Chương 8: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổ chức lại gửi nhiệm vụ cho em à?" - Phong đã đứng kế Linh từ bao giờ mà cô nàng không hay biết.
Linh gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
"Nhiệm vụ gì?" - Phong hỏi tiếp.
"Trộm đồ!" - Linh trả lời ngắn gọn.
Phong nhìn vào màn hình, thứ cô được giao đi lấy lần này không phải những ngọc quý giá mà là một lọ dung dịch. Một lọ dung dịch cần thiết cho nghiên cứu của tổ chức đồng thời đây cũng là lọ nguyên liệu duy nhất được cất giấu kỹ lưỡng trong viện nghiên cứu Quốc gia.
"Lần này khó hơn so với những lần trước." - Phong nói.
"Lần này không đơn giản đâu."-Tuyết Linh vẫn bình thản như không có gì.

******
"Gì đây? Định 'đóng đô' ở quán của tôi à?" - Bảo Ngọc khó chịu nhìn Thiên Ưng.
"Tôi chia tay Uyên Nhi rồi! Cậu hả dạ chưa?" - Thiên Ưng như người mất hồn.
Bảo Ngọc không thèm trả lời, cô tiếp tục với công việc của mình.
Leng keng! Leng keng!
Tiếng chuông treo trên cánh của vang lên. Một cô gái với mái tóc bạch kim bước vào, không nhìn cũng biết đó là Tuyết Linh.
"Chào Bảo Lam!"-Ngọc mỉm cười nhìn Linh.
"Chào cậu!"-Linh cũng cười nhẹ một cái. Cô đảo mắt về phía bàn của Thiên Ưng. Âm thầm đi về phía đó, Linh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hồi sau...
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình nên Ưng ngước lên. Anh ngẩn người ra vài giây...
"Linh!"
Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn về bàn của Thiên Ưng.
Linh vẫn bình tĩnh ngồi đó "Có cần hỏi gì không?"
"Em...!"
"..."
"Em là Tuyết Linh?"
Linh nhếch miệng một cái rồi nói "Tôi là Tuyết Linh thật. Nhưng bây giờ tôi tên Bảo Lam. Tôi muốn nói anh biết rằng tôi sẽ còn tiếp tục nhắm vào tập đoàn nhà anh. Vậy nên anh tự lo cho nhà mình đi còn những khúc mắc về quá khứ thì nhờ Bảo Ngọc giải thích."
Linh nói xong liền rời quán.
Thiên Ưng ngồi đó, đau khổ đè lên đau khổ.
Bảo Ngọc cũng đã đoán ra được mọi chuyện.
Em thay đổi quá nhiều đến nỗi tôi cứ nghĩ em không phải là em!

******
"Chuẩn bị xong chưa?"- Phong hỏi.
Linh gật đầu.
Bắt đầu phi vụ.

Trên phố, một chiếc mô tô phóng nhanh như gió, lướt qua những con đường vắng vẻ. Tiếng của động cơ xe phá vỡ sự yên tĩnh của những con ngõ vắng.
Phong dừng xe phía sau của một tòa nhà cao ngất ngưỡng. Cả hai lẻn vào trong từ phía sau tòa nhà.
Vào được bên trong cả hai chia làm hai phía, Phong tiến về phòng điều khiển còn Linh thì lẻn vào khu thí nghiệm.
Trên trần nhà, hàng loạt những chiếc camera an ninh quét qua quét lại liên tục. Tuyết Linh khó khăn lắm mới tránh cho mình không lọt vào những chiếc camera kia.
Tít!
Âm thanh 'tít tít' vang lên qua chiếc micro nhỏ gắn trên tai Linh báo hiệu cho cô biết chiếc camera nào đã được Phong tắt đi. Bò lăn đủ kiểu cuối cùng Linh cũng đến được phòng cất giữ sản phẩm nghiên cứu. Thử thách cuối cùng mà cô phải vượt qua chính là lưới tia la-ze dày đặc trong căn phòng này.
Quan sát một lượt tất cả mọi thứ trong căn phòng, Linh tiến vào trong, bắt đầu lượn lách qua lưới la-ze.
Trong khi đó...
Phong đang cố gắng vô hiệu hoá mạng lưới camera an ninh trong tòa nhà thì...
Cạch!
Có ai đó đang đi vào, Phong vội tắt màn hình rồi chui xuống gầm bàn.
Người đó đi về cái bàn cạnh bàn mà Phong đang núp.
Nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối Phong trườn từ gầm bàn này sang đến gầm ghế sofa. Gần đến cửa...
"Ai đó?" Một tên nam nhân đang tiến về phía của Phong.
Biết mình bị phát hiện, Phong bình tĩnh đứng dậy...

Linh đã vào được bên trong trong căn phòng sau khi vượt qua được lưới la-ze.
Lấy được lọ dung dịch Linh định quay trở ra thì...
Trước cánh cửa đã có người chặn lại...

Tít tít!
Phong đang giao đấu với người bên này...
"Phong! Cửa bị khóa!"
"Em đợi tôi ba phút!" Phong nói qua chiếc micro nhỏ gắn trên tai. Xong, anh liền xông ra ngoài mặc cho đối phương vừa định chém anh một nhát chí mạng từ phía sau, nhưng may là tốc độ của anh nhanh hơn tên đó.

Bên này...
Trước cánh cửa là một cô gái mặc nguyên một bộ đồ bó sát màu trắng, ả ta nhìn Linh chằm chằm, mặt không thể hiện một chút cảm xúc nào.
Lúc này lưới la-ze trông phòng đã tắt hết, ả ta bắt đầu xông đến tấn công Linh.
Đỡ được vài đòn Linh lợi dụng lúc ả sơ hở liền chạy ngay về phía bảng điều khiển ngay cửa bật bẫy la-ze trong phòng lên.
Lúc này Phong cũng vừa đến và vô hiệu hoá mật khẩu cánh cửa giúp Linh thoát ra ngoài.
Cả hai chạy vọt ra ngoài, tiếng chuông báo động có kẻ đột nhập lúc này bắt đầu vang lên inh ỏi. Cảnh vệ bắt đầu ào ra tứ phía.
Phong kéo Linh chạy ra khỏi tòa nhà, vừa ra đến cửa đã bị 'người quen cũ' của Linh chặn lại.
"Thiên Ưng!"
"Em còn nhớ tên anh à?"-Ưng cười nhạt, lòng có chút chua xót.
Không nói nhiều, Tuyết Linh nhào đến ra đòn. Trái với Linh, Ưng chỉ đỡ chứ không phản đòn lại. Được một chút, Linh nổi nóng "Để cho tôi đi!"
"Muốn đi thì trả lại lọ nguyên liệu!"-Ưng đáp.
Linh mím môi nhìn người con trai trước mặt. Hiện tại cô và Phong đang trong tình thế cấp bách vậy mà còn gặp phải tên này.
Chợt...
Thiên Ưng ngã gục xuống sàn, Linh sững sờ nhìn Phong, trên tay anh đang cầm một ống tiêm.
"Anh..."
Phong biết lúc này Linh nghĩ gì. Anh vội kéo tay chạy ra ngoài vừa giải thích:
"Chỉ là thuốc mê, cậu ta không chết đâu!"

Phong lên ga phóng xe chạy thật nhanh, phía sau là Tuyết Linh, cô nàng lại một lần nữa rơi vào tình huống khó xử. Nếu lần này Hàn Phong không đi theo có lẽ cô đã bị bắt.

Đối mặt với người cũ chưa bao giờ là dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net