Chương 22: Dám đưa người đi trước mặt tôi? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ sau một buổi tối hình tượng nàng tiểu thư hiền thục, đoan trang của Bảo Ngọc bỗng dưng biến mất, thay vào đó là sự hung dữ như hổ cái làm cho cánh đàn ông của một nửa thế giới ngầm hốt hoảng. Đặc biệt là các anh chàng sau đây đã bị nàng ta tra tấn.
Kim Vũ Thiên, Thiên Ưng, Hàn Phong, còn có cả Mộc Thành nữa. Vừa mới gặp mặt Bảo Ngọc lần đầu tiên Mộc Thành nhà ta đã bị Trương tiểu thư làm cho một trận chết khiếp.
"Phong! Bảo Lam làm sao kết bạn được với tiểu thư này vậy?"
"Bạn thân của mèo con từ hồi đi học. Bình thường hiền diệu lắm nhưng không ngờ hôm nay em mới thấy cô ta nổi điên như vậy!"
"Không phải tại cô gái của cậu sao?"-Kim Vũ Thiên vừa lau mồ hôi vừa nói.
"Trời ạ! Thật không thể ngờ!"-Thiên Ưng nằm bệt xuống sàn nhà.
"Cả nhóc mà cũng nói vậy có nghĩa là chưa từng chứng kiến cô bé kia như thế này?"-Mộc Thành hỏi.
Thiên Ưng lắc đầu -"chưa bao giờ thấy!"
"Vũ Thiên! Người bên anh gây tội lớn rồi!" - Hàn Phong nói.
"Tôi đang cố gắng dò tìm vị trí của Gia Bảo, bọn đàn em thì đi lùng sục khắp nơi mong rằng sẽ sớm tìm được hắn."-Vũ Thiên chán nản nói.
Vừa lúc đó Bảo Ngọc bước vào, vẻ mặt hầm hừ -"Hắn quay trở lại rồi, còn dẫn theo một cô bé."
Bốn tên con trai nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên. Bảo Ngọc ngồi xuống ghế sofa. Hồi sau quản gia của Bảo Ngọc dắt theo hai người khác vào.
"Nói những cái cần nói!"-Bảo Ngọc nén giận để nói chuyện với Gia Bảo.
"Lấy người trao đổi người!"-Gia Bảo trả lời.
"Cô bé kia là gì của cậu?"-Vũ Thiên hỏi.
"Là em gái của em. Đại ca! Em xin lỗi!"-Gia Bảo cúi gằm mặt xuống đất.
"Cậu biết lỗi của mình? Vậy mau nói mọi chuyện ra!"-Vũ Thiên quát lên một tiếng.
"Uyên Nhi... cô ta bắt cóc em gái của em, cô ta nói nếu muốn chuộc Gia Nhi về thì em phải đem Tuyết Linh đến đổi người."
"Tuyết Linh? Không phải cô ấy tên Bảo Lam à?"-Mộc Thành và Vũ Thiên thắc mắc.
Bảo Ngọc nhìn sang Hàn Phong -"Hỏi anh ta!"
"Là tên giả em đặt cho cô ấy!"- Hàn Phong trả lời.
"Vậy bây giờ Tuyết Linh đang ở đâu?"-Bảo Ngọc đanh giọng, hỏi.
"Ở khu rừng phía tây thành phố."
"Không phải!"-Hàn Phong lên tiếng làm mọi người ngạc nhiên.
"Anh nói vậy là sao?"-Bảo Ngọc nhíu mày.
Hàn Phong không đáp chỉ ra hiệu bảo mọi người im lặng. Anh đưa tay lên vặn cái khuyên tai nhỏ trên tai phải - " Linh! em nghe rõ không? Linh!"
Từ khuyên tai phát ra tiếng rè rè nho nhỏ, Hàn Phong tiếp tục điều chỉnh.

Trong khi đó...

Rè rè... Rẹt...rẹt...
Tuyết Linh quan sát xung quanh, khi chắc chắn mấy tên lính canh đã ra ngoài cô mới từ từ đưa tay lên cái khuyên tai hình thập giá điều chỉnh.
"Phong!"-Linh trả lời.
"Em đang ở đâu?"
"Không rõ! bọn họ đưa tôi đến chỗ khác rồi!"-Linh mệt nhọc trả lời.
"Em ổn không?"-Phong lại hỏi.
"Giờ thì vẫn ổn nhưng đến ngày mai thì không chắc!"
"Tôi sẽ đưa em về!"
"Mau lên! nếu không tôi tự tử để bảo vệ mình thì lúc đó anh hối hận cả đời!"-Linh trêu.
"Lúc này mà vẫn còn đùa được? Đừng tắt khuyên tai, để tôi dò tìm vị trí!"
"Ừm!"
Sau cuộc đối thoại, sáu cặp mắt tò mò lẫn trêu chọc đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Phong. Thiên Ưng và Bảo Ngọc cười gian nhìn anh.
"Các người nhìn cái gì?"-Hàn Phong lườm lại từng người một.
Như chợt nhớ ra gì đó, Bảo Ngọc quay sang em gái của Gia Bảo - "Bé gái! Em lại đây!"
Cô bé sợ hãi nhìn anh nó, Gia Bão gật đầu nó mới dám lại gần Bảo Ngọc. Bảo Ngọc quay cô bé một vòng, quan sát kỹ lưỡng người cô bé, cuối cùng Bảo Ngọc gỡ dây buột tóc của cô bé xuống.
"Nếu tôi không lầm thì đây là máy nghe trộm phải không?"-Bảo Ngọc đưa nó cho Thiên Ưng.
Thiên Ưng cầm lên nhìn vài giây liền đập mạnh cái hạt đính trên dây buột tóc xuống bàn - "Anh mau liên lạc xem cô ấy có sao không?"
"Không kịp rồi! Liên lạc bị cắt!"- Hàn Phong trở nên căng thẳng.
Gian phòng cũng trở nên căng thẳng...
"Tôi đi gặp Nhã Uyên!"- Bảo Ngọc lao ra khỏi phòng, Thiên Ưng thấy vậy liền hối hả chạy theo.

