Chương 1110: Rừng băng ngàn năm (fix lỗi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Nhật chỉ phất tay một cái là hai ba con quái vật vỡ vụn, nhưng ngay lập tức chúng quay lại trạng thái ban đầu như chưa từng có gì xảy ra. Nhận thấy điều này làm Hướng Nhật kiêng dè, thầm nghĩ: "Nếu ta cứ đánh thế này chỉ e tốn sức mà cuối cùng không đạt được kết quả gì, chi bằng đánh trực tiếp con trùm là xong, nhưng làm thế nào để tiếp cận cô ta đây?"

Xung quanh Hướng Nhật đội quân Lam Băng Binh mọc lên như nấm, giết một tên thì tên khác lại xuất hiện, và tên bị giết không biến mất mà còn sống lại, cứ thế chúng ngày càng nhiều và càng làm Hướng Nhật bị mắc kẹt.

Băng Chúa Nhi thấy Hướng Nhật không thể di chuyển vì bị quân lính của mình vây quanh thì đắc ý cười rôm rả, nói:

- Thế nào, biết sự lợi hại của ta chưa? Chừng nào ta còn sống thì bọn chúng không bao giờ chết, và đương nhiên ta bất tử. Điều duy nhất ngươi có thể làm là khiến ta biến mất khỏi nơi này bằng cách đánh bại ta, nhưng ta tin ngươi không có cơ hội ấy đâu.

Alan mặt đầy hưng phấn, ung dung ngồi trên cái ghế băng, đặt trên cây trụ băng cao hơn năm thước được tạo ra từ ma thuật của mình, mắt chăm chú theo dõi cuộc chiến như đang xem kịch vui.

Nhã Lan ở một bên, nàng nhận thấy khó khăn của Hướng Nhật, biết hắn sẽ cần sự giúp đỡ nên nàng lên tiếng:

- Hướng quỳ, anh hãy tấn công con boss, còn đám lính cứ để em lo.

Hướng Nhật nghe vậy thì trong lòng thấy nhẹ nhõm, bởi nếu không tách được đám lính này ra thì không cách nào đến gần con trùm, nhưng hắn vô cùng lo lắng cho nàng nên nghĩ: "Nhã Lan có thể sao? Nàng làm cách nào?" Hắn nhìn nàng và hỏi:

- Làm sao cô có thể, chúng là quái vật đấy!

Nhã Lan cười tươi nói:

- Quên không nói với anh, trợ lý của em không chỉ là một thư ký giỏi mà còn là một chiến binh đẳng cấp thế giới. Ngoài ra em vừa phát lệnh, chỉ chút nữa thôi, một đội quân người máy đang ở ngoài không gian sẽ bay xuống đây, vì thế anh có thể tin tưởng em.

Nhã Lan nói rồi nhìn cô người máy gật đầu với cô ấy. Cô người máy cũng gật đầu lại rồi tiến về đám quái vật gần nhất, đôi mắt bắn ra tia sáng màu xanh dương, khiến con quái vật nổ tung, lúc này hai con quái vật từ hai bên tiến lại gần, liền thấy hai ngón tay chỏ của cô người máy chỉ ra, lập tức ánh sáng màu xanh dương từ ngón tay bắn ra làm hai con quái vật nổ tung, bất ngờ ở sau lưng cô liền xuất hiện một con quái vật, cô người máy nhẹ nhàng xoay người và nhảy lên dùng tay cầm đầu nó bẻ một cái, trong giây lát cái đầu và thân tách làm hai.

Linh Lam là thế hệ người máy tối tân được tạo ra bằng những công nghệ đi trước thời đại, được sáng tạo bởi Nhã Lan và đồng nghiệp đến từ Israel, Nga và Nhật Bản. Với trí thông minh nhân tạo, súng laser, khung xương được làm từ vật liệu nano carbon buckypaper cứng hơn năm trăm lần thép, và làn da được ứng dụng thành công từ tơ của loài nhện Darwin's Bark, Linh Lam là người máy biết đủ loại tư thế, cách vận dụng võ thuật hiện đại, cổ đại trong chiến đấu, cùng sự hỗ trợ vô tận của súng laser, các thiết bị tối tân và làn da, khung xương gần như không thể bị phá hủy, Linh Lam là một siêu chiến binh hoàn hảo.

