moi tim ra nhét em vào, để em chỉ có thể được một mình tôi yêu thương mà thôi..."

Hắn vừa nói vừa thưởng thức vẻ mặt ngơ ngác của anh, nhìn đôi mắt mở to của anh hắn nhịn không được câu khoé miệng.

"Cái kia...em luôn sợ có một ngày..."

Anh chưa kịp nói tròn câu, hắn mất kiên nhẫn cắt ngang, ngón tay đặt trước đôi môi của anh tuỳ tiện ve vãn, giọng hắn trầm hẳn đi, tựa như con thú dữ trong đêm đen đang rì rầm.

"Không có ngày đó, đừng suy nghĩ lung tung, tôi đời này trừ em ra chưa từng yêu ai hơn bản thân mình, em biết không, tôi cũng từng rất nhiều lần tự hỏi, rốt cục vì cái gì tôi cứ lao đầu vào để chịu mọi khổ sở, vì cái gì cứ một mực yêu em trong khi tôi có thể làm lại với một người khác tốt hơn em...nhưng, chính là định mệnh, tôi không thể kiểm soát được điều đó, khi cùng em ngọt ngào đoạn thời gian ấy, tôi đã không ngừng tự mình nói với lòng, em chính là người có thể cùng tôi cả cuộc đời này...vì em mà hy sinh, chờ đợi hết lần này đến lần khác, đến khi nhìn lại, tôi không thể buông tay nữa rồi. Có quá nhiều dấu vết để lại sau tất cả, tôi không nghĩ mình có thể xoá đi mà yêu một người khác không phải Hạ Nghiêm Kỳ. Chính vì thế, vợ ngốc nghếch, em chịu khổ cũng đủ nhiều rồi, đừng khờ dại suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần luôn yêu tôi là được rồi, có hiểu không."

Trong bóng tối, có ánh hào quang mơ hồ loé lên, quang mang trong suốt lấp lánh, người nọ cắn môi nhẹ nhàng ôm chặt cổ hắn, giọng nói run rẩy khó khăn thốt lên: "Em xin lỗi...thật ra, khi lần đầu tiên cùng anh trong lớp học cũ, em nói dối anh, sau đó, em rất sợ anh sẽ chán ghét em sau khi biết được sự thật, em thực dơ bẩn, em không muốn anh hối hận...em đã trốn tránh, em...em...nhưng là em không thể ngừng yêu anh, chính là em...hức..."

"Đừng kích động, ngoan, yên nào, tôi hiểu tất cả, không cần kích động như vậy. Yêu là cái gì chứ, chính là mặc kệ em như thế nào, một khi tôi đã xác định đó là em, tôi sẽ không hối hận." Hắn càng ra sức ôm chặt người trong lòng, tâm một trận xao động, trước lời thổ lộ của anh, hắn thế nhưng có loại hưng phấn cùng khẩn trương y như thuở mới biết yêu...hắn hồi xuân rồi.

Nam nhân trong lòng đã hơn ba mươi tuổi đầu, dáng người vì năm tháng khổ khắc tự nhiên sẽ trở nên đặc biệt gầy nhỏ đơn bạc, gương mặt quen chịu đựng bi thương cũng sớm u khuất buồn bã, tâm lý nhiều lần trãi qua bi kịch hiển nhiên bị méo mó, một người không vẹn tròn lành lặn như vậy, hắn thế nhưng không nỡ buông tay.

"Kỳ, ba của tôi từng nói một câu, tôi vốn không cho rằng đúng, mãi đến sau này tôi mới hiểu được."

"Ân?" Hạ Nghiêm Kỳ mơ màng đáp, dường như rất buồn ngủ, cọ cọ lên ngực hắn tìm tư thế thoải mái.

"Làm người, phải vì mục tiêu quan trọng nhất của mình mà hy sinh, có hy sinh, mới có được thứ mình muốn."

"Vậy anh đã hy sinh cái gì? Đã có được cái gì?" Người trong lòng bỗng dưng có hứng thú ngẩng đầu lên, hơi thở phun trên chiếc cằm của hắn.

"Tôi? Hy sinh thanh xuân mười năm không ngừng theo đuổi, để đổi lấy một Hạ Nghiêm Kỳ toàn tâm toàn ý cùng tôi một đời!" Hắn vừa như trêu chọc, vừa như thâm tình nói. Bàn tay hư hỏng bắt đầu thực hiện ý đồ xấu, loạn sờ trên người anh.

"Ah, không nên...em sẽ lên mất..." anh nhanh chóng giãy thoát, hoảng sợ đẩy hắn ra.

"Hửm, phải lên chứ, đêm xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!" Hắn một mạch tìm kiếm vuốt ve trên cơ thể nhỏ bé của anh, đôi lúc sờ đến vết thương mờ nhạt trên làn da trắng sáng lán mịn của anh liền dừng lại âu yếm một hồi, như thương yêu luyến tiếc, như đau lòng an ủi.

"Tôi yêu em. Hạ Nghiêm Kỳ. Suốt đời này, chỉ cần em là đủ rồi. Cho dù sau này em có hay không lần nữa rời khỏi tôi, Tần Vũ Thiên tuyệt đối sẽ không buông tay, sẽ lại lần nữa tìm em trở về..."

Hắn thì thầm, trong bóng tối thanh âm ấy như một lời nguyền thấm sâu vào không khí, truyền vào tai anh, tâm trí trở nên mơ hồ, thần kinh đình trệ, chỉ còn những lời thề thốt của hắn không ngừng phóng đại.

Chính anh mới là kẻ thật sự muốn độc chiếm nam nhân này, hơn ai hết, anh luôn đối với người này trao yêu thương triệt để, đối với người này đặt hết niềm tin sự sống, một khi rời ra, sống không bằng chết.

Toàn văn hoàn.

#robot: Đây tuy không phải bộ truyện dài đầu tiên tôi viết, nhưng chính là truyện dài đầu tiên tôi đăng công khai. Cảm ơn những người đã luôn ủng hộ cũng như những người đã góp ý cho tôi. Cũng thành thật xin lỗi vì sự trì trệ chương mới và cả nhũng thiếu sót của tôi gây khó chịu cho mọi người.

Tôi hiểu truyện của mình còn có nhiều khuyết điểm đáng cân nhắc, chỉ có điều khả năng giới hạn, mong rằng mọi người sẽ tiếp tục quan tâm và giúp tôi gợi ý, để tôi có thể sửa chữa thay đổi trưởng thành hơn.

Cuối cùng, tôi tặng một số bạn gọi là nhiệt tình theo đuổi truyện này. Mong các bạn có thể tiếp tục ủng hộ tôi trong các truyện khác.

Cat_Thien ❤️

Jun-bienthai ❤️

robotso12 ❤️

KemYoung ❤️

user81454534 ❤️ Chris baby tôi luôn nhớ em!!

vuphi22 ❤️ fan đầu tiên của ta. ❤️ ngươi.

TGBN1708 ❤️

Còn một số người nữa, thật lòng cảm ơn các bạn.

Tái kiến.

#robot

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net