Chương 10.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Cơ Phát thức dậy bởi một câu cảm thán của Hàn Diệp.

"Phát Phát, ta tự dưng muốn ăn cơm nắm bọc lá trúc!"

Cơ Phát vừa nghe xong, phản xạ đầu tiên là cau mày, đang từ nằm nghiêng úp người vào Hàn Diệp chuyển sang nằm ngửa.

"Lần trước ta chuẩn bị món đó, ngươi đâu có thèm ăn, có bao nhiêu đều nhường cho Tiểu Thanh Liên hết."

"Lần đó là vì ta phải giả vờ thân thiết với em ấy...", Hàn Diệp nói giọng hối lỗi, "Ngươi biết rồi mà, sao còn để bụng nữa?"

Cơ Phát hừ một tiếng, không thèm đáp lời hắn. Nhưng chỉ một lát sau, khi hai người cùng xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, y lại nói, "Thực ra không cần nấu thêm gì... Hôm qua ta mang theo cơm nắm đi đường mà chưa ăn, bây giờ lấy ra cũng được."

Hàn Diệp liền nhướng cao lông mày, vô cùng phấn khích, níu lấy cổ tay áo Cơ Phát mà liến thoắng, "Thật ư? Phát Phát, ta biết mà! Ngươi đến tìm ta, chắc chắn sẽ mang theo món mà ta thích nhất!"

"Chỉ là cơm trộn muối thôi...", Cơ Phát nói, đặt nắm cơm vào tận tay Hàn Diệp, "Có cần ta bóc lá trúc giúp ngươi không?"

Hàn Diệp lắc đầu, nở nụ cười vui vẻ. Hắn đưa viên cơm nắm lên mũi hít một hơi dài, trông như thể lần đầu được thưởng thức sơn hào hải vị. Ngồi bên cạnh, Cơ Phát nhìn hắn tỉ mỉ bóc lá trúc, xếp cẩn thận xuống mặt bàn, sau đó lại nhìn hắn cắn từng miệng một theo kiểu vừa muốn ăn vừa không nỡ, nửa muốn ăn bằng sạch nửa muốn cất để dành.

"... Ngươi cứ ăn hết đi, rồi ta lại làm nữa", Cơ Phát nhẹ nhàng nói, vươn tay giúp hắn vén tóc gọn ra sau tai. "Ta thật sự chẳng hiểu nổi ngươi, món ăn này thì có gì mà ngon đến thế?"

Hàn Diệp ngừng lại, quay sang phía Cơ Phát, rồi lại cúi đầu xuống nắm cơm trong tay hắn, bảo rằng, "Đây là món ăn đầu tiên ngươi làm cho ta ăn, khi chúng ta rời khỏi kinh thành năm ấy. Nhưng khi đó, ta chỉ là một tiểu tử ngu dốt, chưa biết trân trọng những điều ngươi hy sinh vì ta... Sau này ta vẫn luôn nghĩ tới đĩa cơm nắm mà mình không ăn đấy, lần nào cũng vô cùng hối hận."

Hắn ngẩng lên, hướng về Cơ Phát, "Về sau này, dù ta có biết nấu thêm rất nhiều món, nhưng lại chỉ muốn ăn cơm nắm do ngươi làm. Hạt cơm trắng dẻo, mang theo hơi ấm từ bàn tay ngươi, lại thơm thơm hương lá trúc từ khu rừng ngay hông nhà. Đối với ta, đó chính là cảm giác chân thực nhất của tình thân, có ăn bao nhiêu lần cũng không biết chán."

Cơ Phát nhìn Hàn Diệp mỉm cười với mình. Hắn đã lại đeo lên mắt một dải băng. Hắn không thể nhìn thấy y, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng hướng về phía y, nỗ lực thể hiện niềm vui của mình bằng mọi bộ phận khác trên gương mặt. Nhìn lông mày hắn cứ nhướng lên tỏ ý tươi vui như thế, mũi Cơ Phát bất giác cay cay.

