Bài thơ: DIỆU LINH (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Linh đã đi rồi
Hai mươi chín xuân xanh
Trên cao lòng nhẹ gánh
Mùa hạ còn vây quanh.

Diệu Linh sẽ trong xanh,
Long lanh chốn thiên đàng
Mưa lang thang tầm tã,
Và ngậm ngùi như tôi.

Diệu Linh đã xa xôi,
Tạ từ nhìn một cõi,
Chẳng bao giờ gặp lại,
Nàng MC mến yêu.

Diệu Linh đi thật rồi
Nỗi buồn hằn trong tôi,
Dâng lên dòng lệ ướt,
Tôi đếm rồi buông lơi.

Ôi nỗi buồn cuộc đời,
Chẳng bao giờ tha ai!
Diệu Linh nay đã chết,

Chừa lại tình thương yêu.

Tôi đã khóc thật nhiều,
Vì chất đầy tiếc thương
Một ngày mưa lạnh giá,
Một người càng đi xa.

Đoạn đời ngắn đã qua,
Xót xa ngồi nhớ lại,
Đã từng có nụ cười,
Của một người tươi xinh.

Xin cảm ơn Diệu Linh,
Đã đến bên đời này,
Để thế gian được thấy,
Một dịu dàng thiết tha.

Diệu Linh ở phương xa,
Ngàn câu ca thanh thoát
Xin nhắn gửi phương kia,
Đau thương hãy yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net