Chương 1138: Đúng là vợ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Ravens định rời đi thì bất ngờ bị chặn lại, mà người chặn hắn không ai khác chính là Nhã Lan. Điều này khiến hắn đứng yên trong tâm trạng sửng sốt.

- Chuyện này làm sao có thể! Không phải cô đang nằm trên tay ta sao? Không lẽ lại là một người khác?

Ravens đinh ninh suy nghĩ của hắn không thể sai được. Nhất định người đối diện hắn là một người khác.

- Người có thể tạo ra điều bất ngờ đâu chỉ có riêng anh. Những gì anh nghĩ đến, có lẽ tôi đã nghĩ trước cách đây mười năm rồi.

Nhã Lan cười mỉa mai nói.

Vài giây trước, khi bị sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, toàn bộ cảm biến của bộ giáp đều được bật lên ở mức cao nhất. Có rất nhiều cảm biến, cảm biến nhiệt, cảm biến va chạm, cảm biến vật thể dựa vào âm thanh, cảm biến laser, cảm biến quang học, cảm biến tiệm cận, cảm biến áp xuất... Tuy nhiên do phản ứng của Nhã Lan không kịp, khi mà tốc độ của Ravens nhanh hơn nhiều lần so với lúc trước khiến nàng không kịp trở tay và để bị bắt.

Lúc Nhã Lan bị trói bởi lưới nhện, và bộ giáp đang bị cắt thành từng mảnh nhỏ thì trong đầu người đẹp bỗng lóe lên một suy nghĩ. Tại sao ta lại không dùng tính năng dịch chuyển tức thời nhỉ? Bản chất của bộ giáp không khác gì một cánh cổng dịch chuyển, do đó việc chuyển đổi qua lại giữa hai vật thể bên trong bộ giáp là hoàn toàn có thể. Trong giây phút định mệnh, nàng đã thật sự làm điều đó và không quá ngạc nhiên khi nàng thoát hiểm chỉ trong nháy mắt.

Trong lòng Chúa tể Hắc Ám đang rất sửng sốt, hắn thắc mắc, hắn không thể hiểu được, làm cách nào mà Nhã Lan lại có thể thoát ra được trong khi rõ ràng đã bị ma pháp của hắn trói buộc. Tuy nhiên hắn cũng không tiện hỏi về chuyện đó mà điều hắn quan tâm là người hắn đang bế trên tay.

- Vậy người trên tay ta là ai?

Hắn nhìn người đang bế trên tay và hỏi.

- Là một quả bom.

Nhã Lan thản nhiên trả lời. Và khi Ravens còn chưa kịp có phản ứng gì thì đó cũng chính là lúc quả bom phát nổ. Vụ nổ không quá lớn nhưng đủ sức khiến Ranvens tan xác. Lúc thiết kế các bộ giáp hỗ trợ, Nhã Lan luôn làm thêm một mô hình bằng silicon giống hệt người thật, mục đích là để đánh lừa những kẻ giống như Ravens. Và nàng luôn cài một quả bom vào để sử dụng mỗi khi cần thiết. Người thông minh như nàng luôn tính toán rất cẩn thận mỗi bước đi của mình.

Người đẹp nhanh chóng lấy lại viên đá năng lượng và rời khỏi khu vực đã bị bom san bằng trước khi Ravens tiếp tục xuất hiện một lần nữa. Nàng không chắc chắn lần tiếp theo Ravens xuất hiện nàng còn có thể đánh bại hắn nữa không. Vừa rồi nàng nghe đám người của Zelo nói rằng có một căn cứ của Đặc vụ Thế Giới ở cách đây mấy kilomet và một nửa viên đá đang ở trong tay họ, nàng muốn đến đó thám thính tình hình. Viên đá năng lượng có sức mạnh rất lớn, dựa vào dữ liệu nghiên cứu của nàng thì nó sẽ là chìa khóa giúp đi vào thành phố bị lãng quên, bên trong thành phố đang cất giấu một thứ vũ khí hủy diệt có uy lực vô cùng đáng sợ. Tốt nhất viên đá nên giao lại cho Đặc vụ Thế Giới để tránh gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

****

Ở chỗ Hướng Nhật, cuộc chiến vẫn đang diễn ra và đôi bên chưa có dấu hiệu suy yếu.

