Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/

.

Nhiều năm về sau, Hàn Diệp đã học được cách quên đi những điều không nên nhớ, cũng đã học được cách đóng băng thứ cảm xúc không hợp nhẽ đằng sau nụ cười mơ hồ như ảo ảnh, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc thiếu cảnh giác, thật hổ thẹn, hắn lại nhớ đến y.

Hắn nhớ đến y, vào những tháng ngày khói lửa ấy.

Hắn nhớ đến y, ngay cả khi y vẫn ở bên hắn, ngay bây giờ.

.

/

Khi cẩm y vệ Cơ Phát hộ tống thái tử Hàn Diệp trốn khỏi kinh thành loạn lạc, y vẫn chỉ là một thiếu niên. Y không dám quay đầu nhìn tòa thành bốc cháy sau lưng hai người, chỉ biết dẫn tiểu thái tử đã hóa trang thành một đứa trẻ thường dân chạy thật xa khỏi đám kiêu binh phản trắc. Khi Hàn Diệp ngây thơ hỏi y, "Phát Phát, chúng ta sẽ sớm quay lại hoàng cung chứ?", y đã lần đầu tiên nói dối chủ nhân của mình. "Đương nhiên rồi, thái tử."

Cơ Phát siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hàn Diệp, dẫn người đi về hướng núi Bạch Hoa ở phía tây để dễ bề ẩn nấp. Y những muốn ghé qua nhà mình ở thôn Kiều Viễn, chỉ một lần cuối cùng, nhưng y tự biết đã quá muộn. Đám sát thủ sẽ xông tới gia đình y trước tiên để truy lùng thái tử. Cơ Phát cúi gập người, dùng đầu ngón tay lấy chút bùn ẩm dưới đế giày. Y xin phép Hàn Diệp cho y quệt bùn lên mặt người, vì y sợ rằng gương mặt người vẫn nổi bật quá. Đến bây giờ, thái tử mới cùng tầm mắt với Cơ Phát. Hắn trầm ngâm nhìn y, ra lệnh bằng chất giọng non nớt, "Ngươi không được giấu ta điều gì đâu đấy." Cơ Phát nói hai tiếng "Tuân lệnh" gọn lỏn, quết ngón tay đầy bùn đất lên gò má trắng sữa của người trước mặt. Hai chúng ta từ nay đều là trẻ mồ côi rồi, thái tử có biết không? Y cắn môi, suy nghĩ chôn chặt trong lòng, không cách nào bật ra thành tiếng.

-

Khi đó, Hàn Diệp mười tuổi, Cơ Phát mười sáu tuổi.

Cơ Phát hiểu rằng, quân phản loạn muốn diệt tận gốc mầm họa, nhất định sẽ không buông tha cho thái tử. Lúc này, dân thường đã tháo chạy hết khỏi kinh thành, bởi có cố trụ lại cũng sẽ chỉ trở thành nạn nhân của lũ lưu manh cướp bóc và bị kiêu binh lôi ra hành hạ. Cơ Phát cõng Hàn Diệp trên lưng, tìm đến một ngôi nhà nhỏ trong rừng đã bị chủ nhân bỏ lại. Y xin phép thái tử không đốt lò sưởi để tránh bị những kẻ truy lùng phát hiện. Đêm thu lạnh, may là trong nhà có đủ chăn. Cơ Phát dọn giường cho Hàn Diệp, mời người nghỉ ngơi, còn y rảo bước ra gian bếp, tìm thấy một chiếc ấm vẫn còn đầy nước và một nồi cơm nguội ngắt, dường như là nấu từ hôm qua. Y rửa tay, thêm một thìa muối vào nồi cơm, lấy đũa lớn đảo đều lên, sau đó dùng tay không viên cơm lại thành nhiều nắm tròn. Cơ Phát đã cố gắng tìm, nhưng cả chạn bếp không có một chiếc đĩa nào lành lặn. Y đành xếp cơm nắm vào một cái đĩa sứt, mang vào mời thái tử.

