Kì tích, quả là kì tích!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta dù chân đau nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không phải cho lắm, toan đứng dậy lại bị hắn ấn người ngồi xuống trở lại. Ta không dâm phản kháng nữa, ngoan ngoãn ngồi yên.

Trạch Dương lại gần kệ đồ gần đó, lấy xuống một chiếc hộp gỗ. Hộp này được bóng trơn nhẵn, màu đỏ đậm, tỏa sáng lấp lánh như lụa dưới ánh mặt trời, không sai chính là gỗ tử đàn có sao sáng. Loại gỗ này vô cùng quý hiếm, nhiều kẻ có tiền cũng không tìm được. Ta mới được nhìn qua có một lần trong rừng, còn không dám bẻ cành nữa kìa. Hắn ta như vậy lại sở hữu nó, quả thật lợi hại.

Hắn mở hộp, bên trong toàn là kim sang, dược liệu, vải trắng. Hắn khẽ kéo ta lại, xé phần tay áo đẫm máu kia, cánh tay trắng trẻo vốn có của ta nay bị đinh cào đến xước một vệt dài. Hắn lấy khăn nhúng vào chậu nước hồi sáng, cẩn thận lau.

Xong hắn lại lấy ra một cái lọ, rắc bột thuốc vào vết thương khiến ta đau nhói mà rít một hơi. Bột thuốc này có màu vàng nhạt, mùi thơm nhẹ, đoán chừng là điền thất nhân sâm ( tam thất bắc ).

Giọng hắn dịu hơn hẳn so với lúc nãy, nhưng vẫn nghe ra chút giận, nói : "Đau? Ngươi mà cũng biết đau à?"

Hắn tuy miệng nói vậy nhưng động tác cũng nhẹ hơn. Thực ra ta với mấy vết thương như vậy cũng quen rồi, không có gì đáng kể.

Nhưng nếu bây giờ ta xuống nước khóc lóc với hắn, có khi nào sẽ không bị mắng nữa không? Vả lại hôm nay ta cũng tuỳ hứng quá rồi, hắn mà biết ta đến Ngạo Nguyệt lầu, đảm bảo đem ta ra mà chặt thành trăm khúc.

Chớp chớp hai cái, mắt ta liền dâng lên một tầng sương mỏng, nước mắt chỉ chực chờ mà tuôn ra, ta nghẹn ngào nói : "Đau..."

Hắn thấy thế thổi thổi vài cái, lại lấy một tấm vải màu trắng trong hộp rồi quấn lại vài vòng. Hắn băng bó thật đẹp mắt, thao tác cũng thuần thục, không ngờ vương gia như hắn cũng biết mấy thứ như vậy. Hơn nữa dáng vẻ của vừa rồi của hắn thật sự rất đẹp.

Hắn xong xuôi cũng chẳng nói gì, cứ lẳng lặng mà cất đồ, ta bèn hỏi trước: "Người không muốn hỏi Tiểu Điệp cái gì sao?"

Hắn ngừng lại, quay sang, tay đẹp khẽ lướt qua mặt ta, tới cằm chợt giữ lại, kéo ta nhìn hắn, nói : "Những việc ngươi làm ngày hôm nay bản vương đều biết."

Hắn vừa dứt lời trong đầu ta nổ một tiếng thật to, hắn là yêu quái phương nào vậy, sao cái gì hắn cũng biết? Nhưng rõ là khi hắn thấy ta, thì cũng là lúc ta bị đám kia chặn đánh.

Chẳng lẽ hắn cho người theo dõi ta? Không không, là Kỳ Nga, nàng ta tâm tư kín kẽ, bước đi nhẹ nhàng hẳn có võ công, mùi hương trên người ta rõ như vậy, nàng ta thập phần nắm chắc rồi.

Nhưng Trạch Dương này bây giờ cũng chưa nhắc đến chuyện ở thanh lâu, ta mà giải thích há chẳng phải chưa khảo đã tự xưng hay sao? Cứ tỏ như chưa có chuyện gì đi.

Ta nói : "Nghe nói trù phòng muốn hầm gà với dược liệu cho vương gia, Tiểu Anh lại có chút việc, ta mới thay nàng ấy đi. Ta cải nam trang là..." Ta còn chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ngắt lời : "Được rồi, không cần ngươi giải thích, về phòng đi. Yến tiệc ngày mai thì đừng để cái bộ dạng nhếch nhác như này."

Hắn đã không muốn nghe giải thích thì ta cũng chẳng tiện nói, bèn đáp lại một tiếng : "Vâng." rồi cáo lui.

Vừa vào phòng, ta mệt nhoài ngã xuống giường. Bỗng có người bước gần tới, ta ngồi bật dậy, thì ra là Cẩn Mai.

Tự nhiên Cẩn Mai sao lại tốt như thế, nàng ta mang một chậu nước gừng vào phòng cho ta ngâm chân. Dù vẻ mặt nàng ta không mấy dễ chịu, cũng chẳng chịu nói câu nào, chỉ đặt chậu nước xuống rồi ra ngoài, lúc ra còn dập cửa mạnh một cái. Nàng ta vẫn là không tốt như thế, không biết là ai ép nàng nữa.

Chân ta hiện đang đau, không nói nhiều, ta liền nhúng vào chậu nước kia, thoải mái quá! Không ngờ chỉ là chậu nước gừng mà lại có công dụng tốt như vậy.

Nhưng Cẩn Mai từ đâu biết được ta bị đau chân? Không lẽ là Trạch Dương bảo nàng ta làm vậy? Hay Quận chúa kia có ý đồ bất chính?

Ta lắc lắc đầu, một nô tỳ như ta trong mắt bọn họ có đáng gì để tâm. Ta lại nghĩ nhiều rồi.

***

Hôm nay là ngày trong cung tổ chức yến tiệc. Ta không dám lỡ đại sự, sáng sớm đã thức dậy.

Bước vào dục phòng tắm rửa xong xuôi, ta mặc y phục đã được chuẩn bị sẵn. Y phục này trông qua đơn giản nhưng phải là người sành sỏi mới biết để làm nó tốn không ít công.

Vải dệt từ tơ tằm trắng tinh khiết, vô cùng mềm mại, chân váy thêu hai mặt là họa tiết hoa li ti, mỗi bước đi chân váy phấp phới trong gió thật sống động. Đai áo đỏ thẫm có làm từ lụa thắt chặt eo.

Ta vốn không quen họa trang nhưng yến tiệc hôm nay không dám qua loa bèn tùy tiện vẽ một chút. Ta vẫn là cảm thấy bản thân mặt trắng như ngọc, mày ngài lá liễu, mắt to linh động trong như hồ thu, căn bản là đẹp rồi. Ta ngồi trước chiếc gương đồng, cũng chỉ khẩu son đỏ hồng qua qua, kẻ mắt một chút, má hơi hây hây. Ta tiện tay búi tóc nửa đầu, chỗ tóc còn lại xõa dài trên vai.

Cảm thấy bản thân thật tốt, ta đứng lên rồi đi tới Dương Lưu viện.

Trạch Dương hôm nay vẫn một thân bạch y, viền áo thêu long thêu phượng bằng chỉ đỏ vô cùng quý giá, toàn thân toát lên vẻ cao quý mà lãnh đạm, khiến người ta khó mà chạm tới. Vẫn là diện mạo mị hoặc tao thế ấy, hắn tóc chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc lên tựa yêu ma bước đi trong gió.

Hắn vừa thấy ta liền nói : "Bớt khó coi hơn rồi, nhưng vẫn còn thiếu."

Tốn biết bao thời gian rồi mà vẫn thiếu á, ta thật không hiểu hắn nghĩ cái gì. Rồi hắn nhấc tay lên, chiếc trâm ngọc xuất hiện. Trâm này có gắn một bông hoa mẫu đơn đỏ vô cùng xinh đẹp. Hắn tự tay cắm lên tóc cho ta, ta thoáng chút bất ngờ nhưng được cho không vật tốt như thế, ta cũng rất vui.

Sau đó hắn nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu rồi nói : "Không tồi."

Tự dưng đằng sau Trạch Dương có một cái đầu ló ra làm ta khẽ nấc một cái. Mải mê suy nghĩ, ta không để ý rằng Hạ Lâm đã đứng đằng sau tự lúc nào, hắn cười cười, còn luôn miệng nói : "Hai người ân ái với nhau cũng lộ liễu quá thì phải?"

Trạch Dương quay ra sau lườm hắn một cái, ta cũng lườm hắn một cái. Sau rồi ba người bọn ta cùng ra môn phủ.

Trước môn phủ, chiếc xe dùng hai con tuấn mã để kéo, to lớn mà hoa lệ, màn trên xe làm từ lụa quý, tua vải xoắn xuýt. Dù vậy xe này vẫn toát lên vẻ thanh cao không một chút tục tĩu, phô trương.

Bước lên xe, Trạch Dương chỉ một mặt đăm chiêu, chẳng nói chẳng rằng, trong khi Hạ Lâm kia lải nhải biết bao nhiêu chuyện hoàng cung.

Hắn bảo rằng thái hậu đương vị không phải là sanh mẫu của hoàng thượng. Đương kim hoàng thượng là nhi tử của Vân phi đã qua đời từ lâu. Việc nuôi dạy hoàng thượng, tiên đế đã để hoàng hậu tức thái hậu bây giờ đảm đương.

Tiên vương có một vị hoàng huynh là thân phụ của Trạch vương gia, và một vị hoàng muội đã bị kết án tử từ lâu.

Tiên đế chỉ có ba người con trai là hoàng thượng cùng Thần vương và Lương vương. Vì không có nữ nhi nên tiên đế rất yêu thương Thư Di quận chúa, coi nàng ta như con ruột của mình. Từ nhỏ đã được các ma ma trong cung dạy lễ nghi. Nàng ta với hoàng thượng và các thân vương cũng như là huynh muội tình thâm.

Nhắc đến Thư Di quận chúa hắn lại nói thêm, nàng ta biết Trạch Dương cũng đến dự yến tiệc vậy nên đã cất công tập múa một đoạn nhạc Phượng Hoàng Dung.
Nghe nói đây là đoạn nhạc rất nổi tiếng nhưng tiết tấu biến hóa khôn lường. Người múa thành mới có hai người nhưng đều không phải là người Khâu Mạnh quốc. Lần này nàng ta mà thành công chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.

Hôm nay nhờ phúc của Trạch Dương mà ta lại được mở mang tầm mắt, thực là mong chờ.

Yến tiệc của hoàng cung có khác, mọi thứ đều thật xa hoa. Yến tiệc này tổ chức tại ngự hoa viên hoàng cung, xung quanh đều là kì hoa dị thảo, đẹp như vườn thượng uyển. Các bàn tiệc thịnh soạn được bày ra có lọng che mát, vì là mùa hè nên hoa quả được ướp lạnh, trên bàn còn đặt lư đồng đựng đá. Các bàn này được xếp theo thứ cấp, chính diện là nơi vị hoàng đế trẻ tuổi cùng hoàng hậu an tọa. Xuống dần là các thân vương, sau cùng quan lại mà đứng đầu là Vương thừa tướng.

Hoàng đế niên hiệu Nam Hành, lên ngôi năm 20 tuổi ngay khi tiên vương băng hà, tính đến nay đã trị vì được 5 năm. Khi Nam Hành đế lên ngôi, một bộ phận quan lại bất bình thiên tử tuổi nhỏ nên dấy binh làm phản. Lúc ấy Trạch vương gia một tay dẹp loạn, một tay giúp hoàng thượng củng cố lực lượng, được dân kính nể được vua tin dùng, nhận vô vàn thánh sủng.

Vị hoàng đế này là kẻ có tài, giúp chấn hưng lại đất nước, cũng là kẻ chung tình, hậu cung chỉ có mình hoàng hậu. So với người cha bóng dâm vô độ, vu hại công thần kia muốn tốt hơn vạn lần.

Trạch Dương là biểu ca của hoàng thượng, lại là công thần chiến quốc nên được an bài bàn tiệc sát bàn đế vương. Nơi đây thuận tiện xem vũ cơ nhảy múa, đằng sau còn có một tán cây cổ thụ rất to vô cùng mát mẻ.

Mọi người đều đã ổn định, yến tiệc bắt đầu, Thư Di Quận chúa là người mở màn khai tiệc. Hôm nay nàng ta mặc một bộ lễ phục hồng phấn rất đẹp, rất kín đáo, chân tay đeo lắc chuông bạc, nửa gương mặt được che bằng một lớp vải mỏng. Nhưng ta lại thấy nàng ta không hợp với kiểu thoát tục này lắm.

Tiếng sáo đàn vang lên, quả tuyệt mỹ thanh âm, Thư Di bắt đầu lắc tay, âm thanh chuông bạc cùng tiếng nhạc hòa lại vô cùng êm tai, như suối chảy róc rách nơi đồi cao. Hai tay cầm vạt áo tung bay, đôi chân xoay tròn không ngừng, hồng y nay hóa một đóa hoa. Quần thần xung quanh nâng ly cạn chén, một bầu không khí khoan khoái bao trùm yến tiệc.

Tiết tấu nhạc dần biến tấu gấp gáp, nàng kia vẫn đang duyên dáng nhảy múa, không quên liếc vài cái về phía Trạch Dương. Nàng tung người lên, tà áo tung bay tựa như tiên nữ.

Đang ở giây phút cao trào tuyệt đỉnh của khúc nhạc bỗng nghe một tiếng "Ồ" vang lên, một đàn bướm đẹp bay tới, như một dài lụa đào phất phơ trong gió.

Ta không ngờ Thư Di như vậy mà lại có bản lĩnh này, thị nữ thân cận bên Thư Di thốt lên : "Thư Di quận chúa vũ kĩ tuyệt diễm khiến cho đàn hồ điệp kia cũng phải mê đắm mà bay tới, thật là tuyệt vời!"

Nghe xong, mọi ánh mắt đổ dồn lên Thư Di, một vài công tử trong mắt ngập tràn ái mộ. Bỗng một viên quan nhị phẩm lên tiếng: "Nhìn kìa, cây cổ thụ trăm năm không ra hoa, nghìn năm không kết quả kia nay lại nở hoa rồi!"

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn tới cái cây cổ thụ phía sau ta và Trạch Dương, ta cũng không khỏi tò mò mà ngoái lại. Quả thật nó đã nở hoa rồi, hoa nở nhiều, mỗi bông một màu, có năm cánh, áng chừng bằng hai đốt ngón tay. Một làn gió nhẹ thổi đến, hoa theo hướng gió mà rơi lả tả.

Nhưng điều kinh hồn hơn cả là đàn bướm vừa rồi không dừng lại nơi Thư Di mà bay tới quân quanh ta, như một làn sương lấp lánh mờ ảo.

Ta biết rồi, là do dị hương trên người ta khiến cho đại thụ sau lưng nở hoa, còn kéo thêm cả một đàn bướm nữa. Ta lần này phá hư màn vũ kĩ của Thư Di rồi lại còn gây chú ý nữa.

Người xung quanh vô cùng thích thú, ngay cả dàn dấu nhạc cũng ngừng lại để xem. Chung quanh đâu cũng là tiếng xì xào bàn tán : "Trạch vương gia cái gì cũng tốt, đến cả nô tì của ngài ấy mà cũng câu hồn đoạt phách đến như vậy."

"Lão phu ở trong cung đã nửa đời người rồi, vẫn chưa bao giờ thấy cảnh tượng diệu kì đến như vậy. Kì tích, kì tích."

Mọi người đều đang chú ý tới hiện tượng kì ảo trước mắt mà quên mất Thư Di vì không có nhạc tấu mà phải đứng như trời trồng từ nãy đến giờ, lúc hậm hực đi xuống cũng chẳng ai hay.

Bỗng nhiên hoàng thượng quay sang hỏi, giọng vô cùng mừng rỡ: "Trạch vương gia, nô tì này là của ngươi sao?"

Trạch Dương hơi cúi người xuống rồi đáp : "Đây đúng là nô tì nội thị của thần."

Tên này hôm nay bị cái gì vậy? Hắn coi trọng mặt mũi thế sao lại nói hẳn ra là nô tì nội thị chứ? Nhỡ mọi người hiểu lầm ta và hắn đã xảy ra chuyện gì thì sao? Thật mất mặt quá đi.

Sau đó hoàng thượng cười to một tiếng nói: "Hôm nay nhờ nô tì này mà yến tiệc càng phong phú hơn. Trẫm và hoàng hậu rất hài lòng. Thưởng!"

Ta vội quỳ xuống, Trạch Dương cúi đầu, nói : "Đa tạ hoàng thượng."

Rồi hắn lặng lẽ ngồi xuống ta cũng như cũ mà làm.

Mọi người đều vui vẻ, tiếng chúc rượu vang lên không ngớt nhưng câu chuyện kì dị kia vẫn chưa chấm dứt. Một lúc, ta nói với Trạch Dương rằng mình hơi đau bụng nên muốn đi ra ngoài một lát, hắn đồng ý, dặn ta mau chóng quay lại. Ta cũng nhẹ nhàng mà lui xuống, tránh gây chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net