"A Diệp... chúng ta đi tìm đại phu chữa mắt nhé? Sau đó, ta sẽ dẫn ngươi về nhà?"

Cơ Phát cứ vuốt tóc cho Hàn Diệp. Bàn tay y là chiếc lược êm êm, lướt qua lại trên tóc hắn, tựa hồ như một điệu ru dịu dàng.

"Thực ra không cần tìm đại phu", Hàn Diệp thành thật, nghiêng nghiêng đầu về phía người bên cạnh, "Độc tố đến từ thức ăn, vậy thì cũng có thể hóa giải bằng thức ăn, cũng giống như nếu bữa cơm có món mang tính hàn thì ta phải ăn thêm món có tính nhiệt để cân bằng lại... Trong trường hợp của ta, muốn tiêu độc thực ra không phải chuyện bất khả thi, chỉ cần kiên nhẫn ăn cháo nóng mỗi ngày để điều hòa các khí trong cơ thể là sẽ từ từ hồi phục. Cháo bao lâu nay vẫn được coi là món ăn chữa bệnh. Dĩ nhiên, món cháo chữa loại độc này cũng cần phải sử dụng một số nguyên liệu không phổ biến, nhưng nếu như người nấu đã nắm được công thức thì món cháo giải độc vẫn được coi là dễ nấu—"

"Ngươi biết công thức chứ?", Cơ Phát vội cắt ngang lời Hàn Diệp.

Hắn gật đầu, "Ta biết."

"Vậy thì còn chờ gì nữa?!", Cơ Phát đập bàn đứng dậy, cực kỳ kích động, "Mau chỉ ta cách nấu cháo đi, chúng ta làm ngay bây giờ!"

"Được rồi, được rồi, cảm ơn Phát Phát", Hàn Diệp mỉm cười, "Thực ra, ngoài việc ăn cháo giải độc, thì sắc thảo dược uống cùng cũng giúp trị thương rất tốt. Ngươi còn nhớ những gói thảo dược được gửi đến nhà chứ? Những thứ ấy sẽ rất hữu ích."

Hắn cố tình ngừng lại một chút, rồi níu vào tay áo Cơ Phát, kéo nhẹ, "Ta đoán rằng... những gói quà mà ngươi cho là của Thanh Liên gửi tặng đó... vẫn chưa bao giờ được bóc ra? Phát Phát, bây giờ chúng ta về nhà trước rồi tính nhé? Ta sẽ chỉ cho ngươi cách dùng."

Bất ngờ bị nói trúng như vậy, cũng có nghĩa là sự nhỏ nhen của mình đột ngột bị Hàn Diệp lật tẩy, Cơ Phát thẹn quá hóa giận, to tiếng, "Chuyện đó là ngươi lừa ta, không được nói nữa!"

Ai dè, Hàn Diệp không những không bị y uy hiếp, mà còn lập tức phản công.

"Ngươi thì bao dung rồi! Nhận được quà như thế mà còn hành xử hào phóng, gửi bao nhiêu quà mừng cho ta! Cái gì mà đồ khô thượng hàng, cái gì mà đôi gối hỉ... mà lại còn tiện tay gửi luôn cả cây trâm của ngươi nữa!"

"... Cây trâm đó... ta đã bảo nó vốn dĩ là của ngươi", Cơ Phát bối rối quay mặt đi, không dám nhìn biểu cảm vừa nghiêm khắc vừa tức giận của Hàn Diệp. "Ta sợ ngươi và Thanh Liên bắt đầu cuộc sống mới sẽ gặp nhiều khó khăn, thế nên mới gửi thêm cây trâm bạc. Nó ở chỗ ta thì vô ích, nhưng nếu ở chỗ các ngươi, ta nghĩ rằng nó sẽ có nhiều giá trị..."