Không thể đòi hỏi một tiểu thái tử cả đời sống trong nhung lụa lập tức đón nhận món ăn thô thiển này. Hàn Diệp cau mày nhìn thứ mà Cơ Phát đưa cho mình, nói thẳng thừng, "Ta không ăn."

Cơ Phát không cố ép, chỉ lặng lẽ đặt đĩa cơm và bát nước trên chiếc bàn ở giữa phòng, dặn thái tử rằng ngày mai họ sẽ còn phải đi một chặng đường xa. Y khép cửa buồng ngủ, không làm phiền thái tử nữa.

-

Giữa canh năm, mặt trời còn chưa mọc, Cơ Phát đã lay gọi Hàn Diệp thức dậy để di chuyển. Tiểu thái tử ý thức được mình đang chạy trốn, nên dù biểu cảm đầy vẻ miễn cưỡng cũng không cất tiếng phàn nàn, chỉ lẳng lặng xỏ chân vào đôi giày thường dân cũ nát. Hàn Diệp vừa đói vừa lạnh, mắt liếc nhìn mấy nắm cơm trộn muối vẫn còn nguyên trên bàn, nhưng nhất định vẫn không chịu ăn. Hắn bỏ ra ngoài căn nhà hoang, không nói lời nào.

Cơ Phát không khách khí nữa, một mình ăn hết ba nắm cơm.

Hai người đi bộ theo đường mòn trong rừng được nửa canh giờ thì trời sáng dần. Cơ Phát nghe thấy tiếng bụng Hàn Diệp sôi lên nhưng chẳng nói chẳng rằng, vẫn lầm lũi đi trước vạt đường, tránh đám cây bụi cản đường thái tử. Y biết trước mặt là một con suối, gần đó có một tiệm nhỏ chuyên bán cơm cho nông dân vào rừng lao động. Y dặn Hàn Diệp ngồi nghỉ tại đây, chờ y đi tìm đồ ăn. Tiểu thái tử nói, "Ta muốn ăn bánh bao kim sa. Mẫu hậu hay tự tay làm cho ta món đó, vừa ấm nóng vừa thơm ngọt..."

Cơ Phát mỉm cười, "Hạ thần biết rồi, thái tử yên tâm."

Chỉ còn lại một mình, Hàn Diệp quấn chặt áo bông quanh người. Đây là áo lấy từ nhà hoang hôm qua, một phần để thêm một lớp áo ấm, một phần vì Cơ Phát nói rằng họ phải liên tục thay đổi ngoại hình để không bị ai chú ý. Chiếc áo này có may túi nhỏ bên trong. Trước khi rời khỏi nhà hoang, Hàn Diệp nhìn thấy một con dao găm cùn bị vứt ở bậu cửa sổ. Hắn hỏi Cơ Phát, ta đem theo thứ này để phòng thân có được không. Mắt Cơ Phát trĩu xuống, nhưng y gật đầu. Con dao đó giờ nằm trong túi áo của tiểu thái tử, thỉnh thoảng lại cấn vào ngực hắn.

Hàn Diệp chờ khá lâu thì Cơ Phát mới trở về, mang theo một bọc đồ ăn. Có cơm lam trong ống tre, thịt heo chua ngọt, măng sợi xào nấm - các món ăn được xếp gọn trong từng khay mây tròn xếp chồng lên nhau. Khay trên cùng không đóng được kín nắp, tỏa ra hương thơm đặc trưng của bánh bao mới hấp. Hàn Diệp phấn khởi mở khay bánh, thấy trước mắt mình là một chiếc màn thầu trắng đục, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ con.

Cơ Phát cười hối lỗi, "Thái tử thông cảm, nơi quê mùa này không làm được bánh bao kim sa. Khi nào chúng ta tới thị trấn, hạ thần sẽ mua bánh hảo hạng cho người..."

Hàn Diệp sầm mặt, hất văng khay mây ra phía trước, cái bánh bao lăn lông lốc vào đám cỏ dại.