Đường Nguyệt hiện đang là người giữ viên đá, nàng là một cô gái trẻ, tuổi chỉ mới tròn hai mươi lăm, nàng gây ấn tượng mạnh cho bất cứ ai mới nhìn lần đầu bởi mái tóc nâu, dài, uốn lượn sóng cùng gương mặt thanh tú và thân hình nóng bỏng, tươi trẻ tràn trề sức sống. Nàng đã tham gia nhiệm vụ bảo vệ viên đá cùng với Lâm Vĩ và Phàm Mặc chưa đến một năm. Vì tính chất nguy hiểm của viên đá nên nó luôn được cất giấu ở một nơi cực kỳ an toàn trong căn cứ của Đặc vụ Thế Giới ở Bermuda. Tuy nhiên các đặc vụ cao cấp không thể cứ ở mãi một nơi chỉ để bảo vệ một viên đá cho nên họ buộc phải đưa viên đá về tổng bộ Đặc vụ Thế Giới để bảo vệ tốt hơn, nhưng cũng vì vậy mà Ravens mới phát hiện ra và muốn cướp viên đá từ tay họ.

Bên ngoài tòa nhà đồ sộ của căn cứ Đặc vụ Thế Giới vốn dĩ là một nơi rất xinh đẹp, với đồng cỏ mênh mông bất tận, xen lẫn những hàng dừa cao chót vót. Thế nhưng cuộc hỗn chiến đã nhanh chóng phá hủy khung cảnh nên thơ ấy thành một nơi hoang tàn không khác gì sa mạc. Lửa cháy khắp nơi, mặt đất đang bằng phẳng thì bị biến dạng thành hàng ngàn những cái hố và không chỗ nào là không nứt nẻ, khói bụi thì bay mù mịt.

Ở một góc của khung cảnh hỗn loạn ấy, Đường Nguyệt đang vật lộn với Wind, một hắc Phù thủy sử dụng ma pháp hệ gió cấp tối thượng. Gió là một hiện tượng tự nhiên, có sức tán phá vô cùng nghiêm trọng, nó có thể thổi bay mọi thứ, cuốn trôi tất cả, bất kể nhà cửa, công trình, hay cây cối...

Chính vì vậy phải chiến đấu với một kẻ có phép thuật hệ gió là một cơn ác mộng đối với Đường Nguyệt. Bộ dạng của nàng lúc này trông thật te tua, chiếc đầm màu trắng bị rách tả tơi, lộ ra hẳn một bên áo ngực màu hồng và phần thịt trắng không tì vết. Nhưng Đường Nguyệt không thể để tâm đến chuyện đó, đối thủ của nàng rất mạnh, đòi hỏi nàng phải thật tập trung.

- Ồ, trông cô em thật thảm hại! Ta khuyên cô em, tốt nhất nên đầu hàng đi, nếu không ta sẽ lột sạch từng miếng vải trên người cô em đó.

Wind nhìn chằm chằm vào phần thịt trắng lộ ra trược ngực người đẹp đùa giỡn nói.

- Ta nghĩ ngươi ảo tưởng quá rồi đó.

Đường Nguyệt mỉm cười nói. Nàng từ đầu đến giờ vẫn đang giữ sức, còn chưa có tung ra toàn bộ thực lực. Đặc vụ cao cấp đâu phải chỉ có thế thôi đâu. Để lên được đến trình độ này, kỹ năng kiểm soát lực lượng của nàng đã đạt đến mức không cần phải nghĩ nữa, muốn xuất ra bao nhiều phần thì sẽ ra bấy nhiêu. Người trước mắt thật sự khiến nàng không thể kiềm chế thêm được nữa, nàng bèn phải tăng thêm vài phần sức mạnh. Qua một hồi thử nghiệm, nàng nhận thấy đối phương có thế mạnh là đánh tầm xa và diện rộng vì vậy nàng phải thu hẹp phạm vi và khoảng cách. Nàng dùng Thuấn di với tốc độ nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận đối thủ, trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng nàng liền tặng hắn một quyền vào sườn trái, tuy nhiên khá bất ngờ là Wind đã nhanh chóng lấy tay gạt ra, và tay kia xuất hiện một quả cầu gió phản công lại bằng cách đánh vào bụng nàng. Nhưng Wind không lường trước được hậu quả của hành động đó, khoảng cách sức mạnh quá khác biệt khiến hắn bị Lĩnh vực lực lượng của người đẹp phản lại và hất văng lùi ra sau vài bước.

- Thế nào, đã hiểu vì sao ta nói ngươi đang quá ảo tưởng chưa?

Người đẹp mỉa mai nói.

- Nếu cô em có con át chủ bài như vậy, tại sao ngay lúc đầu không sử dụng? Ta nghĩ hẳn là cô em bị giới hạn về thời gian sử dụng có đúng không?

