Chương 13: Họp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc! Cộc! Cộc! Cộc! ...

Tiếng giày nện vào nền đất vang dọc khắp hành lang. Từng người, từng người im lặng nối đuôi nhau di chuyển.
Giữa đoàn người cao lớn là một cô gái nhỏ với mái tóc màu bạch kim nổi bật. Cô lạnh lùng đi theo đoàn người, đến cuối hành lang đoàn người dạt qua hai bên nhường đường cho cô gái ấy.
Linh bình thản bước lên, hiên ngang đi giữa đoàn người tiến vào đại sảnh.
Trong sảnh lớn hiện giờ dường như xuất hiện đủ loại thành phần, từ những tên tay sai đầu trâu mặt ngựa cho đến những tên sát thủ, những siêu trộm nổi danh đều tụ họp về đại sảnh này.
Linh cố gắng luồn lách qua đám người to con kia để tìm Phong nhưng vì chiều cao 'có hạn' nên cô cứ phải đi vòng vòng trong đám đông. Một lúc sau vì quá ngợp nên Linh đành phải ra đứng ở một góc phòng vắng người để hít thở tìm oxy.
"Đi đâu nãy giờ?" - Phong như một bóng ma cứ đột nhiên xuất hiện sau lưng Linh.
"Tìm anh!"
"Tìm tôi?"
Linh ngây ngô gật đầu, thì hiện tại cô và hắn phải đi chung với nhau đương nhiên cô phải tìm hắn chứ tìm ai đây.
Khoé miệng Phong hơi giật... Cô nhóc này nhiều lúc ngây thơ quá mức.

Cả hai đứng nhìn đám người trong đại sảnh kia, không ai nói lời nào. Một lúc sau cánh cửa chính mở ra. Ba dáng người uy nghiêm chậm rãi bước vào. Đi đầu chính là lão Trần - cha của Hàn Phong, tiếp theo chính là Kim Vũ Thiên - Người đứng đầu Black World và cuối cùng là một người rất quen thuộc đối với Linh, cũng là người đứng đầu Blue Rose -
Trương Bảo Ngọc.
Nhìn thấy Ngọc, Tuyết Linh lặng người, cô không tin vào những gì mình đang thấy: Ngọc là chủ nhân hiện tại của Blue Rose.
"Dù tin hay không nhưng bây giờ chúng ta cứ ra đó trước đã!" - Phong nói khẽ vừa đủ để anh và Linh nghe.
Linh gật nhẹ đầu. Trở lại với trạng thái lạnh lùng vô cảm như lúc đầu, cô mạnh dạn theo Phong, tiến thẳng về phía đám đông.
Phong đi trước, Linh theo sau. Vừa thấy cả hai, đám người liền dạt qua hai bên nhường lối cho Phong và Linh. Hai người tiến thẳng lên vị trí của ba người đứng đầu, sau đó lùi về sau lưng lão Trần. Tiếp tục lại là một người quen thuộc với Linh đang chậm rãi tiến vào trong sảnh. Thiên Ưng đi trước, nhanh chóng bước về phía sau lưng Bảo Ngọc. Người còn lại thuộc tổ chức Black World cũng nhanh chóng lui về sau lưng Kim Vũ Thiên.
Khi đã đông đủ, cuộc họp giữa ba tổ chức lớn bắt đầu...
Cuộc họp kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ và diễn ra trong căng thẳng. Nguyên nhân thì vô số kể nhưng phần lớn là do người lãnh đạo của Blue Rose - Trương Bảo Ngọc. Cô kiên quyết không hợp tác với The Death. Trong khi đó Kim Vũ Thiên thì đặt điều kiện quá cao, hầu hết chỉ mang lại lợi ích cho hắn. Lão Trần dù rất bực tức nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Tuy nhiên đến phút cuối, Black World lẫn Blue Rose đều đồng ý hợp tác với The Death nhưng đổi lại sau khi hoàn thành công việc The Death phải giao Tuyết Linh ra để trao đổi. Không hiểu sao lúc đó lão già kia lại đồng ý nhanh đến vậy.
Tuyết Linh thì khá ngạc nhiên khi cả Black World cũng nhắm đến một con chuột bạch như cô.

