Chương 31: Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Death bị một phen hoảng loạn sau cái ngày nhận được xác của Lão Trần. Mọi việc diễn ra trong tích tắc, mới mấy ngày trước còn gặp ông ta thì mấy ngày sau bị bắt đi, rồi sau đó chưa kịp tìm kiếm gì đã nhận được nhận lại cái xác lạnh ngắt.

Các băng nhóm nhỏ cũng được thể mà tung hoành, quậy phá địa bàn của The Death. Mấy hôm nay tại các khu ổn chuột và các quán bar liên tục xảy ra đánh nhau. Chính quyền ở các địa phương cũng đã nhúnh tay vào ngăn chặn. Cứ đà này các tổ chức ngầm sẽ bị lộ.

________________
"Người đứng đầu Blue Rose thì ra cũng chỉ là một đứa con gái. Vậy mà trước giờ bọn tao tưởng là ai ghê gớm lắm! Bọn mày mau xử hết đám này, nhớ chừa lại con nhỏ đó."
Tức thì một đám đầu trâu mặt ngựa xông lên đánh nhau với đám người của Bảo Ngọc.
Không phải cứ lúc nào cũng có uy lực lớn là thắng trận. Bên Bảo Ngọc đang thất thế, người của cô trước đó vừa ẩu đả với một nhóm nổi loạn xong thì liền gặp nhóm người hung hăng này.
Trong lúc đánh nhau, tên cầm đầu của nhóm bên kia tóm được Bảo Ngọc...
"Dừng lại hoặc tiểu thư của bọn bây chết ngay tại chỗ!"
"Thả cô chủ ra!"-Lisa, một nữ quản gia của Ngọc lên tiếng.
"Vậy các cô nên tìm người để thay thế cho tiểu thư của mình... Bằng không..."-Hắn dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vỗ vỗ lên má Bảo Ngọc.
"Bằng không như thế nào?"-Một giọng nói thanh thoát lạnh như băng phát lên.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó.
"Lại thêm một đứa muốn chết à?"
"Trước khi nói câu đó mày hãy xem lại mày đang nổi chuyện với ai!" - và sau câu trả lời đó tên cầm đầu kia ngã gục xuống đất.
Hắn bị bắn chết từ phía sau. Đám tay say bắt đầu run rẫy...
"Biến khỏi đây hoặc có kết cục như tên này!"-Một giọng nói của nam nhân vang lên.
Cả đám đầu trâu mặt ngựa ấy chỉ còn nước vắt chân lên cổ mà chạy.

"Không ngờ anh cũng có khí chất quá nhỉ?"-Tuyết Linh lườm Mộc Thành.
"Hàn Phong bảo anh rằng em không có dũng khí cầm súng bắn người nên anh phải làm thay thôi."-Anh ta đáp.

Tuyết Linh đỡ Bảo Ngọc đứng dậy-"Không sao chứ?"
Ngọc lắc đầu-"Không sao! Tớ ổn!"
"Mọi người về thôi!"-Linh đỡ Ngọc đi.