Tiểu thái tử cáu kỉnh ngồi ăn chỗ cơm mặn, ấm ức nuốt xuống từng miếng. Đến khi ăn sạch sẽ mấy khay đồ ăn, hắn mới quay sang nhìn Cơ Phát, "Phát Phát, ngươi ăn gì?"

"Hạ thần không đói. Thái tử dùng bữa xong rồi thì ta đi tiếp thôi", Cơ Phát nhẹ nhàng đáp. "Bây giờ, ta chỉ cần đi thêm một canh giờ nữa là có thể ra sông, lên thuyền tới trấn Tú Mạc, khi ấy sẽ không lo bị truy đuổi nữa."

Vừa nói, y vừa giơ tay kéo Hàn Diệp đứng dậy. Ngay khi chạm vào Cơ Phát, Hàn Diệp liền nhíu mày, "Tay ngươi dính gì vậy, bẩn thế?"

Cơ Phát vội cúi đầu, "Chắc là do lúc nãy thần lỡ chạm tay vào thân cây bẩn, để thái tử cười chê rồi." Y phủi nhanh bàn tay vào y phục, bột mì trắng còn kẹt ở kẽ ngón tay lả tả rơi xuống.

-

Khi hai người ra tới bến sông, cảnh tượng buôn bán nhộn nhịp mọi khi đã hoàn toàn biến mất. Cả bến sông đìu hiu chỉ còn đúng một con thuyền rách mái neo lại. Cơ Phát đi tới, cúi xuống dưới mái lợp tìm chủ thuyền, quả nhiên thấy một ông già đang nằm nghiêng ngủ trưa.

"Sư phụ, chúng tôi có hai người muốn đến Tú Mạc, không biết bao giờ thì đi được?", Cơ Phát lên tiếng.

"Lão nằm đây nghỉ ngơi, chứ không chở khách nữa. Có biết mấy thuyền đưa người chạy nạn đều bị lính triều đình chặn đánh giữa sông không?"

"Vậy phải làm thế nào để tới Tú Mạc?", Cơ Phát bối rối, "Từ đây đến đó nhất định phải qua sông..."

Lão phu chèo thuyền nãy nghe thấy phong thái nói chuyện nhã nhặn của Cơ Phát đã đoán y không phải dân đen tầm thường. Đến khi quay đầu ra nhìn, lão trông thấy đôi mắt thiếu niên sáng như sao, quần áo bụi bặm không che được vóc dáng lẫn khí chất của người học võ chính tông, suy đoán ban đầu càng được củng cố. Lão nhe nhởn, "Có tiền thì sông nào cũng qua được thôi, tiểu thiếu gia."

Cơ Phát à một tiếng, tự nhủ bản thân mình quá non nớt, chuyện đơn giản thế này mà không tự hiểu được. Y hơi quay đầu, thấy Hàn Diệp vẫn đang đứng yên chờ mình ở đằng xa.

"Được, vậy lão cầm chút này, đưa chúng tôi tới Tú Mạc càng sớm càng tốt..."

-

Hàn Diệp được Cơ Phát đỡ lên thuyền. Lão già lập tức tháo dây thừng, nhanh nhẹn khua mái chèo, chỉ mấy nhịp đã tiến ra giữa lòng sông. Đi thuyền giữa trưa, dù Hàn Diệp và Cơ Phát đã ngồi bên dưới mái che thì ánh nắng vẫn xuyên qua những cái lỗ rách, làm tiểu thái tử khó chịu nhăn nhó. Trên người không có sẵn thứ gì dùng để che chắn được, Cơ Phát liền dùng hai bàn tay mình che lên đầu Hàn Diệp, bảo thái tử đừng di chuyển nữa, để y che nắng cho người.

Hàn Diệp phá lên cười khanh khách, "Phát Phát, ngươi định biến thành cái ô sao? Ta đúng là không thích bị chói, nhưng cũng không phải là công chúa để cần hầu hạ như vậy!"