Hàn Diệp thở hắt ra. Hắn đột ngột ghì tay Cơ Phát làm chỗ dựa để đứng dậy, bắt y dẫn hắn trở lại phòng riêng. Vừa bước vào phòng, Hàn Diệp liền nhanh nhẹn bước tới tủ để sách, mở khóa một ngăn kéo nhỏ và lấy ra chiếc túi nhung đựng cây trâm bạc. Động tác của hắn cực kỳ thành thục, hàm ý rằng hắn vẫn thường xuyên lấy - và cất - cây trâm, dù là trong lúc còn sáng mắt hay khi đã mù lòa.

Đứng nhìn Hàn Diệp làm tất cả những điều này, Cơ Phát lại tự hỏi, lỡ như y không đến đây tìm hắn, bọn họ sẽ còn phải tự dằn vặt bản thân đến mức nào.

Không chờ hắn phải yêu cầu, y chủ động ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, cầm tay Hàn Diệp chạm lên mái tóc mình. Y có thể nghe thấy sự nghẹn ngào khi Hàn Diệp chậm rãi lấy tóc, quấn tóc và cố định búi tóc cho y bằng cây trâm quen thuộc đối với cả hai người họ. Khi cài trâm xong, hắn đặt tay lên hai vai Cơ Phát, khẳng định rằng, "Cây trâm này chỉ quý giá, khi do chính tay ta cài lên mái tóc ngươi. Bây giờ, ta biết rằng mình chưa thể cài trâm thật đẹp. Nhưng khi khỏi mắt rồi, ta chắc chắn sẽ cài lại trâm sao cho đẹp nhất cho ngươi."

Cơ Phát muốn lập tức đáp lại rằng, như bây giờ đã rất đẹp rồi, nhưng khi cảm nhận được sức nóng từ đôi bàn tay đang siết nhẹ lấy vai mình, y chợt mỉm cười, cất giọng quả quyết cùng với Hàn Diệp.

"Được, vậy chúng ta nhanh chóng trở về Tứ Xuyên."

...

Sau đó chưa tới một canh giờ, hai người đã lên ngựa khởi hành. Cơ Phát ngồi trước, Hàn Diệp ngồi sau níu vào eo y. Trên đường đi, hắn liên tục lẩm bẩm rằng, hắn sẽ không bao giờ để Cơ Phát phải vất vả vì mình nữa. Cơ Phát bật cười, nói hắn đừng khách sáo, bởi hai người họ dẫu có làm phiền lẫn nhau cả đời thì cũng chẳng thể tách khỏi đối phương.

Lời nói nhẹ như bay, vì trái tim người đã tự do rồi.

Lời nói nhẹ như bay, vì người biết rằng, hắn hoàn toàn đồng tình với những gì người nói.

.

.

-

Khi hai người gần về đến nơi, Cơ Phát nhìn thấy nhà nhà giăng câu đối đỏ và dán chữ cầu an, y chợt thốt lên, "Thì ra đã sang năm mới rồi!" Y chỉ nói như thế, nhưng Hàn Diệp lại ngẩn người một thoáng. Theo một cách chậm rãi mà thấm thía, hắn nhận ra rằng, không chỉ có hắn là kẻ duy nhất bị nỗi cô đơn chôn vùi. Hàn Diệp mím môi, đổ người tới, ôm Cơ Phát chặt hơn một chút.

Hắn đã hành xử thật ngu ngốc. Nhưng vẫn còn may, vẫn còn kịp để hắn bù đắp lại cho người.

...

Lá trúc lao xao. Có một thảm lá khô trên nền đất. Then gỗ kêu lạch cạch.

Ngay khoảnh khắc được Cơ Phát dắt vào nhà, Hàn Diệp liền nhận ra rằng, nơi này vẫn chưa hề thay đổi.