Còn Tuyết Linh...
"Thật không thể ngờ đây là một cái máy liên lạc!"-Uyên Nhi một tay mân mê khuyên tai của Tuyết Linh, tay còn lại thì ngắt mạnh vào bên tai đang chảy máu của Linh.
Linh cắn môi, chịu đựng cơn đau. Uyên Nhi vừa phát hiện ra cô đang liên lạc với Hàn Phong thì liền giật mạnh cái khuyên tai ra, may là không bị rách tai nhưng cũng làm tai Linh chảy máu.
"Sao? Kiên cường quá nhỉ?"- Uyên Nhi cười đểu - " Bây giờ không còn gì để cầu cứu rồi nhé!"
Uyên Nhi đứng lên, đá một cái vào bụng Tuyết Linh -"Đồ rác rưởi! Bọn bây mau trói nó lại cho tao!"
Tức thì hai tên tay sai dạ dạ vâng vâng trói Linh lại. Uyên Nhi đi khỏi phòng giam , cô ta không quên quay lại ném cho Linh một cái nhìn đầy căm hận.

The Death...

"Nhã Uyên! Em gái cô đâu?"-Giọng nói của Bảo Ngọc trở nên cao ngạo.
"Ô! bây giờ ra dáng một nữ chủ nhân rồi đấy!"-Nhã Uyên vẫn nở nụ cười cao ngạo như mọi khi.
"Tôi hỏi lại em - gái - cô - đâu?"-Bảo Ngọc gằn từng chữ một.
"Con bé đi làm việc của mình rồi! Cô cần tìm nó làm gì?"-Nhã Uyên thư thả nói.
Bảo Ngọc không thể kìm nén cơn giận hơn nữa, cô đứng dậy đá văng cái ghế - "Chị em hai người rốt cuộc tại sao lại thích hành hạ Tuyết Linh như vậy hả?"
"Tôi đúng là có hành xác cô ta một lần, nhưng sau lần đó tôi đã không đụng chạm gì với cô ta. Bây giờ cô định gây chuyện à?"-Nhã Uyên đặt tách trà trên tay xuống.
"Nhưng em gái cô đã đem Tuyết Linh đi rồi! Bây giờ không rõ tung tích!"-Bảo Ngọc lại gào lên.
"Tuyết Linh vẫn còn trong phạm vi tổ chức, em tôi muốn đem đi đâu chẳng được!"
"Cô..."-Bảo Ngọc đuối lí.
"Lith! Tiễn khách!"-Nhã Uyên ra lệnh cho quản gia của mình.

________________________________

Bảo Ngọc trở về trong sự thất vọng. Cô nằm phịch xuống giường, thở dài một tiếng. Quản gia đem đồ ăn vào cho cô, cô lại bảo đem ra chỉ cần chừa lại một bình trà nóng.
Cô bị bắt cóc Tuyết Linh liền nhanh chóng cứu cô mà không cần ai giúp, ngược lại Tuyết Linh bị bắt cóc thì cô lại không thể nhanh chóng tìm ra Linh mặc dù có nhiều người giúp đỡ. Cảm giác như cô là một nữ chủ nhân thất bại vậy. Bạn thân bị bắt cóc mà không thể làm gì hơn.
Điện thoại di động của Ngọc bất chợt reo lên, cô lười biếng với tay lấy. Tít! Cô nghe máy!
"Mau qua phòng họp!"-Giọng nói trầm trầm của Hàn Phong vang lên ở đầu dây bên kia. Bảo Ngọc tức tốc chạy qua phòng họp.

"Tìm ra rồi à?"
"Cô ta gửi một đoạn video về tình trạng của Tuyết Linh."-Thiên Ưng trả lời thay cho Hàn Phong.
Lúc này Ngọc mới để ý vài mảnh thủy tinh vỡ dưới bàn. Đoán chắc có người vừa mới mất bình tĩnh vậy cũng có nghĩa là tình hình của Tuyết Linh không ổn.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"-Bảo Ngọc nhìn mọi người trong phòng.
Tất cả nam nhân trong phòng đành lắc đầu thay cho câu trả lời.
Riêng Hàn Phong anh vẫn chăm chú xem lại đoạn video kia...
Cảnh này rất quen nhưng anh lại không nhớ nó ở đâu, chỉ biết rằng nó đã từng hiện hữu trong trí nhớ của anh một lần.
Mộc Thành thấy Hàn Phong cứ chăm chăm xem đoạn video kia nên anh cũng xem lại thử và...
"Đây là..."-Mộc Thành vừa lên tiếng mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía anh.
"Là gì?"-Bảo Ngọc hỏi.
"Chỗ đó có thể là phòng giam trước đây của The Death."-Anh trả lời.
Hàn Phong nhíu mày nhìn lại không gian trong đoạn video, phòng giam cũ của The Death ư? Sao anh không có chút ấn tượng gì nhỉ? Nhưng trước tiên cứ đến đó trước vậy.
"Đi thôi!"-Hàn Phong đứng dậy.

Lời hứa đó dù em có quên thì anh vẫn sẽ làm.
Anh nợ em một lời hứa, một lời hứa bảo vệ em suốt đời...
Người em đang đợi có phải là anh không? Nói em biết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net