Chương 1129: Trò chơi chính thức bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người Hướng Nhật bị đưa đến một khu rừng già. Khi mà chút cảm giác vô định lúc ở trong không gian ma thuật còn chưa dứt hẳn, hắn đã nhìn thấy một khu rừng bạt ngàn, cây cối um tùm, những cái cây cổ thụ cao chót vót, và thân cây thì to khổng lồ, tưởng tượng bảy, tám người ôm không hết. Xung quanh hắn, ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua từng cành lá, dẫu vậy không gian trông vẫn thật ẩm, có chút tối tăm. Và những cây nấm màu đỏ, màu cam, màu hồng, màu trắng mọc tràn lan dưới đất, xen lẫn với đám dương xỉ dày đặc.

Tự dưng bị đưa đến một nơi khó xác định phương hướng, lại không có thức ăn, không có nước uống, không quần áo để thay, đồ đạc thì chẳng có gì ngoài bộ đồ đang mặc, và điện thoại di động. Hướng Nhật biết mấy gã pháp sư sẽ không đưa hắn đến đây chỉ để cho vui, rốt cuộc chúng định làm gì?

Hắn mang trong mình sức mạnh siêu việt, lại có nhiều năm trải nghiệm mọi gian khó của cuộc đời, hắn không thể giống như những người bình thường, khi gặp hoàn cảnh éo le là lo sợ đến tái mặt được. Những chuyện tương tự như thế này đối với hắn, mặc định là quá bình thường rồi. Tuy nhiên nàng Phương Nghi bên cạnh tinh thần lại không được tốt như hắn, nàng tỏ ra rất lo lắng:

- Em không thể phân biệt được chúng ta đang ở đâu. Điện thoại không có sóng. Chúng ta cũng chẳng có la bàn.

Hướng Nhật bỗng nhìn nàng bật cười với vẻ đầy kinh ngạc. Sao cô nàng lại ngốc và phụ thuộc vào công nghệ như vậy được nhỉ?

- Anh tưởng em sống với Âu Dương lão quái trong rừng quen rồi chứ?

- Không đâu. Thời còn sống với sư phụ em vẫn còn nhỏ, mọi việc khó khăn đều có Thải Hồng tỉ làm thay rồi.

- Hai người ngày đó tốt đẹp như vậy, bây giờ lại thù ghét nhau, chuyện gì khiến hai người thành ra như vậy?

Phương Nghi thở dài:

- Chuyện dài lắm, em nghĩ giờ không phải lúc để kể.

- Chuyện đó kể hay không là tùy em, anh chỉ quan tâm em thôi.

- Em sẽ kể mà, nhưng giờ em lo lắm, chúng ta làm thế nào để ra khỏi đây bây giờ?

Hướng Nhật nắm chặt tay nàng hơn:

- Anh có cả một kho tàng kỹ năng đi rừng, chúng ta sẽ không chết được đâu. Thư giãn chút đi Phương Nghi. Hãy cứ xem như đây là một chuyến du lịch. Để xem nào,  hẳn là chúng ta đang ở trong Tam Giác Quỷ.

- Sao anh nghĩ vậy?

- Em có thấy con gì kia không?

- Á! Con gì bay bay nhìn tởm quá vậy?

- Trông thật quái dị, nó giống như con rắn nhưng lại có gai góc như rồng. Cả con khỉ, con voi, sư tử, hổ, tê giác, lợn lòi. Ha ha, đám súc vật này tưởng chúng ta là mồi ngon đây mà. Chúng cũng nhanh chân đấy. Trông chúng to hơn bình thường gấp chục lần. Những thứ quái dị thế này chỉ có thể tồn tại ở một nơi quái dị mà thôi. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, anh chắc chắn chúng ta sẽ thấy nhiều thứ đẹp đẽ hơn.

Trước khi những con vật hoang dã nảy ý định tấn công hai người họ thì Hướng Nhật đã ôm lấy thân hình Phương Nghi và nhảy lên ngọn cây. Một cảnh quan hùng vĩ hiện ra trước mắt hai người họ, nhìn toàn cảnh, hòn đảo nhìn thế nào cũng đẹp như tranh vẽ. Ở góc bên kia rừng có một hồ nước, ở một góc khác là một vườn hoa dại, ở một góc khác có một dãy núi. Vượt ra ngoài phạm vi của đảo là biển mênh mông, chắc chắn nếu không có thuyền thì không có cách nào rời đi được.

- Em nghĩ chúng ta nên bay đến hồ nước đằng kia, để xem bên đó có người sinh sống không?

Phương Nghi nói.

Hai người họ đáp xuống con đường mòn dẫn đến hồ nước. Nơi này khác biệt với khu rừng già, cây cối thấp lè tè, bầu trời thì quang và sáng, không một tý mây. Hồ nước rộng và dài đến cả cây số, nước hồ trong veo, vài cây bèo nổi lềnh bềnh, đàn cá nhảy nhót qua lại, không thiếu những con chim bay sát mặt nước.

Nhìn cảnh vật hoang dã trước mắt, Phương Nghi có cảm giác dễ chịu hơn hẳn, ít nhất ở đây trông mọi thứ tươi vui hơn so với khu rừng già u ám và đầy con vật hung hãn.  Mái tóc màu hạt dẻ của nàng bắt sáng lấp lánh, làm khuôn mặt của nàng càng thêm phần đáng yêu.

- Anh nghĩ nơi này không có người sinh sống rồi.

Nhìn qua một lượt thấy mọi thứ đều không giống có sự xuất hiện của con người, Hướng Nhật tự tin khẳng định.

Bỗng dưng trước mắt hắn một người đàn ông đột ngột xuất hiện, như một kẻ tàng hình đã ở đó từ trước, chỉ cần bỏ tàng hình đi là lù lù xuất hiện làm người khác bất ngờ vậy. Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại, Hướng Nhật cảm thấy áp lực gió xung quanh hắn thay đổi và tăng mạnh kể từ khi kẻ này xuất hiện, có nghĩa là anh ta đã di chuyển với tốc độ nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không nhìn thấy. Một cảnh tượng làm hắn rất kinh ngạc.

Trước sự sửng sốt của không chỉ riêng Hướng Nhật mà bao gồm cả Phương nữ yêu, Birian ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, vui vẻ nói:

- Xin chào! Tôi tên là Birian, hoàng tử của Vương quốc Thụy Điển và là người mạnh thứ ba trong Hiệp hội Pháp Sư. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Tôi muốn nói rằng, tôi rất tiếc khi buộc phải đưa các bạn đến đây.

Hướng Nhật ngoài mặt cười mỉa mai, không ngờ lại là hoàng tử Thụy Điển:

- Nếu anh đã nói vậy, vậy thì đưa chúng tôi trở lại tàu Hồng Hạc đi.

Birian lắc đầu.

- Chuyện này không được. Đây là yêu cầu của Nhị Thánh, các bạn buộc phải tham gia một trò chơi mà không có lựa chọn nào khác.

- Nếu tôi vẫn nói không thì sao?

Hướng Nhật quyết không nhún nhường.

Birian cười, nụ cười của anh ta trông thật thân thiện, nhưng lại khiến người nhìn có cảm giác bất an.

- Để tôi phân tích tình hình của hai bạn hiện tại nhé. Nghe xong rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.

- Được, vậy anh nói thử xem nào.

Phương Nghi lên tiếng.

- Như các bạn đang thấy, đây được gọi là thế giới Bermuda. Chúng ta hãy tạm quên Trái Đất đi, bởi đây là một không gian khác, giống như các bạn đang đứng trên một hành tinh khác vậy.

Bermuda toàn bộ đều là biển với hơn năm trăm hòn đảo lớn nhỏ. Các bạn sẽ phải mất khoảng mười hai tháng để đi vòng quanh Bermuda, cho dù các bạn có bay được thì cũng vậy. Tin vui là hòn đảo này có đủ mọi thứ cần thiết cho sự sinh tồn.  Tin buồn là các bạn sẽ phải mất khoảng sáu tháng để quay trở về Trái Đất. Nghĩa là các bạn đang ở tận cùng của thế giới Bermuda.