Hắn ngửi thấy mùi gỗ thơm của những bộ bàn ăn được kê gọn gàng. Có lẽ sẽ hơi bám bụi một chút vì không được sử dụng, nhưng căn phòng tuyệt đối không có mùi ẩm mốc, rõ ràng rằng vẫn được quét dọn thường xuyên.

Nhưng hắn vừa nghĩ tới đó, Cơ Phát lại vội bảo hắn đứng yên. Y cúi người xuống, vội vàng dọn đi thứ gì trên sàn nhà. Hàn Diệp nghiêng đầu, hiếu kỳ. Hắn nghe thấy những tiếng lách cách khi sành sứ va chạm với nhau, và chỉ cần tập trung một chút, hắn còn ngửi thấy rõ mùi rượu, dù hẳn rằng đó chỉ là chút rượu cặn còn sót lại ở đáy vò.

Khi Cơ Phát quay trở lại với mình, hắn nói, "Lần tới, ngươi nhớ uống cùng ta."

...

Hàn Diệp thực lòng cảm giác rằng, hắn không còn là một kẻ mù lòa nữa ngay khi trở về ngôi nhà này.

Chẳng hạn như, không cần Cơ Phát phải dắt tay chỉ đường, hắn cũng có thể dễ dàng mở cửa bước vào căn phòng quen thuộc của hắn. Vẫn cầm tay y, hắn bước nhanh về phía giường, kéo y cùng ngồi xuống, tươi cười, "Đã lâu lắm rồi hai chúng ta mới cùng ngồi ở đây."

Bốn năm.

Cơ Phát kiệm lời kể từ lúc trở về. Y nào còn gì để nói. Y đã vội rời khỏi đây để đi tìm Hàn Diệp, và chưa từng nghĩ đến việc có thể đón hắn quay trở lại. Bởi thế, căn nhà này hoàn toàn thành thật. Thành thật từ việc vẫn còn những vò rượu cạn lăn lóc trên sàn đến chuyện phòng riêng của Hàn Diệp sạch sẽ không một hạt bụi. Khi bước vào ngôi nhà, hắn chính là đang bước vào trái tim y - và dễ dàng đọc được mọi tâm tư mà y quá bối rối để có thể diễn tả bằng lời.

Hắn vòng tay ôm lấy y, còn hôn lên trán y trong khi vẫn đang nở một nụ cười. Đi đường lâu thật mệt, hắn nói thế, rồi vừa ôm vừa kéo Cơ Phát nằm xuống giường, chẳng thèm bận tâm bụi bặm vẫn dính trên trang phục của cả hai. Nhưng Cơ Phát không trách hắn. Cơn mệt cũng đã tìm đến y, khiến y chợt thấy buồn ngủ, trong khi lồng ngực Hàn Diệp lại là nơi dễ chịu nhất thế gian.

.

.

-

Một bát cháo, một cốc thuốc mỗi ngày.

Hàn Diệp chỉ cho Cơ Phát cách làm, dặn đi dặn lại y phải cẩn thận để không bị bỏng khi đun nấu. Cơ Phát nói được, sau đó đẩy Hàn Diệp ra khỏi bếp, bảo hắn chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi, mọi việc khác cứ để y xử lý.

Hàn Diệp nghe lời y, nhưng vẫn cứ sốt ruột, lo lắng. Phải mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân và ngửi thấy mùi cháo nóng thơm thơm, hắn mới bớt bồn chồn. Hắn ái ngại, "Phát Phát, ngươi không quen nấu nướng, ở lâu dưới bếp như vậy... thật khó cho ngươi quá."

"Có gì mà khó khăn chứ? Chỉ là nấu một bát cháo đơn giản thôi, A Diệp."

Cơ Phát vừa đáp vừa cười. Y ngồi xuống cạnh Hàn Diệp bên chiếc bàn gỗ cũ mà họ vẫn luôn cùng ngồi ăn cơm. Hớt lấy một thìa cháo nhỏ, y thổi khẽ cho bớt nóng rồi đưa tay về phía Hàn Diệp.

