Chương 18 : Nhịn nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì trông nhà chẳng có quần áo nào phù hợp với sự kiện tối hôn nay , nên giữa trưa Tịnh Hà lén ra ngoài mua đồ, chạy một mạch đến cửa tiệm cô liền hỏi nhỏ nhân viên " Có quần áo nào dành cho đi clud không ?"

Nói xong , chính cô cũng thấy mình thất thố , trách mình quá gấp gáp , người nhân viên đó liếc nhìn Tịnh Hà vài lần mới gật đầu đi lấy .

Đến khi thử đồ Tịnh Hà thật muốn thắt cổ chết cho rồi , tụi trẻ nhỏ bây giờ toàn mặc hở hang như vậy ư , sao thay đổi nãy giờ , không hở trên lại hở dưới thế này, cô khó xử nói " Còn cái nào khác không , cái này quá lộ liễu rồi"

" Nhưng thưa phu nhân , bây giờ giới trẻ chỉ chọn những kiểu như vậy thôi với lại phu nhân đổi đây là bộ thứ hai mươi rồi ạ " Cô ta lau mồ hôi trán nói .

" Hay là cô lấy bộ này đi " Cô ta chạy đi lấy một cái váy treo ở phía góc tường , đưa cô

Một lúc sau Tịnh Hà bớt ra từ phòng thay đồ , cô gái đó không khỏi trố mắt trầm trồ khen ngợi " Phu nhân , ngài mặc bộ này thực sự rất hợp , nhiều người từng muốn mua đều không hợp đấy ạ "

Tịnh Hà nhìn vào gương , không nhận ra được bản thân nữa , người phụ nữ trong đó hoàn toàn khác lạ , tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vì thân thể gầy gò mà khi khoác lên bộ máy này càng tôn dáng hơn.

Đây là cô sao !

******

Đêm đến chính là lúc " Cấm Thành " " nổi lửa " , ánh đèn lấp loá và âm nhạc xôi động khiến không khí bên trong tràn ngập sự mờ ám , trai gái ai nấy đều lắc lư theo điệu nhạc . Lúc Tịnh Hà bước vào , nhiều người không khỏi liếc mắt ngước nhìn , khó trách , vì chiếc váy cô mang là kiểu cổ điển nhưng không hề lỗi thời , thậm chí có chút sang trọng quý phái , đặc biệt đằng sau lưng được cắt may tỉ mỉ hở trọn tấm lưng trần , vài sợi dây đỏ đánh chéo càng khiến cô trông quyến rũ hơn .

Tịnh Hà thấy mọi người nhìn mình thì xấu hổ che ngực lại , cố tăng cước bộ nhanh hơn , cô không thích như thế nhưng phải cố gắng chịu đựng vì Doãn Chí Hoằng .

" Tịnh Hà , cô đến rồi " Hoàng Đông Thành đang uống rượu thì trông thấy Tịnh Hà , ông kêu lớn .

Đến khi Tịnh Hà bước vào Hoàng Đông Thành mới ngơ ngác đứng hình, ông ta say mê cô từ lúc mới gặp lần đầu cách đây sáu năm , đến giờ chỉ lướt qua vài lần nhưng không ngờ cô hôm nay lại quyến rũ đến vậy , thậm chí không thể phân biệt rõ được tuổi tác , cứ như gái đôi mươi, thân thể cô tuy còn mặc đồ nhưng ông tin chắc nếu lột bỏ lớp vải thừa đó , chắc chắn cô có thể dùng thân thể yêu kiều đó giết chết người khác .

" Hoàng Tổng " Tịnh Hà vội cúi người chào .

" Đừng khách sao , đến đây ngồi nào " Hoàng Đông mặc kệ Tịnh Hà cứng người , rất tự nhiên khoác eo cô đẩy vào khu ghế giữa .

Tịnh Hà ngờ nghệt ngồi xuống , lúc này mới dám quan sát xung quanh , có hơn năm sáu người đàn ông bụng to bự tay ôm hai ba cô gái tuổi nhỏ bằng con gái đùa giỡn , thậm chí bọn họ rất công khai hôn nhau , thấy vậy cô không tự nhiên xoay đầu , bỗng phát hiện cách đó không xa một người đàn ông đang chăm chú cầm ly rượu nhâm nhi , tuy hắn tạo khoảng cách với mọi người ,nhưng bộ dạng rất thoải mái như thể đang thưởng thức cảnh xa đoạ trước mắt , nhận ra có người nhìn mình hắn chuyển mắt đến phía này , mỉm cười nâng ly với cô .

Tịnh Hà cười lịch sự gật đầu chào , sao cô cảm giác người này rất quen , hình như đã gặp đâu đó .

" Tiểu Tịnh , cô cũng đến uống một ly đi " Hoàng Đông Thành ngồi cạnh Tịnh Hà , tay thản nhiên đặt tay lên lưng cô vuốt ve.

Tịnh Hà giật mình tránh né , từ chối " Xin lỗi , tôi không biết uống rượu "

" Vậy không sao , cô cứ ngồi đây cùng tôi , lát tôi giới thiệu cô với cô một người " Ông ta ôm cô vào lòng .

Tịnh Hà xô Hoàng Đông thành ra , sợ hãi ngước nhìn , trước giờ gặp nhau chỉ cười chào hỏi nên hành động thân mật này khiến cô không khỏi kinh hãi . Càng cảm thấy có lỗi với Doãn Chí Hoằng .

" Hoàng Tổng , xin ông đừng làm vậy nữa , tôi hôm nay chỉ muốn đến bàn luận với ông chuyện VI " Cô lắp lắp gợi chuyện .

" Vậy sao , thế sao tôi không nhớ gì cả " Hoàng Đông Thành nham hiểm cười to nói .

Tịnh Hà tức muốn chết nhưng cố trấn tĩnh lại , khuyết phục " Hoàng tổng , rõ ràng hôm qua ông nói chỉ cần tôi mặc đồ như vậy đi tới " Cấm Thành" ông sẽ bàn bạc lại chuyện hợp tác cùng VI , sao hôm nay ông lại nuốt lời"

"Nếu cô đã biết thế thì hãy làm điều cuối cùng đi , có khi tôi sẽ chấp nhận thì sao " Ông ta nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ .

" Điều cuối cùng ?"

" Lên giường với đàn ông " Ông ta ra điều kiện , tay vuốt nhẹ đùi cô .

Tịnh Hà lập tức phản bác , vơ lấy ly nước trên bàn hất thẳng lên mặt Hoàng Đông Thành , tức giận mắng " Tôi xem lầm ông rồi , hoá ra ông không khác những kẻ tiểu nhân cả , lén lút sau lưng bạn mình giở trò đồi bại !"

" Lâm Tịnh Hà , cô làm vậy không sợ VI sẽ tàn đời hay sao ?" Ông ta vuốt nước trên mặt , đe doạ .

Tịnh Hà bỏ qua lời hăm doạ của ông ta cùng bao nhiêu con mắt soi mói sau lưng , chạy ra khỏi căn phòng và cái vũ trường dơ bẩn đó .

Dưới bóng trăng , một người phụ nữ thất tha lê bướt trên đường mòn lát đầy gạch sỏi , đêm đã khuya xe buýt không có , lại không kêu được chiếc taxi nào , Tịnh Hà quả thật có chút khổ não khóc thầm trong lòng .

Bỗng cô dừng bước , bởi vì từ khi nào xuất hiện trước mặt có hai người đàn ông ăn mặc không khác gì du côn đầu đường xó chợ đang tiến lại gần mình , cô thấy không ổn liền xoay người bỏ chạy , người phía sau lập tức đuổi theo , biết rõ mục đích của bọn hắn là mình , cô càng chạy nhanh hơn , chỉ là đôi giày cao gót đã phản chủ , vì quá cao nên đã gãy gót khiến cô ngã nằm xuống đường , chưa kịp ngồi dậy đã bị đôi tay phía sau kèm theo chiếc khăn bịt lại , đầu óc liền choáng váng rốt cục chìm vào bóng tối .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net