Chương 32: Gây rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ à! Có phải đến lúc chúng ta lộ diện rồi không?"
"Phải! Đến lúc rồi!"

.......

"Cậu chủ! Có một vị phu nhân và một tiểu thư muốn gặp cậu."-Jason thông báo.
"Tôi không tiếp!"
"Tôi nghĩ cậu muốn biết ai là người đã giết cha cậu!"-Giọng của một phụ nữ trung niên vang lên.
Phong rời mắt khỏi bàn làm việc, nhìn người phụ nữ đó, theo sau bà ta là một cô gái trạc tuổi anh.

"Mời ngồi!"-Hàn Phong đứng dậy.
"Cậu có thắc mắc tôi là ai không?"- Bà ta hỏi.
"Bà là ai không quan trọng mà mục đích bà đến đây quan trọng hơn."-Anh trả lời.
"Không hổ danh là kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo trong thế giới ngầm."-Bà ta cười lớn một cách sảng khoái -"Vậy để tôi nói cậu biết kẻ đã giết cha cậu chính là tôi!"
"Nếu chỉ đến đây để nói điều nhảm nhí thì phiền bà về cho."-Tuyết Linh đứng dựa lưng vào cửa, ngạo mạn nói.
"Chỉ là một đứa con gái mà dám hỗn xược như vậy ư?"-Bà ta cao giọng.
Lập tức cô gái trẻ kia cầm dao lao thẳng về phía Linh. Cô ta còn chưa kịp lại gần đã sững người lại. Linh đang cầm súng chĩa thẳng vào giữa trán cô ta.
"Đang ở địa bàn người khác thì nên biết thân biết phận một chút!"-Linh nói.
"Lưu Nguyệt Hoa! Mẹ con bà cũng có chút dũng khí chứ nhỉ? Nếu không làm sao dám tự thân chui vào hang hùm?"-Hàn Phong lạnh nhạt nói.
"Cậu nghĩ cậu làm được gì tôi?"-Bà ta vẫn giữ nguyên thái độ ngạo nghễ.
"Mục tiêu của bà vốn là tôi, đúng không?"-Linh hỏi.
"Mày là con gái của Lâm Thạch Hùng?" - bà ta quay ngoắt sang nhìn Linh, vẻ mặt kinh ngạc.
"Lão Trần không giết tôi, bà nghĩ ông ta cùng phe với bà à?"
"Lão ta chết cũng đáng thôi!" - bà ta tức giận.
"Mẹ! Chi bằng hôm nay chúng ta liều một phen, bắt con nhóc này về!"-con gái bà ta, Nguyệt Mỹ lên tiếng.
"Dám không?"-Hàn Phong chỉ nói hai từ nhưng cũng đã khiến hai mẹ con họ lạnh sống lưng.
Jason, Alice, Lith liền đạp cửa xông vào, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu aka.
"Jason tiễn khách!"-Hàn Phong ra lệnh.
"Vâng thưa cậu chủ!"-Jason hạ súng-"Mời bà!"
Bà ta cùng con gái bỏ đi. Khi Nguyệt Mỹ đi ra khỏi cửa, Linh mới hạ súng xuống.

______________

"Vậy là đang khiêu chiến à?"-Nhã Uyên buông một câu bình phẩm sau khi nghe Linh kể lại mọi chuyện.
"Chị lo mà đi tìm em gái của mình."
"Cái đứa cùng cha khác mẹ đó sao tôi phải quan tâm, từ nhỏ chỉ giỏi gây rắc rối cho tôi. Nếu không có cô ta thì bây giờ tôi đã được sống như một đứa con gái bình thường rồi!"
"Cô ta cũng là nguyên nhân gây nên sự xáo trộn này!"-Hàn Phong chen ngang.
"Anh đang nói đỡ cho con bé này à?"
"Cô ấy là của tôi, không nói đỡ cho cô ấy thì nói đỡ cho ai?"
"Xì! Hai người các người làm tôi sởn da gà."
"Chị tin tôi đuổi chị về không?"-Tuyết Linh bất mãn.
"Qua đây xin tí đồ ăn cũng không cho, tôi về, không cần đuổi!"

Nhã Uyên đi rồi Tuyết Linh mới nói chuyện với Hàn Phong.
"Anh cũng biết hai mẹ con nhà họ Lưu à?"
"Nói ra lại sợ em ghen."-Anh cười.
"Nói đi, không ghen đâu!"-Tuyết Linh câu cổ Hàn Phong giở trò nũng nịu.
"Con gái bà ta từng học chung với anh, vả lại trước đây hai nhà có gặp nhau. Nguyệt Mỹ kia cũng từng muốn ve vãn anh."
"Ai bảo anh ra đường sát gái quá làm gì?"-Tuyết Linh biễu môi.
"Anh có động chạm đến cô gái nào khác đâu trừ em."-Hàn Phong vội thanh minh cho mình.
"Em không biết! Em chỉ biết là bây giờ cô ta vào danh sách đen của em rồi."
"Rồi rồi!"-Hàn Phong thơm một cái vào má của Tuyết Linh-"Tiểu thư của anh à! Đừng có nổi nóng được không, sau này xử lí mọi chuyện xong rồi anh cho em toàn quyền xử lí cô ta."
"Nói phải giữ lời!"
"Sẽ giữ lời!"-Anh lại hôn vào môi Linh một cái.
Làm nũng thành công, Linh đi ăn cơm rồi tắm rửa. Còn Hàn Phong thì bắt đầu dán mắt vào laptop làm việc.

_________________

"Nguyệt Mỹ! Con mau tìm cách bắt con nhỏ đó về đây cho ta!"
"Vâng, thưa mẹ!"
"Con gái của ả tiện nhân Dương Thanh Lam và tên khốn Lâm Thạch Hùng không ngờ vẫn còn sống."-Nguyệt Hoa tức giận nói.
"Nếu muốn bắt Lâm Tuyết Linh vậy sao chúng ta không lấy Trương Bảo Ngọc ra làm mồi nhử?"-Nguyệt Mỹ đề nghị.
"Con nghĩ mình dễ dàng động vào con nhỏ tiểu thư họ Trương đó à?"
"Vậy mẹ nói xem muốn bắt được Lâm Tuyết Linh chúng ta phải làm sao?"
"Con gái ta thật không biết tính toán gì cả. Con không thấy tên nhóc Hàn Phong với còn nhỏ đó có tình cảm à? Sao không trực tiếp dùng thằng nhóc đó uy hiếp nó."
"Muốn tiếp cận Trương Bảo Ngọc đã khó, nay mẹ bảo con tiếp cận tên Hàn Phong kia, chuyện này còn khó hơn lên trời."-Nguyệt Mỹ nhăn nhó mặt mày.
"Con ngốc thế! Không biết dùng mỹ nhân kế à?"
Mắt Nguyệt Mỹ sáng rực lên-"Phải rồi nhỉ!"
Hai mẹ con cùng cười đắc ý... Nhưng họ đã sai lầm...

[Tác giả]: Hai mẹ con bà nói chuyện xong chưa để tui còn lấy đất diễn cho mấy anh chị kia nữa...?!

Mối hận truyền kỳ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net