Hắn có hay không là nhìn trúng ta rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta loạng choạng vài cái, ngẩng đầu lên liền thấy nam nhân trước mắt. Khẽ đánh giá một lượt.

Người này có gương mặt như chạm ngọc, vừa thật vừa ảo, ngũ quan được dung hoà một cách hoàn mĩ, đẹp đẽ không tì vết. Lông mày ngang rậm, mắt phượng dài hẹp như thần sao, sống mũi cao thẳng tắp, môi lá phong. Chính là tựa như thiên tiên lại tựa yêu ma mang ba phần yêu nghiệt, mười phần họa thủy.

Hắn một thân bạch y, viền bào thêu long thêu vân, vừa rồi chạm qua là thấy chất vải thượng hạng. Trên người hắn có loại hơi thở yên tĩnh vừa có hương vị của tiên nhân ở ẩn tuyết sơn vừa là khí chất cao ngạo vương giả. Xuất thân hẳn từ nhất phẩm đổ lên.

Hắn quyền cao như vậy, nếu giờ ta rời đi thì khác gì bảo hắn rằng ta là kẻ đào tẩu.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhạt nhẽo, giọng nói trầm ấm có chút quen thuộc cất lên : "Ngươi là ai? Nhìn thấy bản vương sao không quỳ mà hành đại lễ? Từ khi nào Trạch phủ của ta lại dễ dãi đến thế?"

Trạch phủ của hắn? Hắn chính là Trạch vương gia?
Số ta sao lại xui như vậy chứ, đã bị phát hiện thì chớ, lại còn bị Trạch vương gia phát hiện.

Ta vội quỳ, đầu đập trên mặt đất, giọng có hơi run run nói: "Tiểu nhân đáng chết, xin vương gia tha mạng. Tiểu nhân là nô bộc vừa được chuyển tới hồi chiều. Nghe danh vương gia đã lâu nhất thời không chịu được mà trốn ra, cũng là vì muốn thấy người một lần. Bây giờ liền thấy, quả nhiên vương gia danh bất hư truyền."

Hắn ta khẽ cười một tiếng, có chút đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh, nói: "Trên người ngươi có mùi hương rất lạ. Dù cho có vẻ ngươi lăn lê không ít chỗ, khắp người bùn đất lấm lem, mùi hương này vẫn không hề bị lấn át. Nói, ngươi làm cách nào?"

"Hồi vương gia, bẩm sinh tiểu nhân đã có dị hương, cũng đã thử qua nhiều cách, vẫn là không cản được."

Hắn ta cúi người xuống nâng cằm ta lên, tựa hồ rất gần, ta không dám nhúc nhích. Hắn nhìn ta chằm chằm rồi nói : "Ta rất thích mùi hương trên người ngươi, từ giờ ngươi sẽ là nội thị nô tỳ của bản vương."

Ta có nghe nhầm không? Hắn muốn nam nhân làm nô tỳ nội thị, muốn nam nhân thông phòng? Nhìn hắn ta cũng không đến nỗi nào, hoá ra lại là một tên đoạn tụ? Thiên hạ loạn rồi, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Thấy ta không trả lời, hắn nói tiếp : "Sao? Có ý kiến à?"

Ta nhất thời dập đầu, giọng không giấu được sự hoảng hốt cất lên: "Tiểu nhân không dám, được hầu hạ vương gia là phúc phận của tiểu nhân."

Hắn đứng lên và nói : "Ngươi đừng nghĩ ăn mặc như vậy thì ta không biết ngươi là nữ nhân. Bản vương gia trước nay không có hứng thú với mấy trò mèo vặt vãnh như này. Còn không mau đi thay đồ rồi đến Dương Lưu viện nhận lệnh."

Ta thất kinh, hắn là cái gì cũng thấu cả, ngay cả ta là nữ nhân hắn cũng biết. Lần này coi như xong, không biết ta đạp phải vận sao chổi gì đây.

Giờ làm gì có thời gian mà nghĩ nữa, vội nói: "Tiểu nhân tuân mệnh, không dám chậm trễ việc của vương gia".

Hắn ngừng lại rồi như nhớ ra điều gì đó, nói tiếp : "Phải rồi, ngươi tên gì?"

"Bẩm vương gia, nô tì gọi là Hồ Điệp Thanh."

Sau đó hắn không nói gì, cười như có như không, rồi quay đi, ta cũng vội đứng lên để đi theo hắn.

Hắn là đưa ta đến gặp một quản sự, dặn dò bà ấy đưa ta đi tắm rửa rồi thay y phục, chuẩn bị hầu hạ.

Mặt lão bà này có vẻ rất bất ngờ, nhưng vẫn là hoan hỉ không thôi. Đợi khi tên vương gia kia đi rồi, bà ấy mới cười cười nói với ta : "Cô nương thật có phúc, đây là lần đầu tiên vương gia để nữ nhân thân cận bên mình."

Không phải chứ? Hắn ta vẫn là còn trẻ, thực lực cường tráng, cũng là nên có vài thê thiếp rồi chứ? Vậy mà tỳ nữ thông phòng cũng là chưa có.

Hắn có thê thiếp gì cũng không phải chuyện của ta, có điều hắn nhìn trúng ta rồi, ta với hắn mà có phát sinh cái quan hệ kia thì... Giờ ta thấp cổ bé họng, hắn ta giở trò lưu manh, ta cũng không lại được.

Cao thiên ơi, thà rằng người để mọi người xa lánh con còn hơn, sao lại đối xử với con như vậy?

Sau đó quản sự dẫn ta vào một gian phòng, nơi đây đã sẵn một bồn gỗ lớn đầy nước sau tấm phản, nước có màu trắng đục, hẳn có thêm thứ gì. Ta tiến lại gần, một cỗ mùi hương dễ chịu lan tới. Ngửi qua liền biết, nguyên lai trong bồn này là bột đậu nành, phì chu tử và một số dược liệu khác.

Nhìn quanh, sau tấm phản còn có giá gỗ, trên có treo một bộ y phục màu trắng, cạnh đó là một cái bàn, phía trên là hộp gỗ lớn.

Bà ấy dặn: " Đồ đã chuẩn bị đủ cho ngươi rồi, xong thì xuống trù phòng lấy đồ ăn đêm mang cho vương gia."

Ta không trả lời, chỉ cười rồi gật đầu, bà ấy lập tức rời đi. Ta không phí thì giờ, lập tức cởi bỏ y phục, bước vào bồn.

Ta lấy nước tát lên mặt, thiết nghĩ, thù của đường thúc vẫn chưa báo, sao có thể chịu nhục ở nơi đây? Giờ quả là tiến thoái lường nan, muốn trốn thoát cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Nhưng nghĩ lại thì hắn ở đây thực quyền vô cùng cao, ôm đùi hắn cũng không phải cái chuyện gì thiệt thân. Chi bằng lợi dụng hắn một chút, điều tra chuyện đường thúc.

Thúc thúc là người quan trọng nhất với ta, vì người dù có phải hi sinh tính mạng ta cũng không hối tiếc, nói gì là mất đi sự trong trắng chứ...

Không nghĩ nhiều nữa, ta vẫn là phải tắm cho nhanh, nếu không hắn ta trách tội xuống thì cái cơ thể đầy thương tích này của ta gánh không nổi.

Ngâm mình một hồi, ta bước ra khỏi bồn, dội nước ấm từ trên đầu xuống, sau đó lấy khăn lau khô người. Ta mặc bộ y phục đã treo từ trước, thật vừa vặn.

Ta ngồi xuống mở hộp gỗ ra, bên trong là một số loại trâm cùng đồ họa trang. Ta chỉ dùng hai cây trâm ngọc vén tóc lên, không hề đụng tới họa trang. Xong xuôi bèn đi tới trù phòng.

Trời đã là hoàng hôn, phù vân nơi chân trời đỏ rực như ánh lửa đốt, mặt trời mang ánh chiều dần đổ xuống đỉnh sơn.
Trù phòng ở Trạch phủ không phải khó tìm, ta nhanh chóng liền tới.
Quản sự vừa nhìn thấy ta liền nói : "Ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ? Mau mau cầm vãn thiện khay* này mang vào cho vương gia."