Wind bình tĩnh phán xét.

- Ai mà chả vậy, nếu dùng tối đa sức mạnh thì sẽ rất nhanh xuống sức. Nhà ngươi đừng tường mình có thể dùng phép thuật được mãi mãi, chiến đấu dai dẳng rồi sẽ có lúc ngươi kiệt sức thôi. Đó là quy luật không thể tránh khỏi.

Wind chợt động lòng, ả nói chẳng sai chút nào. Những người sử dụng phép thuật như hắn đều cần tới ma lực hay còn gọi năng lượng phép thuật, ma lực được coi là sự sống còn của Phù thủy và Pháp sư, ma lực càng nhiều thì kẻ đó càng mạnh và nó chỉ có thể tăng lên nhờ luyện tập, ngoài ra có thể mượn ma lực từ trong Vũ trụ nhưng bị giới hạn bởi thể chất, cho nên căn bản là không có ai thoát khỏi quy luật của giới hạn. Vượt ra khỏi giới hạn này thì sẽ có giới hạn khác, đó là quy luật của tự nhiên, ngay cả đấng toàn năng cũng không tránh khỏi, vấn đề là giới hạn của kẻ nào ít hơn và nhiều hơn mà thôi.

- Nói hay lắm. Ta sẽ cho cô thấy ai mới là kẻ mạnh hơn.

Bàn tay phải của hắn đưa về phía trước, trên lòng bàn tay liền xuất hiện một vòi rồng, vòi rồng tuy nhỏ nhưng có sức mạnh cực lớn, nó nhanh chóng hút mọi thứ xung quanh, mà vòi rồng cũng không đơn giản là cứ nhỏ mãi, nó thoát ra khỏi bàn tay của Wind và nhanh chóng phình to lên thành khổng lồ. Đây là một phép thuật ở đẳng cấp tối thượng. Thật sự là một phép thuật đáng sợ.

Đường Nguyệt biết rõ vòi rồng nguy hiểm đến mức nào, nhưng nàng cũng không có chịu thua. Lĩnh vực lực lượng tuy không màu mè như phép thuật nhưng lại có thể tùy biến rất đa dạng. Để đối phó với vòi rồng, nàng dùng hai tay phóng ra một nguồn lực lượng, lực lượng nhanh chóng bao trùm toàn bộ vòi rồng và ép nó lại cho đến khi biến mất hoàn toàn trước sự kinh ngạc của Wind. Giải quyết xong vòi rồng, Đường Nguyệt nhìn Wind với ánh mắt quyết không nhân nhượng, phẩy tay một cái vung ra một đường lĩnh vực rộng lớn. Wind cũng không có đứng yên chịu chết, chỉ là đường lĩnh vực quá áp đảo, mặc dù hắn cũng dùng một đường gió y hệt phản lại nhưng kết quả vẫn là bị cắt làm đôi. Cơ thể được tái tạo bởi phép thuật của Wind đã thua hoàn toàn.

Trận chiến giữa nàng và Wind kết thúc cũng là lúc toàn bộ mười tên đại phù thủy bị tiêu diệt. Một số nhờ Hướng Nhật hỗ trợ, một số tự tay tiêu diệt được. Riêng Phương Nghi tuy có vất vả một chút, nhưng chính nàng đã hạ được một đối thủ mạnh và làm chủ được một bộ đồ mới có tên là Dragon, bộ giáp giúp nàng có sức mạnh của rồng, một thứ sức mạnh áp đảo mà trước đây nàng chưa từng mơ đến.

- Hướng Quỳ, em đã làm được rồi, thật sự e đã làm được.

Phương Nghi mừng rỡ vội chạy đến khoe chiến tích.

- Anh nhìn thấy rồi, hắc hắc, vợ anh không những xinh đẹp mà còn giỏi giang nữa.

Hướng Nhật nhân cợ hội vuốt ve bờ lưng cô nàng mà nói. Cảm giác sờ vào làn da trơn nhẵn, mềm mại thật khiến người ta thấy khát tình a.

- Hứ, ai đồng ý làm vợ anh hồi nào.

Phường Nghi vờ vỗ tay vào ngực hắn, nhưng trong lòng thì hưng phấn không hết.

Sau cùng, những người bị thương thì đem đi chữa trị, còn những người khác được tập hợp lại để bàn cách vận chuyển viên đá về tổng bộ nhanh nhất. Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định phương án khả thi nhất là dùng cổng không gian của pháp sư Seven - Một đặc vụ trung cấp của tổ chức.