Cuối cùng là một bữa tiệc nhẹ, lúc này bàn tiệc đã được bày dọn khắp sảnh với những món ăn bắt mắt. Linh đi một vòng quanh sảnh rồi đi ra ban công đứng. Cô không thích sự ồn ào.
"Xin chào! Tiểu thư!" - Là Kim Vũ Thiên, hắn chủ động bắt chuyện với cô.
"Xin hỏi Kim thiếu gia anh cần gì?" - cô đáp lại bằng giọng điệu cao ngạo.
"Lần trước Gia Bảo đã đối xử không phải với cô, mong cô bỏ qua."
Linh cười khẩy "Đường đường là người đứng đầu một tổ chức lớn vậy mà lại đi cuối đầu xin lỗi một kẻ thấp bé như tôi, không phải có vấn đề gì chứ?"
Kim Vũ Thiên nghe nói vậy liền cười lớn, hắn nói "Cứ tưởng cô chỉ đơn thuần là một con chuột bạch, không ngờ cô lại có phong thái khác người như vậy. Thảo nào tên Hàn Phong kia cứ khư khư giữ cô bên mình mặc cho lão Trần không chấp nhận."
"Anh đừng nghĩ rằng ai cũng thấp hèn, tôi tuy sinh ra chỉ là một cô gái bình thường nhưng tôi không suy nghĩ thấp hèn."
"Hừm! Cô nghĩ thế giới ngầm đơn giản sao?" - hắn lại hỏi.
"Không!" - Linh lạnh lùng trả lời. Và cái kẻ như hồn ma lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện sau lưng Linh lại đột ngột chen vào.
"Kim thiếu gia, cô ấy hiện vẫn còn là người của tôi, mong anh hiểu cho."-Nói xong liền kéo tay Linh dẫn cô đi thẳng một mạch ra khỏi sảnh.
Kim Vũ Thiên nhìn theo, anh ta nở một nụ cười thú vị "Xem ra muốn có được cô gái đó không dễ."

******
Trường đại học Y dược cơ sở 1.
"Cậu có phải là Trần Bảo Lam?" - một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên giữa cái thư viện tĩnh lặng.
Cũng đã lâu rồi không ai gọi Linh bằng cái tên giả ấy nên vài giây sau Linh mới có phản ứng.
"Phải!"
"Cậu có biết Thiên Ưng đã chuyển qua khóa học nào không?" - cô gái đó lại hỏi.
Lúc này Linh mới ngước mặt lên nhìn cô gái kia. Là Phương Uyên Nhi, cô ta nhìn có vẻ sầu thảm.
"Cô là bạn gái của Thiên Ưng?"
Uyên Nhi gật đầu.
"Tôi là Lâm Tuyết Linh!"
Nghe Linh nói mà Uyên Nhi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
"Làm ơn đừng có bắt chước hình tượng người yêu cũ của người ta. Đó là lý do mà cô và Thiên Ưng chia tay. Còn hiện tại thì anh ta nghỉ học rồi, muốn biết thì tự đi hỏi lão Trần ấy."-Linh tuôn một tràng dài.
"Cô..."
Linh gấp sách lại nhìn Nhi, ý hỏi cô ta còn muốn hỏi gì nữa. Uyên Nhi nhìn Linh chằm chằm, vài giây sau như đã định hình được sự việc cô ta mới bình tĩnh mà mở lời "Cô chỉ là một con chuột dùng để thí nghiệm đừng có lên mặt với tôi."
Tuyết Linh vốn rất ghét những hạng người như Uyên Nhi, sống giả tạo. Đã vậy cô ta còn sỉ vả thẳng vào mặt Linh như vậy, thật bực mình!
"Mật danh của tôi là Mèo, tên trong tổ chức là Bảo Lam. Còn tôi là gì thì không liên quan đến cô."
Uyên Nhi rút trong túi xách một cây súng, chĩa thẳng về phía Linh.
Cạch!
Cửa phòng mở toang, Thiên Ưng đứng trước cửa đã chứng kiến hết mọi việc.
"Bấy lâu nay tôi đã bị cô lợi dụng đúng không? Uyên Nhi!"
Uyên Nhi không thể nói hay giải thích được gì, đành im lặng thu súng về.
"Biến ngay khỏi tầm mắt tôi!"-Ưng gắt.
Cô ta nhìn Ưng một hồi rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đến khi cô ta đi được một hồi lâu, Ưng mới mở lời "Em có bị gì không?"
"Không!"
"Vậy thì tốt!" - nói xong anh cũng bỏ đi.
Trong thư viện giờ chỉ còn lại mình Linh, bà cô thủ thư cũng đi đâu mất tiêu. Thấy xung quanh có phần u ám Tuyết Linh gom dọn tập sách vọt lẹ ra ngoài.

Nếu đã là quá khứ hãy để nó trôi vào dĩ vãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net