Chỉ trong giây lát, Linh Lam đã hỗ trợ Hướng Nhật tiêu diệt hơn nửa quân số Lam Băng Binh. Bỗng từ bên ngoài nghe có tiếng máy khoan, rồi sau đó ba bề bốn bến căn phòng bị thủng một lỗ lớn, hàng chục người máy có trang bị vũ khí hạng nặng bay vào, vừa vào đến nơi thấy quái vật là bắn phá tới tấp, đồng thời cũng không quên khai bao danh tính với Nhã Lan:

"Chiến binh robot thế hệ... D01 có mặt, D02 có mặt, D03 có mặt, D04 có mặt, D05 có mặt..."

Màn hình điện thoại của Nhã Lan, những chấm xanh phủ đầy trên bản đồ khu vực núi Sakurajima, tổng cộng có tới 500 chiến binh người máy đã có mặt.

Hướng Nhật nhìn cục diện bỗng chốc thay đổi mà choáng váng đầu óc, lần đầu tiên hắn thấy người máy nhiều như thế này, và còn rất tân tiến. Thầm hỏi: "Nước ta còn đang che giấu những bí mật gì khủng khiếp hơn nữa đây?"

Bây giờ Hướng Nhật có thể thoải mái tấn công Băng Chúa Nhi mà không sợ vướng chân nên hắn bay tới nện một quyền về phía nàng. Băng Chúa Nhi không chút lo sợ, chỉ đưa tay trái ra đã dễ dàng gạt đòn, rồi tay phải làm phép. Liền thấy xung quanh Hướng Nhật xuất hiện những cây chông băng to và nhọn đồng loạt đâm tới, Hướng Nhật phải nhảy lên cao một chút né tránh, mấy cây chông va vào nhau rồi vỡ tan. Hướng Nhật thầm nghĩ: "Có thể dễ dàng gạt đòn của ta, như vậy cũng có thể làm ta bị thương, nhất định không thể bị trúng đòn."

Băng Chúa Nhi là một nữ thần, không phải dị năng hay gì khác, nàng là một nữ thần đến từ thế giới Tinh Linh. Đã sống hàng triệu năm nên cực kỳ thông thái, nhìn bọn người máy cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Dù đang đối phó với Hướng Nhật nhưng lại đang làm phép tạo ra nhiều quân lính Lam Băng Binh hơn, mà không chỉ là Lam Băng Binh thường, còn có cả Lam Băng Binh tinh nhuệ, Lam Băng Binh khổng lồ nữa, chúng bao phủ khắp nơi, dày đặc như kiến vỡ tổ. Ngay lúc này, núi lửa Sakurajima đã chính thức trở thành chiến trường.

Alan cũng không thể ngồi yên, vì cuộc chiến này không thể để người thường biết được, phép thuật cần phải được giữ bí mật, đó là nguyên tắc của mọi pháp sư. Alan nhắm mắt,  lẩm bẩm một hồi bằng một loạt tiếng Ý, khắp người hơi lạnh toát ra như khói thì lập tức cả ngọn núi chấn động, một bức tường băng dày cả thước dần hình thành và vây quanh chân núi Sakurajima, cô lập hoàn toàn nó với bên ngoài.

Bằng khả năng quan sát thần thánh Hướng Nhật cũng biết điều gì đang sảy ra bên ngoài. Chăng kịp nghĩ nhiều, Băng Chúa Nhi lại dùng phép thuật tạo ra một mũi tên băng bắn vào Hướng Nhật, tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, cứ thế mũi tên kéo theo kình phong xô tới, Hướng Nhật nhà ta không kịp né tránh bèn dùng tay không đã bao bọc bởi hai tầng lĩnh vực cản lại, Hướng Nhật bị đẩy lùi vài phân, vài tiếng kêu "tách tách" vang lên, mũi tên băng vỡ vụn rồi rơi xuống đất.

Băng Chúa Nhi vô cùng bất mãn, khẽ hừ một tiếng, phất tay một cái, một cơn bão tuyết vây quanh Hướng Nhật, nhiệt lạnh làm không khí nổ tanh tách, tiếng gió rít gào, áo quần Hướng Nhật bay phấp phới, còn chưa kịp chạy ra khỏi tầm ảnh hưởng thì cảm nhận mặt đất rung chuyển, những tảng băng nhọn hoắt bất thình lình từ dưới đất nhô lên, Hướng Nhật thân hình nhanh nhẹn né từng tảng một, nhưng trên đầu lại xuất hiện mười mấy tinh cầu băng chút xuống như mưa, kết quả là hắn bị đè sâu xuống dưới lòng đất, và bị bịt kín bởi hàng tấn băng.

Alan nghi ngờ nhìn vào tảng băng, trong khi Băng Chúa Nhi khẳng định là Hướng Nhật đã xong đời rồi. Bằng kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, hắn cho rằng dị nhân ngay từ lúc đánh thức được sức mạnh đã có thể xem là thần thánh, còn pháp sư thì phải luyện tập cả chục năm mới đạt được tầm cấp độ ấy, nhưng một dị nhân đã đạt đến cấp độ phát ra cả lĩnh vực thì những vị thần và tinh linh, quái vật, ác quỷ bình thường không còn là đối thủ. Băng Chúa Nhi tuy là thần cao cấp nhưng muốn đánh bại một dị nhân như thế này có thể nói là yếu thế hơn chứ không thể nào dễ dàng đến vậy. Tuy nhiên pháp sư Băng thuật mạnh nhất thế giới cấp SSS+ như Alan thì sức mạnh còn hơn cả dị nhân cấp 6.

Alan vẫn nhớ như in trong đầu sự kiện năm năm trước, trong một lần đến sa mạc Gobi săn tìm con thằn lằn ba đầu - một loài sinh vật huyền bí cao hơn mười thước, sở hữu hàm răng to và chắc khỏe, cùng cái đuôi có thể bẻ gãy cả sắt thép, chúng thường xuất hiện theo tuyến Con Đường Tơ Lụa. Trong một lúc dừng chân tại hoang đảo, nơi có những con bọ cạp đen như mực, trong lúc vừa săn được một con nai rừng thì bất ngờ một người con gái trong trang phục áo dài trắng cổ trang Trung Quốc, cùng với mái tóc bạch kim và khuôn mặt khả ái vô cùng hoàn hảo xinh đẹp ngăn lại. Nói rằng: "đây là con nai mà nàng thấy trước nên không cho lấy." Alan vốn tính không chấp chuyện nhỏ nhặt, nhưng rất ghét kẻ không có đạo lý, một mực cho rằng con nai đó là của anh nên không chịu để nàng cướp lấy, thế là người con gái ấy từ ngón chỏ phóng ra một tia nước sáng ánh bạch kim, tia nước hình bán nguyệt như muốn cắt đứt cả không khí, lao đi với vận tốc cực siêu thanh chém ngang người Alan. Biết rằng tia nước ấy không đơn giản nên Alan đã dùng Phi Hành Lôi Điện - một ma thuật sử dụng nguồn điện năng trong không khí kết hợp với năng lượng điện trong cơ thể tạo thành năng lượng thần tốc giúp người sử dụng di chuyển đến một vị trí rất xa trong nháy mắt. Tiếp đến Alan biết rằng ở khoảng cách hai mươi thước thì tia nước ấy vẫn chưa hết tác dụng nên dùng Băng Thuật tạo liên tiếp ba bức tường kiên cố, ngay tức thì ba bức tường bị chém đứt đôi, đồng thời tia nước cũng tan biến. Alan không khỏi một phen kinh hồn khiếp vía. Dù đã đoán trước tia nước ấy không dễ đối phó nhưng không ngờ được nó có thể cắt đứt liên tiếp ba bức tường cứng ngang thép. Cẩn thận quan sát lại người con gái, Alan mới biết đó là một dị nhân mà đẳng cấp có lẽ không còn gì để diễn tả sức mạnh khủng khiếp của nàng.

Nhưng người con gái này cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, lúc đầu còn nói rằng: "Anh là một phù thủy" nhưng ngay lập tức đổi lại: "À không, là một pháp sư" mà lời nói ra cũng không phải nhẹ nhàng dường như rất kích động, giống như chưa từng gặp một pháp sư nào mạnh còn hơn cả phù thủy. Tuy biết năng lực của đôi bên, nhưng một mực không ai chịu nhường ai nên một cuộc chiến kéo dài một ngày một đêm đã xảy ra, kết quả là cả một cái hoang đảo bị san bằng, mà người thì không phân thắng bại, cuối cùng cả hai cùng mệt và đưa đến quyết định chia đôi sẻ nửa con nai, kể từ đó Alan cùng người con gái kết thành bạn thân, và nàng đã cùng anh đi săn thằn lằn ba đầu, người con gái ấy không nói cho anh biết tên nhưng nàng bảo rằng: "Cứ gọi tôi là Âu Dương."

Đó là dị nhân duy nhất trên đời mà Alan không thể đánh bại.

Tảng băng chôn vùi Hướng Nhật bất ngờ xuất hiện những vết nứt, rồi ngay lập tức vỡ tan, Hướng Nhật nhảy một lần đã đến trước mặt Băng Chúa Nhi trước sự hoảng hốt của nàng. Nhã Lan cùng Tú Linh mừng rỡ tung hô. Băng Chúa Nhi ngay lập tức ổn định tinh thần, làm phép phóng ra Băng Tiễn, nhưng Hướng Nhật chỉ gạt một cái nhẹ nhàng đã đánh bay nó, đôi mắt hắn đen ngòm, mặt xám xịt rất tức giận, lúc bị chôn dưới đất hắn bỗng nhận ra sự giận giữ làm sức mạnh của hắn mạnh đến bất ngờ, lúc này dồn toàn lực đấm một cái vào mặt Băng Chúa Nhi, Băng Chúa Nhi dùng tay cản lại nhưng vẫn bị đánh văng đập cả người vào tường làm lõm xuống một hố thật sâu, tường nứt toác và cả một góc núi vỡ vụn, Băng Chúa Nhi theo đó mà văng ra sườn núi, cơ thể nàng phát ra ánh sáng màu xanh lam rồi kéo nàng biến mất, cả đội quân Lam Băng Binh cũng bị ánh sáng tương tự cuốn theo.

Hướng Nhật chưa vội mừng, quay lại nhìn Alan và nói:

- Bây giờ đến lượt ngươi!

Thấy Hướng Nhật hùng hổ xông tới, Alan cười trào phúng như xem một con muỗi thích thể hiện, vỗ nhẹ xuống thành ghế, bàn tay hiện ra một vòng tròn ma thuật màu xanh lam, và Alan đọc thần chú bằng tiếng Đức:

"Nhân danh thần Lausks, sức mạnh của băng giá. Ma thuật: Rừng Băng Ngàn Năm"

(Thần Lausks, một vị thần băng giá Bắc Âu)

Cả một khu rừng với hàng ngàn thực vật bằng băng lấp lánh ánh bạc mọc lên. Vô vàn những sợi dây leo bủa vây lấy Hướng Nhật, nhanh như chớp đã bắt lấy chân và tay hắn cùng với Tú Linh và Nhã Lan, cả đội quân người máy nữa. Sợi dây leo nhanh và nhiều đến nỗi Hướng Nhật có chạy đến đâu cũng không cách nào thoát được, càng vùng vẫy càng bị trói chặt, kết quả là bị quấn trông như xác ướp. Chật đến mức không thể nhúc nhích, kín bưng bít chỉ còn độc mỗi đôi mắt.

- Ngươi là thứ gì? Mạnh đến mức nào?

Hướng Nhật bất bình hỏi.

Alan đảo mắt nhìn quanh một vòng, ngoài Tú Linh ra thì thấy mặt ai cũng không vui nên cười hà hà nói:

- Không cần hoảng sợ. Trước mắt ta các ngươi chỉ như bọn trẻ con, với trình này thì chưa thể làm nên việc lớn, tốt nhất là nên ở nhà đắp chiếu chứ đừng ra đường mà nộp mạng. Hôm nay, có lẽ là do ngủ đông quá lâu nên tính ta thích đùa, đừng để ý nhé. Kkk... Ta phải đi tìm gã phù thủy Ravens khốn khiếp và nện cho hắn một trận mới được.

Dưới chân Alan xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu vàng, rồi ngay lập tức Alan biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người Hướng Nhật. Phù thủy mà Alan nhắc tới, họ nghĩ phải chăng là những người cầm đũa quơ quơ như trên phim Phù thủy Harry Potter? Phù thủy và Pháp sư khác nhau như thế nào?

Ở bên ngoài, trên bầu trời có một con quạ lượn vài vòng xung quanh ngọn núi lửa, rồi đáp xuống một mỏm đá, bỗng biến thành một người mặc áo choàng đen, đội mũ vành đen, trên miệng khẽ mỉm cười rồi chợt biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net