Ngay lúc ấy, từ trên trời có một người nhảy xuống làm tất cả mọi người đều cảnh giác. Nhưng khi người đẹp thu gọn bộ giáp lại thì mọi người đã bình tĩnh hẳn. Bộ giáp của Nhã Lan sử dụng công nghệ nano, cho nên khi thu gọn lại thì nó sẽ trở thành một chiếc vòng cổ lung linh và cực kỳ đáng yêu. Hầu hết các thành viên đều biết nàng là ai, nàng thật sự quá nổi tiếng, một thiên tài công nghệ của thế kỷ 21.

Người đầu tiên nàng để ý đến chính là Hướng Nhật, nàng thật sự vô cùng bất ngờ, vì đây là một thế giới hoàn toàn khác nhưng tại sao lại có sự trùng hợp như vậy.

- Hướng ca, làm thế nào mà anh lại ở đây? A, còn cả Phương Tiểu thư nữa, hai người đi hưởng tuần trăng mật à?

Nhã Lan kinh ngạc hỏi, mặc kệ sự tò mò của người xung quanh.

Phương Nghi hắng giọng vài cái nhất thời xấu hổ không nói nên lời, nhưng Hướng Nhật thì làm mặt tỉnh bơ, có gì phải xấu hổ đâu chứ.

- À, thì tụi anh đi kiếm viên đá chứ đi đâu. Câu này anh phải hỏi em mới đúng, sao em lại ở đây? Có chuyện gì với em sao?

Hướng Nhật nhìn sơ qua bộ dạng của cô nàng, cảm thấy giống như cô nàng vừa trải qua nhiều chuyện khá kinh khủng.

- Hì hì, đúng là Hướng ca giỏi nhất. Cái gì anh cũng biết nha.

Cô nàng cười tít mắt, tự dưng được người đặc biệt quan tâm, không vui sao được.

- Cơ mà chuyện dài ơi là dài, nói chung thì mọi người xem này.

Người đẹp lấy từ trong túi áo ra một nửa viên đá sáng lấp lánh khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng chói mắt và thốt lên:

"Không thể nào, là viên đá năng lượng!"

- Dr Lan, là cô lấy được từ tụi Zelo sao?

Người lên tiếng hỏi là chàng trai tóc đỏ Lâm Vĩ.

- Ngài Lâm, thật vinh hạnh gặp ngài ở đây. Cả ngài Đường Nguyệt và Phàm Mặc nữa.

Nhã Lan thiện chí bắt tay từng người một, mọi người cũng vui vẻ bắt tay với nàng.

- Dr. Lan, thật vinh hạnh. Ngài King vẫn luôn muốn mời cô tới góp ý cải tiến thêm cho công nghệ ở tổng bộ Đặc vụ Thế giới.

Người đàn ông tóc bạc Phàm Mặc vui mừng nói.

- Thế thì thật tốt, tôi cũng muốn đến thăm để mở rộng tầm mắt, nhưng tạm gác lại chuyện đó đã, viên đá này tôi vừa trộm được từ tay Alexander, nghe nói nó là chìa khóa làm sống lại thành phố Bị lãng quên, nơi đang cất giấu một thứ vũ khí cực mạnh. Viên đá này tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ xấu, tốt nhất các ngài hãy giữ nó đi.

Ngay lúc Nha Lan vừa chuyển giao xong viên đá cho Phàm Mặc thì trời đất bỗng rung chuyển, cả không gian tối sầm lại. Ravens cùng thập đại phù thủy bản thật đã xuất hiện.

- Có ta ở đây, lũ nhãi nhép chúng mày đừng mong mang viên đá đi đâu.

Ravens lơ lửng gần sát mặt đất mà phán.

- Cuối cùng mày cũng chịu ló cái bản mặt thật ra.

Bản thật quả nhiên chất lượng hơn bản face cả chục lần. Hướng Nhật có thể nhìn rõ ma lực kinh khủng từ cơ thể hắn tỏa ra, rõ ràng đến mức mọi thứ cỏ cây, hoa lá xung quanh đều bị khô héo và thổi bay. Nhưng mặc kệ điều đó, Hướng Nhật vẫn một quyền lao lên toan đấm vỡ mặt hắn.

Ravens hiểu rõ sức mạnh của Hướng Nhật cho nên không có khinh thường mà vội đưa tay ra đỡ. Hai tay chạm nhau liền gây ra một trận sóng xung kích làm đất đá bay mù mịt và mặt đất thì nứt làm đôi.

- Mày vội quá đấy, thằng ranh con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net