Chương 1117: Mọi chuyện đều ổn (fix lỗi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chia tay Tú Linh, Nhã Lan và Phương Nghi, Hướng Nhật trở lại quán bar Trầm Luân. Tình hình bar làm ăn ngày càng phát đạt, lượng người cũng phải đến hơn mười ngàn người, ngày nào cũng như ngày nào dù đông đúc nhưng nơi này không có một thằng côn đồ hay công an nào dám đến gây chuyện.

Một mình một bàn, Hướng Nhật cầm nguyên chai rượu mà nốc, cảm thấy rượu cay hơn bình thường. Câu chuyện của mười mấy năm trước đối với một đứa trẻ thật quá tàn khốc. Ngày hôm nay hắn gần như muốn bỏ hết mọi thứ, muốn quên tất cả để chạy đến bên nàng, ôm nàng vào vòng tay vĩnh viễn không xa rời. Hôm nay ở bên nàng, khoảng cách rất gần, nhìn ngắm lại vẻ trong sáng, thuần khiết trên khuôn mặt của nàng làm hắn xao xuyến nhớ lại những kỷ niệm xa xưa. Một mối tình chưa bao giờ thổ lộ, nhưng đẹp và đắm say lòng người. Tình yêu đầu đến khi cả hai vừa biết yêu.

Diệp Vương Chiều là vua của Bắc Kinh, cũng là cha của nàng. Ông ta nắm quyền trong quốc hội, một phần tư đại biểu là người của ông ta, không chỉ đơn giản là quốc hội mà người của ông ta có mặt ở tận gốc dễ cho đến hoa lá cành của bộ máy chính quyền Trung Quốc, bao gồm cả quân sự. Quyền lực chính trị lớn mạnh là thế, còn quyền trong thế giới ngầm thì ông ta thâu tóm hầu hết băng đảng các tỉnh nằm ven biển phía Bắc, bao gồm Bắc Kinh, Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Đông.

Ngày đó vì Hướng Nhật chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại không có tài cán nên bị ép phải cắt đứt quan hệ với Quỳnh Hoa và buộc phải rời khỏi Bắc Kinh vĩnh viễn. Hướng Nhật thề chết cũng không chịu, nhà họ Diệp bèn đe dọa sẽ cho giải thể cô nhi viện nơi hắn được nuôi dưỡng và tất cả bạn bè, người quen của hắn sẽ gặp phải cái kết rất thê thảm. Hướng Nhật tin Diệp Vương Chiều nói là làm, đành ngậm đắng chôn giấu tình yêu trong lòng và dời bỏ Bắc Kinh, cuối cùng lưu lạc đến Bắc Hải. Tại đây hắn tiếp tục học đại học và sau một thời gian thì đem lòng yêu Tống Thu Hằng và Trứu Văn Tĩnh, hai người mỗi người đều có nét giống Quỳnh Hoa, ở bên họ trái tim Hướng Nhật được lấp đầy khoảng không trống rỗng.

Bốn năm sau, Hướng Nhật lập nên bang Bạch Hổ uy chấn lẫy lừng, chỉ sau hai năm thì xưng bá một vùng, quân số cũng hơn một vạn, hầu hết đều là tinh anh, có tài có gan. Hắn còn câu kết bè phái, liên minh với hàng loạt băng đảng thuộc các tỉnh phía Nam. Mặc dù so với nhà họ Diệp chỉ là trứng chọi đá nhưng hoàn toàn không còn phải sợ như thời chưa có gì trong tay, nhưng đến thời điểm ấy hắn chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, không lo nghĩ đến tư tình nam nữ, và hắn cũng không chắc Quỳnh Hoa có còn yêu hắn không. Hắn sợ gặp nàng rồi sẽ lại chuốc lấy đau khổ, thế nên cứ để tình yêu chôn giấu trong lòng, để mặc năm tháng trôi đi, nhưng tình đúng là một thứ điên rồ, khi xa rồi lại thấy nhớ nhung điên cuồng.

Ngày hôm nay, khi nhìn ngắm lại khuôn mặt trong sáng của cô bé ngày nào thì hắn càng nóng lòng muốn ở bên nàng không xa rời.

***

Nhã Lan đang ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, thấy cảnh nữ chính vì quá hạnh phúc bên người tình mà khóc lóc. Thấy vậy nàng không xem nữa, sợ xem rồi sẽ bị nhiễm phim Hàn không thoát ra được. Nàng lấy điện thoại gọi cho một người, đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vui tươi, trong sáng khác hẳn bình thường:

- Alo, định rủ rê người ta đi đâu à?

- Có rủ nhưng không dê nhé. Em là girl chính hiệu đấy.

- Thế à, phải thử mới biết được nha.

Nhã Lan quyết đùa tới cùng:

- Làm sao để thử nhỉ?

Quỳnh Hoa bỗng đỏ mặt:

- Thôi không đùa nữa. Nói mau, muốn rủ người ta đi đâu, làm gì?

- Thì đi dạo phố, đi ăn, đi mua sắm, xem phim. Hì hì... chị thích chứ?

Quỳnh Hoa gật đầu đồng ý, cười tươi rồi kết thúc cuộc gọi.

Trong phòng luyện kiếm, Tú Linh đang ngồi luyện công, tâm trí thả vào những trận đấu trong tưởng tượng, nhưng nàng mãi vẫn không tập trung được, nàng cứ nghĩ mãi đến những lời của pháp sư Neil. Ông ta từng nói ở ngoài biển bắc có một hòn đảo mang tên Nga Mi, cũng là địa bàn của phái Nga Mi chứ không phải ở núi Nga Mi như mọi người vẫn thường nghĩ, và Nga Mi có một môn kiếm thuật chí tôn tuyệt học mang tên Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Mới đầu nghe nói nàng thật sự bị kích thích bởi nếu như giống trong truyền thuyết thì nó là loại kiếm thuật mang thuộc tính âm nhu, uyển chuyển, nhẹ nhàng rất thích hợp cho phái nữ. Rồi nàng lại nghĩ kiếm thuật của mình đã đạt đến trình độ uy trấn hoàn vũ không có điểm yếu nhưng vẫn không cách nào vượt qua được dị năng giả cấp 5. Nàng không chắc ngọc nữ kiếm pháp có giúp nàng mạnh hơn không. Thông thường ở trình độ của nàng muốn đột phá thì phải tự sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình, phải để kiếm thuật dạy mình chứ không còn là học kiếm thuật giống như nhưng tay mơ nữa.

Nàng muốn thử đánh bại Soul, hoặc ít nhất từ cô ta mà học được cái gì đó. Soul là một con quái vật thật sự, một kẻ giết người không cần đến kiếm. Cô ta dùng lực lượng vô hình để tạo ra kiếm, và thanh kiếm ấy có thể cắt đứt mọi thứ, kể cả những kẻ sở hữu dị năng mà những đòn tấn công vật lý đều vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net