*vãn thiện khay: khay có đồ ăn tối

Ta đưa tay đón lấy, chỉ là bữa tối thôi, đâu cần nhiều món quá vậy, nào là canh đậu, gà hầm sen, màn thầu, há cảo. Hắn có thể ăn hết tất cả chỗ này sao? Không lẽ mấy kẻ quyền cao chức trọng, ai ai cũng ăn nhiều như vậy, thật là đáng khâm phục.

Nghĩ ngợi một lúc đã đến trước cửa Dương Lưu viện rồi, không còn sớm nữa, vẫn là mau vào thôi.

Dương Lưu viện này được bày biện rất đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác thanh tịnh, thoải mái.
Vừa bước vào ta là chú ý đến dàn hoa Phạn Liên ở mạn phải, loài hoa này ta đã từng thấy một lần ở trên núi, nhưng thúc thúc bảo hoa này rất hiếm, phải kì công chăm sóc.

Ta vốn ở trên núi, đây là lần đầu ta bước chân vào Dương Lưu viện nhưng cảm giác lại thân thuộc đến lạ, kiểu như đã từng thấy ở đâu đó rồi. Lắc đầu, chắc tại do nơi đây tạo cho ta cảm giác thoải mái như ở nhà thôi.

Ta đang định tìm xem tên Trạch vương gia đó đang ở đâu. Bỗng có một người tuy y phục vài phần giống chúng thị tỳ nhưng có vài phần hơn.

Nàng bước đến chỗ ta, khuôn mặt hất lên, rồi nói : "Ngươi là nô tì nội thị mà vương gia mới đem về sao? Nhìn nhan sắc cũng chỉ coi là có chút thanh tú thôi, so với quận chúa nhà ta thì thua xa."

Quận chúa? Quận chúa nào nữa vậy chứ? Đừng bảo là tên vương gia này còn chọc phải đào hoa, được quận chúa nào đó thầm thương trộm nhớ đi? Đời này của ta có khi thù còn chưa đại công cáo thành đã bị bọn họ chèn ép đến chết rồi... Cái nàng này thật đúng là cẩu trượng nhân thế*, ta không thích gây sự nhưng nàng cứ hống hách như vậy thật chướng mắt.

*cẩu trượng nhân thế: chó dựa hơi chủ, ý chỉ kẻ hầu người hạ dựa hơi chủ hống hách.

Nàng kia không thấy ta trả lời bèn nói tiếp : "Ta là Cẩn Mai, là quản sự ở Dương Lưu viện này. Từ nay về sau nhất cử nhất động của ngươi đều phải xin phép ta. Ngươi dám tùy ý ta liền đánh gãy hai chân ngươi.

Ta cũng chỉ muốn dặn ngươi rằng dù trèo được lên giường của vương gia thì ngươi cũng chỉ là một nô tì thấp kém thôi, đừng có mơ tưởng gà hóa thành phượng. Kẻo cái mạng này, nhà ngươi không giữ nổi đâu"

Sau đó cô ta chỉ tay vào một gian phòng phía Tây rồi nói : "Vương gia đang ở trong đó, mau bưng vãn thiện vào đi, đừng để vương gia đợi lâu."

Ta vốn là kẻ có thù tất báo, người kính ta một trượng ta nhường người một thước, ngươi dám khinh bạc ta, ta sẽ trả người đủ.
Nghĩ rồi ta cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang vài phần châm chọc cất lên : "Quản sự thì vẫn chỉ là kẻ hầu trong phủ thôi, ngươi nghĩ là mình hơn người chỗ nào? Còn về việc ta có gà hóa thành phượng, một bước lên tiên không, thứ lỗi ta không thể nói trước được. Mạng này của ta được vương gia bảo hộ, ta còn lo gì nữa."

Khuôn mặt của cô ta bây giờ đỏ như con tôm luộc, trông rất khó coi, cô ta hét lên một tiếng : "Ngươi..."

Ta cũng không rảnh rỗi mà quan tâm, bước qua cô ta rồi đi đến gian phòng phía Tây.

                                    Trạch Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net