"Ta có thể tự ăn mà...", Hàn Diệp ngại ngùng nói, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mở to miệng, hai tay đặt yên trên đùi, dáng vẻ càng lúc càng giống một bạn nhỏ.

Nuốt xuống thìa cháo đầu tiên, Hàn Diệp liền khẽ nhăn mày, môi hé ra như muốn nói điều gì, trông vô cùng đăm chiêu...

"Sao vậy, không... không ngon à?", Cơ Phát lo lắng hỏi.

"... Phát Phát, suốt mấy canh giờ vừa rồi, ngươi đã đứng suốt bên bếp nóng mà hớt bọt liên tục sao?", Hàn Diệp nhíu mày đến mức trán hằn vết nhăn, "Đâu cần phải làm như thế!"

Nước nấu cháo vốn phải hầm rất kỹ từ nhiều loại xương, bọt trắng nổi lên không ngừng, ít nhiều sẽ luôn để lại mùi gây gây hơi gợn. Nhưng thìa cháo mà hắn vừa ăn này, hạt cháo không những mịn nhuyễn rất đủ độ, mà mùi vị còn cực kỳ thanh khiết tươi mới, không hề có cảm giác vẩn đục nào dẫu là nhỏ nhất. Nếu như có thể nhìn thấy, hắn chắc chắn rằng bát cháo này cũng có vẻ ngoài lấp lánh sáng trong...

Hàn Diệp im lặng, chẳng thể trách Cơ Phát thêm một từ nào nữa. Tưởng tượng ra cảnh y đã túc trực bên nồi cháo hầm hập suốt mấy canh giờ, cứ cúi mặt mà hớt hết thìa bọt này đến thìa bọt khác, hắn tự dưng không thể kìm nổi. Hai dòng lệ cứ thế ứa ra từ đôi mắt bị hỏng, chảy qua dải băng đen mà rơi dọc xuống hai gò má gầy gầy.

Nhích lại cạnh hắn thêm một chút, Cơ Phát lặng lẽ dùng mu bàn tay thấm nước mắt trên má A Diệp,... là A Diệp của y, bạn nhỏ của y. Chờ cho hắn bình tĩnh lại, y mới nói nửa đùa nửa thật, "Ăn món cháo đặc biệt này thì ngươi mới sớm khỏi mắt, mới có thể nhanh chóng nhìn thấy ta."

Hàn Diệp gật đầu, "Ta muốn thế." Hắn quay hẳn người về phía Cơ Phát, nghiêng cổ tới trước, mở miệng mà không cần giục.

Cơ Phát mỉm cười, bón hết bát cháo cho Hàn Diệp. Đến hết thìa cuối cùng, môi Hàn Diệp đã ửng hồng lên ươn ướt. Trên bàn có sẵn một chiếc khăn thấm nước mà y đã chuẩn bị, nhưng Cơ Phát không dùng, mà y đổ nhanh người ra trước, hôn trộm lên môi Hàn Diệp. Đầu lưỡi nhỏ vươn ra, lướt một đường dịu êm trên viền môi âm ấm.

Rồi y vội vàng tách ra, cũng lẹ làng như lúc y hôn hắn vậy. Cơ Phát luýnh quýnh bưng bát cháo chạy đi, cả người đỏ rực lên như thể chính y là người mới ăn hết một bát cháo nóng giải độc.

(còn tiếp)

.

.

.

Note: Mọi ý tưởng về đồ ăn trong chương này (mùi vị quê nhà của lá trúc, đồ ăn giải độc, hớt bọt khi nấu cháo) đều bắt nguồn từ manga Tiểu đầu bếp cung đình.

Quyết tâm giữ fic ở 10 chương nên đánh số như trên. Hehe. 

~Xem phim stress quá thì ta đọc fic dzị các anh chị em~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC