Hắn là đi thích tẩu tử ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong nơi này quả có chút sơ sài, đồ đạc thưa thớt bài trí cũng tùy tiện. Tuy vậy nơi đây có một loại ấm khí dễ chịu khắc hẳn cái lạnh hoăng vu ngoài của động kia. Hoành lão này trước giờ đều như vậy.

Vừa vào trong, ta liền thấy hai tiểu tiên đồng song sinh vừa mũm mĩm vừa trắng trẻo đang chơi đấu dế.

Ta đành tồn cứ*, lấy tay véo má một đứa rồi nói : "Hai tiểu đồng tử này là con ai?"

* tồn cứ : ngồi xổm

Nói xong ta chợt nhớ ra đây là động của Hoành Tiêu, không phải con lão thì còn là con ai được chứ.

Ta vội đứng lên, rảo bước tới trà kỉ*, nói : " Mới 300 năm trôi qua mà ngươi đã có hai đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu như này rồi. Chúng đáng yêu thế này chắc hẳn là giống mẫu thân, quả đúng chỉ nên giống ngươi cái tính thôi. Sao ngươi không để chúng tới Thanh Giới chơi với ta chứ?"

* trà kỉ: bàn uống trà

Hoành Tiêu cười cười, vừa rót trà vừa nhìn hai đứa nhỏ, nói : "Điện hạ nói đùa rồi, hai đứa trẻ này đúng là rất giống mẹ chúng. Còn tới Thanh Giới ta thực không dám, điện hạ bận bịu đã đành, thân phận lại tôn quý. Ta sao có thể đưa chúng đến làm phiền người chứ.
Hai tên tiểu quỷ này còn nhỏ đã đặc biệt quậy phá, phu phụ chúng ta đúng là cực nhọc thu dọn tàn cục của chúng. Vất vả 300 năm nuôi dưỡng chúng lớn như vậy."

"Ngươi không nhắc ta suýt chút nữa quên, phu nhân ngươi là đi đâu rồi? Bà ấy vẫn khỏe chứ? Trước đây người thành thân còn chẳng thèm nói ta tiếng nào. Ta còn chưa thấy bà ấy lần nào đâu." Ta hơi thắc mắc hỏi lão.

Lão đáp lại : "Nhạc mẫu ta mấy hôm trước đột nhiên ngã bệnh, kinh mạch suy yếu, mê man đã mấy ngày. Đây là bệnh nan y, các tiên y lân cận đều là vô phương cứu chữa. Lại nghe nói Hoạ Y lữ tiên ở Minh Giới y thuật cao minh, nên phu nhân ta đã lặn lội tới Minh Giới cầu y."

"Không ngờ lại có chuyện như vậy. Sau nếu ngươi cần giúp đỡ gì, cứ đến Thanh Giới tìm ta. Ta với ngươi cũng là chốn cũ thâm tình, không cần khách sáo.
Mà hai đứa nhỏ nhà ngươi cũng cần tìm phu tử dạy dỗ, ngươi sắp xếp thời gian, đưa chúng tới Thanh Lâm học hiệu* đi, ta liền tìm một phu tử giỏi cho chúng."

* học hiệu: trường học

Lão mỉm cười, hơi cúi đầu rồi nói : "Đa tạ điện hạ, ơn này lão mỗ khắc cốt ghi tâm. Điện hạ hôm sớm tới chỗ ta, hẳn bữa sáng là vẫn chưa dùng qua. Có cần lão phu chuẩn bị cho không?"

Ta đúng là không để ý thật, sáng vội vã rời đi quả thực bây giờ ta hơi đói. Bèn bảo lão mang vài món đơn giản dùng qua, không cần quá cầu kì.

Ăn xong, ta cũng chỉ nói thêm mấy câu, sau từ biệt lão và hai đứa nhỏ. Ta nhẹ nhàng thi triển Tùng Phong Nhi Mĩ quay về Thanh Giới.

Vì chần chừ ở nhà Hoành Tiêu một hồi nên về đến Thanh Giới đã là giữa trưa.

Hai chân ta vừa chạm xuống bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đang vẫy vẫy ta.

Thì ra là Ý Hiên. Hôm qua sau khi gặp Nhị công chúa Thuỷ Giới thì ta là quên mất mình đang đi cùng hắn.

Ý Hiên mặt lo lắng xen chút giận giữ, chạy tới cầm lấy tay ta, giọng vài phần trách cứ : "Nàng là đã đi đâu? Hôm qua ban đầu ta đã dặn nàng chờ ta ra mà, biết là ta lo lắng thế nào không?"

Sao lời hành động của hắn giờ không giống như của tiểu thúc* nói với tẩu tử* vậy. Có phải hơi quá phận rồi không, người ta nhìn vào còn cho ta là thê tử nhà hắn nữa kìa.

*Tiểu thúc : em trai chồng
*Tẩu tử : chị dâu

Ta ho nhẹ một tiếng, liền gạt tay hắn ra, lùi vài bước giữ khoảng cách, có chút khách sáo nói với hắn : "Hôm qua ta có chút việc nên rời đi mà chưa kịp nói với ngươi một tiếng, nay ngươi ở đây là lại có việc gì?"

Dường như khuôn mặt của hắn vẫn còn chút bất mãn, hắn đáp : "Chẳng phải lo lắng cho nàng nên ta mới ở đây sao? Phải rồi, đây là bảo bối mà ta muốn đưa nàng."

Nói xong, hắn đưa tay ra, bàn tay trống trơn bỗng xuất hiện một cái vòng bằng ngọc có màu tía phớt xanh của hoa tím dại, sau đó hắn thi phép, chiếc vòng bỗng phát sáng, trở nên to hơn. Là một cái gương ngọc.

Hắn cười rồi nói : "Chiếc vòng này là vật thần kì. Năm xưa, Dao Liên thần nữ vì thương nhớ phu quân tử trận nơi sa trường mà luyện ra. Tiếc là tới ngày đại thành thì nàng ta kiệt sức, hương tiêu ngọc vẫn. Bảo vật này vẫn luôn ở Ưng tộc, chỉ là có chút chuyện nên nhờ Thủy Giới giữ hộ.
Nếu nàng thi phép biến nó thành cái gương, nàng sẽ nhìn được người mà mình yêu nhất trên đời này, dù người đó có ở đâu đi nữa."

Ta hơi ngạc nhiên, mày đẹp khẽ nhếch lên, vội nói với hắn : "Người mà ta yêu nhất trên đời này chẳng phải phụ mẫu và các ca ca sao?"

Hắn cười cợt, đáp lại : "Nàng cứ từ từ nghe ta nói hết cái đã. Chiếc vòng này đúng là có thể nhìn thấy người mình yêu nhất nhưng đó chỉ người không cùng huyết thống thôi."

Sau đó ta cầm lấy chiếc vòng ở trên tay hắn rồi nhìn, nhưng mà nhìn mãi nhìn mãi thì cũng chẳng thấy ai xuất hiện cả.

Cũng đúng, trong lòng ta bây giờ ngoài gia binh* huyết mạch tương liên là không còn ai khác quan trọng.

* gia binh: gia đình, gia tộc

Ta quay lại nhìn Ý Hiên, sắc mặt hắn có chút khác thường, hơi tối sầm lại, đôi mắt cũng thoáng chút thê lương.

Hắn sao vậy chứ? Ta là làm sai cái gì rồi? Không lẽ hắn vì không thấy đại ca hắn hiện ở trong gương đâm ra tức giận định vấn tội ta sao? Nhưng rõ thực ta còn chưa gặp ca ca nhà hắn bao giờ, đến tranh phỏng qua dung mạo cũng chưa từng xem qua thì sao trên gương phản chiếu được.
Hắn như vậy lại đi thích đại tẩu? Hoang đường. Ta lại nghĩ linh tinh rồi, hắn chỉ là lo cho đại ca nhà hắn mà thôi.

Lắc lắc đầu, ta là không nghĩ tới nữa, chỉ đứng nhìn hắn chằm chằm. Không khí ngại ngùng này nếu cứ tiếp tục quả là không hay. Đang nghĩ xem nên nói gì, hắn lại mở lời trước : "Được rồi, nàng cứ giữ lấy chiếc vòng này đi, coi như là quà gặp mặt của ta. Bây giờ ta lại có việc ở Minh Giới, không tiện ở lại thêm, cáo từ trước. Hôm nào rảnh lại đến thăm nàng."

Ta hơi cúi đầu, đáp lại : "Ngươi có việc bận cứ đi trước đi, còn thăm hỏi thì cũng không cần thiết lắm đâu. Dù gì ta cũng sắp thành đại tẩu ngươi rồi, sau này còn gặp nhiều."

Ta là thuận miệng nói thế nhưng dường như mặt hắn còn muốn tối hơn, sau đó hắn liền không nói gì nữa, lập tức thi triển phép rời đi.

Nha đầu Cẩm Vân đứng đằng sau ta từ lúc nào không hay, trông Ý Hiên đã xa tầm mắt mới mở miệng : "Điện hạ, người không cảm thấy Ý Hiên đại nguyên soái này thật kì lạ hay sao? Theo Cẩm Vân thấy, thì rõ ràng là ngài ấy có ý với điện hạ."

Ta bất ngờ, ngay cả Cẩm Vân cũng thấy Ý Hiên này có vấn đề. Nhưng ta với hắn gặp nhau còn chưa đầy 3 ngày mà hắn đã thích ta á, đùa gì vậy chứ? Mà bỏ đi, sau này ta thoái hôn thì việc gì liên quan tới nhà hắn đều là đem bỏ, không cần nghĩ nhiều.

Ta vừa đi vào trong Băng Thanh điện vừa nói với Cẩm Vân : "Hắn không thích ta chút nào đâu, ngươi hiểu lầm rồi, còn không phải muốn dò xét xem ta có chút tình cảm nào với ca ca của hắn hay sao? Hôm nay thì hay rồi, hắn hẳn đã biết ta chẳng có tí quan tâm nào đến ca ca của hắn. Có khi mấy hôm sau lại đến vấn tội ta đấy chứ!"

"Cẩm Vân lại không nghĩ vậy, rõ ràng là Ý Hiên đại nhân này có chút kì lạ."

Ta lấy tay đập đập vào vai nàng ta rồi nói, giọng đùa đùa : "Được rồi, sau này ta tránh xa hắn một chút là được! Ngươi sắp thành chủ nhân của ta rồi đấy."

Cẩm Vân nghe vậy, hoảng hốt đáp lại: " Cẩm Vân nào dám, chỉ là lo cho điện hạ quá thôi."

Vừa đi vào Băng Thanh điện, ta thoáng thấy có một ngân y* tiểu tử nào đó đang đứng bên trong. Ta liếc nhìn Cẩm Vân, ánh mắt ngờ hoặc, nha đầu này lại không nói gì.

* ngân y: áo màu bạc

Tiểu tử đó nhận ra sự hiện diện của ta, quay lưng lại, chạy đến ôm chầm lấy ta, nước mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào nói : "Điện hạ, ta về rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net