_________________

"Dạo này chúng ta làm việc hơi lộ liễu nhỉ?"-Nhã Uyên từ tốn ngồi nhâm nhi mấy cái bánh quy.
Tuyết Linh ngồi đối diện Nhã Uyên, hai mắt chăm chăm nhìn cô.
"Làm gì nhìn cô ấy hoài vậy?"-Vũ Thiên hỏi.
Tuyết Linh không trả lời, tiếp tục nhìn...
Hàn Phong từ trong bếp đi ra, giơ hộp kem trước mặt Linh-"Giờ thì nhìn vào cái này!"
Tuyết Linh lập tức chộp lấy hộp kem, mục tiêu được chuyển từ Nhã Uyên sang hộp kem.
"Hai người nhàn rỗi quá nhỉ?"-Hàn Phong nói vu vơ.
"Anh cũng biết ăn nói kiểu này à?"-Nhã Uyên trả lời bằng một câu đá đểu.
"Hai người nếu muốn giúp thì làm ơn nghiêm túc còn không thì lo đi hưởng tuần trang mật của hai người đi!"-Tuyết Linh vừa ăn kem vừa nói.
"Sao em biết?"-Nhã Uyên ngạc nhiên.
"Đăng ký kết hôn rồi phải không?"-Linh hỏi ngược lại chứ không trả lời Uyên.
"Phải!"-Vũ Thiên và Nhã Uyên ngạc nhiên nhìn Tuyết Linh, còn Hàn phòng thì nhìn cô như sinh vật lạ.
"Hai chiếc nhẫn 'chói loá' ấy nói lên tất cả." -Linh điềm nhiên trả lời.
Hàn Phong liếc nhìn vào tay của cặp tình nhân đối diện, họ đâu có đeo nhẫn.
"Sợi dây trên cổ."-Linh nói.
"Vậy mà cũng nhìn ra à?"-Nhã Uyên bĩu môi.
"Chị cũng nên quản cô em gái ngang ngược của mình đi, nếu không sau này cô ta đem họa về đây thì khổ."-Tuyết Linh làm mặt ngây thơ nói.
"Chuyện đó phải nói với người ngồi cạnh tôi!"-Nhã Uyên nhìn sang Vũ Thiên.
"Khoan! Cặp tình nhân các người đến đây làm gì?"-Hàn Phong nãy giờ vẫn chưa nói được vấn đề trong lòng.
"Xem xét tình hình thôi mà!"-Vũ Thiên trả lời.
"Vậy phiền đến tòa nhà tổ chức, đây là nơi riêng tư của chúng tôi."-Hàn Phong rõ đang có ý đuổi người.
Nhã Uyên phì cười-"Anh quả thật rất nhỏ mọn!"
"Được rồi! Chúng tôi chỉ đến xem hai người có ổn không thôi, ngoài ra thì chúng tôi sẽ ở lại giúp mọi người đến khi nào việc này kết thúc thì thôi. Sau đó sẽ rửa tay gác kiếm, trở về sống một cuộc sống bình thường."-Vũ Thiên nói.

Cả hai chào tạm biệt hai người đang ngơ ra như tượng đá rồi cùng đi về.
Sao tốt đột xuất vậy? Đó là những gì Phong và Linh đang nghĩ.

**************

Cách vài hôm lại có vải băng nhóm nhỏ nổi loạn và cứ mỗi lần như vậy Mộc Thành, Vũ Thiên, Nhã Uyên, Bảo Ngọc, Thiên Ưng, Tuyết Linh, Hàn Phong đều phải thay phiên nhau đi giải quyết. Có khi bọn chúng nổi loạn cùng lúc ở nhiều khu vực khác nhau, cả bọn chia ra để giải quyết từng nơi. Chuyện nổi loạn này diễn ra hơn hai tháng trời thì...
Hôm nay Linh phải vào giải quyết một cuộc làm loạn trong khu ổ chuột... Tình cờ cô đã phát hiện ra kẻ chủ mưu của những cuộc làm loạn trong hai tháng qua...

"Uyên Nhi!"
"Bị mày phát hiện rồi à?"
"Đã biết từ đầu rồi!"
"Mày... Nếu không có mày tao đã có được tất cả những gì tao muốn rồi!"

Linh cơ bản không quan tâm những gì cô ta nói, với cô thì cô ta giống như phiên bản thứ hai của cô lúc cô mười lăm tuổi. Hung hăng, tham vọng, bồng bột... Tất cả những gì ngu ngốc trước đây của Linh thì bây giờ cô thấy Uyên Nhi giống y như vậy.

"Mau đi đi!"-Linh nói.
"Đi? Mày đang thương hại tao à?"-Uyên Nhi cười trong cay đắng.
"Không! Đi khỏi thành phố này, sống một cuộc sống bình thường trước khi quá muộn."-nói xong Linh quay lưng bỏ đi.

Về nhà Linh kể lại mọi chuyện cho Hàn Phong, sau đó rúc vào lòng anh tìm hơi ấm. Anh nhẹ nhàng ôm cô, khẽ nói-"Em không làm gì sai cả!"
"Ừm!"
"Ngày mai nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại anh và mọi người sẽ lo liệu."
"Ừm!"

Khi con người ta túng quẫn thì họ sẽ làm liều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net