Những người dùng phép thuật như chúng tôi có thể di chuyển bằng cách dùng thuật không gian, chúng tôi cũng đã tạo ra những lá bài ma thuật về không gian, giúp những người không có phép thuật cũng có thể dùng được cổng không gian. Nếu các bạn thắng được trò chơi thì các bạn sẽ được nhận một lá bài. Mỗi lá bài chỉ sử dụng được tối đa ba lần. Các bạn không có lựa chọn nào tốt hơn đâu.

Nghe xong Hướng Nhật hỏi:

- Tại sao nhất định phải là trò chơi?

- Chúng tôi không muốn sử dụng vũ lực, vì nói cho cùng, danh hiệu hàng Thánh mà chúng tôi sở hữu vô cùng cao quý, việc sử dụng vũ lực bừa bãi là hành vi không thể chấp nhận được, điều đó làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hiệp hội Pháp Sư.

- Chứ không phải mấy người sợ đánh không lại à?

Nghe đến đây nụ cười của Brian bỗng tắt hẳn, toàn thân phát ra hào quang hệt như thiên thần, và khuôn mặt thì hoàn toàn trở nên vô cảm. Anh không thể hiểu được gã ngu ngốc trước mặt tại sao lại không hiểu chuyện. Hắn thật sự không biết mình đang đối mặt với ai sao?

- Được, nếu cậu đã nói vậy thì hãy thử xem cậu có thể chịu nổi một đấm của ta hay không?

Nói xong thân hình Brian đã hoàn toàn biến mất, Hướng Nhật nhanh chóng cảm thấy lồng ngực mình vừa bị đánh một đòn rất mạnh, toàn thân như muốn nổ tung. Đến lúc hắn có thể nhìn thấy Brian lại lần nữa thì cả người đã bay lùi về sau mấy chục mét, thân hình bay đến đâu thì cây cối cũng gãy đến đó.

- Không thể nào!

Phương Nghi vô cùng kinh ngạc hét lên. Đồng thời nàng cùng tung ra vài cước nhưng toàn đánh trượt. Thân hình Brian cứ như không khí, vừa chạm vào là lập tức tan biến.

- Thế nào, cậu thật sự muốn đánh nhau sao?

Không một chút để mắt đến Phương Nghi, Brian đang nhìn Hướng Nhật đi về phía mình, kèm theo khuôn mặt muốn giết người.

- Quả nhiên là pháp sư mạnh thứ ba thế giới, cũng đủ để gãi ngữa đấy.

Hướng Nhật không nói thêm nữa, thân hình như hóa thành bóng ma, lúc ẩn lúc hiện. Lúc này hắn đang dùng ba tầng lĩnh vực, cho nên toàn thân hắn tỏa ra màu vàng như màu của ánh trăng, trông thật giống một thiên thần. Và toàn thân Brian cũng có màu sắc giống như hắn. Hai thiên thần quyền cước chạm nhau, đất trời rung chuyển.

Phương Nghi đứng ngoài tròn xoe hai mắt, tốc độ quan sát của nàng thật sự không thể bắt kịp chuyển động của họ, nàng chỉ nhìn thấy cây lá rung chuyển, mặt đất nứt nẻ.

- Hướng Quỳ, nghĩ cho kỹ, cho dù cậu rất mạnh nhưng đánh bại được tôi là điều không thể. Cho dù có đánh bại được tôi thì vẫn còn Thập Thánh, mà cứ cho là cậu đánh bại được Thập Thánh thì cậu cũng không thể thoát ra khỏi thế giới này ngay lập tức được. Tốt nhất hãy tham gia trò chơi, đó mới là người thông minh.

Brian nói trong khi anh ta phải liên tục đổ mồ hồi, có thể thấy Hướng Nhật là một đối thủ rất nguy hiểm.

- Được thôi.

Hướng Nhật nhận thấy tình hình rất bất lợi cho hắn, đối phương mặc dù không quá nguy hiểm đối với sức mạnh hiện tại của hắn, nhưng muốn hạ được đối thủ tầm cỡ này thì phải tốn không ít công sức, hơn nữa đối phương đã đưa ra thỏa thuận rất hợp lý, hắn lại càng không có lý do gì mà không thỏa thuận.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net