Nói đoạn, hắn kéo tay Cơ Phát xuống, rồi lấy từ trong vạt áo của mình ra một chiếc khăn lụa màu ngọc lam, dùng nó nhè nhẹ thấm mồ hôi trên trán người trước mặt. "Ngươi mới là người không chịu được nắng nóng", Hàn Diệp mỉm cười đắc ý, "Ngươi xem, tóc tai mướt mát thế này, ta nhìn mà không nhận ra ngươi!"

Khi ấy, Hàn Diệp mười tuổi, Cơ Phát mười sáu tuổi.

Cơ Phát cúi đầu, nói nhẹ như hơi thở, "Thái tử, người có thể hứa với thần không, rằng người sẽ mãi mãi khỏe mạnh, sẽ sống thật tốt?"

Dưới mái thuyền rách nát u sầu, y đều đều thuật lại mọi điều cho Hàn Diệp. Y cứ nói một câu, tiếng mái chèo quạt nước lại lao xao một nhịp, tựa như một dấu chấm câu nghiến vào sự thật. Rằng phụ hoàng và mẫu hậu của hắn đã bị sát hại. Rằng chỉ trong một đêm, thế gian mà hắn từng biết đã đảo lộn hoàn toàn. Rằng, dường như, dường như, tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. Có lẽ nếu ngay bây giờ, Cơ Phát nhắm mắt và ngủ một giấc say, thì khi y tỉnh giấc, hai người họ sẽ trở về hoàng cung chăng? Y lắc đầu, y phủ nhận chính mình. Thái tử, nhưng thần không dám ngủ, thần không dám! Lỡ như còn có một cơn ác mộng khác tồi tệ hơn cả thế này thì sao? Lỡ như khi thần mở mắt, thái tử không còn ở đây nữa, thần sẽ phải làm thế nào? Nếu như cảnh tượng này chỉ là mộng ảo, nếu như thần không thật sự cứu được người... Y nói đều, nói nhanh, y cúi gằm mặt và nhìn vào hai lòng bàn tay đã nhuộm đầy máu để đưa được Hàn Diệp ra khỏi thành. Y đã rửa tay mãi nhưng vẫn không thể nào sạch được. Ngay bây giờ, y vẫn ngửi thấy mùi máu tanh. Và y đã dùng đôi tay này để nắm những viên cơm muối và nhào bột màn thầu. Và chẳng có gì ngạc nhiên khi Hàn Diệp cự tuyệt những thứ ghê tởm ấy. Nhưng thần muốn bảo vệ người. Giọng Cơ Phát chợt vỡ ra. Y quỳ gối xuống sàn thuyền và dập đầu trước Hàn Diệp. Nhưng thần muốn bảo vệ người, dẫu rằng thần không xứng.

Con thuyền tiếp tục rẽ nước tiến lên, đều đều tiến gần Tú Mạc.

Hàn Diệp quay đầu, nhìn ra ánh sáng phía mũi thuyền. Chói lòa và không thật.

Hắn lặng lẽ hỏi, "Phát Phát, nếu như ta chợp mắt một chút, thì khi ta tỉnh dậy, ngươi cũng sẽ bỏ đi sao?"

Cơ Phát vội ngẩng lên, phủ nhận, "Không bao giờ, thưa thái tử!"

"Thế thì ta cũng vậy."

Hàn Diệp nói đơn giản. Hắn cũng ngồi xuống sàn thuyền, mặc cho áo quần bị ướt. Hắn vòng tay ôm lấy Cơ Phát và nhẹ nhàng đỡ lấy giọt lệ ứ lại nơi hốc mắt y, bằng đầu mũi.

Hắn thầm thì, "Từ nay, đừng gọi ta là thái tử nữa. Ta muốn ngươi gọi ta là A Diệp."

Bắt chước cách phụ hoàng an ủi mẫu hậu, hắn nhẹ hôn lên lông mày Cơ Phát. Chạm thật nhẹ, mà thật lâu.

"Phát Phát, đừng sợ. A Diệp sẽ không bao giờ để ai tổn thương ngươi."

-

Ngày hôm đó, Hàn Diệp và Cơ Phát vượt qua một con sông, và cũng là vượt qua một kiếp người.

.

(còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC