Tại Ngạo Nguyệt lầu bị người khi dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhướn mày, cố tỏ vẻ bí hiểm, nói : "Mẫu thân của Trạch vương là hoàng tẩu của tiên đế, năm xưa có lần hồi quê để thăm gia phụ.
Trên đường băng qua đèo gặp phải thích khách. Người lúc đó lại đang có mang vương gia, chỉ còn ba tháng nữa là đến ngày lâm bồn.

Đám thích khách chặn đường cướp của, chửi rủa không thôi. Nương nương kinh hãi dẫn tới động thai, sinh non giữa đường đèo hoang vắng.

Tuy nói tới hương thôn nhà nương nương cách đó không xa, nhưng người chỉ mang ba bốn thị vệ, cùng một cung nữ bên mình. So với bọn cướp hung tợn kia là không cách nào chống trả.

Tình thế nguy cấp, nương nương cũng bắt đầu xuất huyết, chậm trễ liền chết cả mẹ lẫn con.
Vừa hay xe Vương thừa tướng thuận đường đi qua, diệt gọn đám giặc cỏ, hộ giá được nương nương an toàn tới thôn trang. Vậy nên dù sinh non nhưng may mắn là mẹ tròn con vuông.

Từ đó về sau, Vương thừa phủ ân sâu nghĩa nặng với Trạch phủ. Vương thừa tướng quyền cao chức trọng nay trở thành thân tín bên cạnh tiên đế, lệnh nữ Vương Thư Di được phong làm Quận chúa."

Hắn dừng lại, thở dài một tiếng rồi tiếp : "Vương gia vẫn luôn kính trọng Vương thừa phủ, trước sau vẫn tìm cách báo đáp ân tình này. Nào ngờ Thư Di Quận chúa vừa thấy người đã nảy sinh ái mộ, nhất nhất đòi gả vào Trạch phủ.

Vương thừa tướng đối với nhi nữ là sủng nịnh dung túng, tuy vậy việc liên quan tới Trạch vương ông không dám quyết bừa. Chuyện hôn sự của Trạch phủ phải được hoàng thượng ân chuẩn, cũng phải hỏi qua ý Trạch vương, làm không khéo lại phạm tội khi quân.

Vương thừa tướng trước tiên là tới Trạch phủ. Phụ mẫu vương gia mất cũng chưa bao lâu, mọi chuyện giờ đều do Trạch vương quản.
Ngài ấy nói do phụ mẫu mới viên tịch chưa đầy năm nên chưa muốn bàn chuyện thành gia, mối hôn sự này tạm thời chưa nhận được. Lập luận chặt chẽ hợp tình hợp lý, Vương thừa tướng kia đành ngậm ngùi ra về.

Nhưng đây mới là chuyện chính. Trạch phủ có lệ thường niên, ngày mùng 5 tháng 9, nam nhân trong phủ đều đi săn ở núi Ngọc Hồng, tối về uống rượu rồi nghỉ qua đêm. Lệ này sinh ra để khích tướng sĩ, ai săn nhiều có thưởng lớn, chủ tớ ngang bằng không câu nệ.

Việc này toàn dân ai cũng rõ, đến ngày thì tự giác mà không lên Ngọc Hồng sơn.
Có điều, Thư Di quận chúa lợi dụng điều này, lập mưu tính kế, sắp xếp ổn thỏa. Đêm tới khi vương gia say mềm, liền bỏ hết tôn nghiêm, lẻn vào giường nằm cạnh, định bụng hôm sau la hét đòi chịu trách nhiệm.

Nhưng Thư Di không ngờ rằng vương gia từ nhỏ đã có chứng khó ngủ, lại có nội công thâm hậu, trên người lúc nào cũng là cảnh giác, chút rượu buổi tối kia có là gì.

Nàng ta vừa đặt lưng, vương gia đã mở mắt, quay sang thấy bên cạnh mình là một nữ tử thân trần như nhộng. Thất kinh, người bật dậy châm đèn liền rõ là quận chúa, quăng cho nàng ta cái chăn rồi vội ra ngoài."

Hạ Lâm kể tới đó nhịn không nổi cười lớn, nói : "Sau hôm đó, ngày nào vương gia cũng gặp ác mộng, nằm lâu lại bật dậy nhìn xung quanh. Chứng khó ngủ vốn có nay lại càng nặng hơn.
Ta còn tưởng vương gia là một tên đoạn tụ nên mới bị doạ như vậy. Nhưng sau hôm qua, thấy hai người giữa trưa mệt mỏi thức dậy ta mới thực xác định người là đích thị nam tử hán."

Ta thật không ngờ một người cao lãnh cẩn trọng như Trạch Dương cũng có lúc bị nữ nhân dọa đến cả kinh, thật là muốn nhìn xem vẻ mặt lúc đó của hắn thế nào. Cảm giác có chút hả hê, thật đáng đời.

Mà cái nàng quận chúa này, vừa rồi trông tuy ẻo lả, ưỡn ẹo nhưng ta không ngờ lại lẳng lơ, dám trút đồ lên giường nam nhân như vậy. Thật là...

Lo lắng hôm qua hắn không yên giấc vì ta cũng bị quăng tới một xó xỉnh nào đó. Ta tiếp tục bổ củi.

***
Ngót một tuần kể từ khi ta bị bán vào Trạch phủ, việc trong phủ cũng đã quen. Nhưng ta vốn tự do tự tại nay ngày nào cũng như bị giảm lỏng, thật sự rất nhàm chán.

Ngày nào cũng như ngày nào.

Sáng ra, ta đứng bên cạnh mài mực cho hắn, nhìn hắn làm việc, đứng lâu tê cả chân.
Hắn thích thưởng trà, cứ mỗi một canh giờ ta lại phải châm một bình trà mới, dù hắn không bao giờ dùng hết.

Trà hắn dùng là loại trà hảo hạng, nước không được quá nóng, dễ làm cháy trà, như vậy nước trà sẽ đắng, mất hương vị tinh tế. Trước khi cho trà vào phải tráng ấm sứ bằng nước suối đun sôi. Sau khi bỏ trà vào ấm phải tráng trà nhanh, sau hãm trà không quá lâu mới rót ra. Trà nước đầu sẽ nhạt nước cuối lại đậm hơn, vì vậy phải rót vào chuyên trà, xoay vài vòng mới rót ra chén.

Quả thật phiền phức.

Thỉnh thoảng hắn còn bắt ta đi luyện võ, hắn nói thân tín bên người hắn đều là cao thủ võ lâm, bắt ta luyện suốt bốn canh giờ*. Võ công của ta là không tồi, được chính tay đường thúc rèn ra, còn hạ được Tam Tiễn, nhưng hắn vẫn chưa biết ta là có bản lĩnh này. Ta nhịn.

*1 canh giờ = 2 tiếng

Hắn lâu lâu lại nghĩ ra thêm một việc, bắt ta làm như tưới cây, cắt cỏ, nấu ăn, chặt củi,... Ta tới thời gian rửa mặt còn không có nữa. Khẽ ngửa cổ than: " Lão thiên, người là đang phạt con sao?"

Tối, ta ngồi luyện cờ với hắn đến đêm muộn, hắn còn đưa cho ta một quyển kì phổ, bảo ta ngẫm cho kĩ. Ta tư chất có thừa lại thêm được cao nhân như hắn chỉ dạy. Tính đến hôm nay đã có thể thắng hắn ba trên mười ván. Cũng là không tồi.

Đêm đến ta phải đứng quạt cho hắn ngủ, nhưng quạt được mười ngày thì đến chín ngày ta ngủ quên mất, sáng lại thấy bản thân nằm ở trên giường.
Thoạt đầu ta có chút ngại ngùng nhưng lâu dần đâm ra thành quen, hắn cũng không có làm cái gì quá đáng. Được ngủ trên giường thoải mái hơn ngủ đứng nhiều.

Mặt Trời ngả về phía Tây, dần chìm vào cơn mộng mị trên đỉnh núi khuất xa. Trạch phủ cũng chẳng còn mấy náo nhiệt.

Ta vừa mới xong việc, toàn thân lấm lem, tay không sạch sẽ quệt vài sợi tóc trên mặt. Bỗng Trạch Dương từ xa bước lại, ta thấy hắn là có điều dặn nên đứng lại chờ.

Hắn bước tới khoan thai, chậm rãi, bạch y phảng phất trong gió. Ba ngàn sợi tóc đen mượt chỉ dùng một sợi dây bạc buộc lên. Dưới ánh chiều, y như trích tiên, hoàn mĩ đến khó tin.

Hắn bước tới, nhìn ta một chút, rồi đưa tay lên. Ta theo phản xạ mà ngửa đầu, nhưng hắn là nhanh hơn một bước. Ngón tay thon dài, trắng tựa bạch ngọc tiến đến quệt trên mũi ta một cái, tay hắn liền dính chút bẩn, hắn nói: "Ngươi đi chuẩn bị chút đi, đồ cũng an bài đủ trong dục thất*, tối có việc cần đi một chuyến."

*dục thất: phòng tắm

Hắn cũng không nói rõ là đi đâu, mà ta cũng chẳng muốn hỏi, chỉ im lặng làm theo.

Thay đồ xong ta mới để ý, hắn là muốn ta cải nam trang, ta cũng là thích chủ ý này.

Gió thanh mát thổi, đèn lồng trước cửa nhiều nhà đung đưa. Đường phố hôm nay thật náo, ta buồn chán mấy ngày rồi, nay được ra ngoài liền có chút hưng phấn.

Hắn đưa ta đến một quán ăn nhỏ, dặn ta ngồi ở đó chờ hắn, sau đó hắn bước vào Ngao Nguyệt lầu ở ngay phía đối diện.

Ngoái cổ, ta liền thấy thanh lâu này quả là hoành tráng, lầu cao bốn năm tầng, phía trước có sân có vườn, thị vệ canh khắp nơi.
Hai bên vườn nhỏ, hai nữ tử mặc y phục lòe loẹt, hở trên hở dưới, múa vô cùng đẹp mắt. Động tác cũng đơn giản nhưng mỗi khi chuyển mình lại lộ ra vài phần da thịt.
Ở cửa, một tú nương xinh đẹp tay cầm khăn lụa vừa vẫy vừa gọi khách quan. Chưa đầy nửa khắc, đã có một hàng dài khách chờ ở cửa, xem chừng là chật chỗ rồi.

Qua cả giờ rồi, khách cũng vãn đi nhưng cái tên Trạch Dương này vẫn chưa trở lại, không lẽ hắn đang vui vẻ bên giai nhân nào đó rồi bắt ta phải ngồi đợi sao?

Đợi quá lâu ta không nhịn được mới đi vào Ngao Nguyệt lầu này xem xét một chút, tên Trạch Dương này cũng không đến nỗi say đắm bên giai nhân lâu như vậy, nhỡ hắn lại xảy ra chuyện gì không hay.

Ta vừa tới cửa đã có rất nhiều nữ tử lao tới quấn lấy nhưng ta là không quen, gạt vội họ ra rồi rảo bước vào trong.

Ngao Nguyệt lầu này bên người đã lộng lẫy bên trong còn muốn lộng lẫy hơn. Xung quanh treo toàn lụa đỏ, đi vài bước là thấy một nam một nữ đang trêu đùa nhau vui vẻ mà không để ý gì xung quanh.

Ta cũng quen sống thanh thuần rồi, mấy thứ hoan lạc như vậy nhìn không vừa.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng có một lão già đã ngoài tứ tuần tiến tới níu tay ta, tay còn lại nắm vai ta.

Ta giật mình quay lại thì hắn nói: " Quả nhiên là một nữ tử xinh đẹp đang giả trai, ta biết bản thân không bao giờ nhìn nhầm mà."

Sau đó hắn đưa ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng bạc, vuốt vuốt trên mặt ta, nói : "Tiểu mĩ nhân, ngươi bồi lão tử một đêm, cái này liền thuộc về ngươi."

Ta rụt tay lại, lùi vài bước, giọng đanh lại: "Ngươi đang cản đường ta, tránh qua đi."

Đột nhiên hắn hét lên: "Rõ ràng là thích mà vẫn làm bộ làm tịch, đã đi vào thanh lâu còn muốn ra vẻ thanh cao nữa sao?"

Ta hơi sững người lại, vung tay tát hắn một cái. Sau cái tát đó, hắn hỏa khí bừng bừng, giơ tay định túm lấy tóc ta mà đánh cho hả giận. Ta nghiêng người, theo phản xạ mà nhắm mắt, nhưng một lúc cũng không thấy động tĩnh gì.

Ta từ từ mở mắt ra liền thấy một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt. Là Trạch Dương, hắn bóp chặt cổ tay tên kia, chỉ nghe tiếng "rắc...rắc..." truyền lại. Mặt tên vừa rồi tái mét, hắn quỳ xuống kêu gào thảm thiết.

Trạch Dương thản nhiên nói :" Dám động tới người của bản vương, kết cục sẽ rất thảm."
Hắn vừa dứt lời đám thị vệ xung quanh đã lại tới kéo tên kia đi. Ta từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn Trạch Dương, không dám nói câu nào.

Ta còn chưa hoàn hồn, hắn giọng thâm trầm, lạnh lùng tột độ nói:" Ngươi sao lại vào đây, chẳng lẽ ngươi coi lời bản vương là gió thoảng qua tai ư?"

Ngạo Nguyệt lầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net