DLcm 441-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại nuốt trở lại trong bụng. Cầm thú sư phụ hỏi rất rõ ràng, loại chuyện này làm cho một cô gái như thế nào trả lời? Nàng đương nhiên không phải muốn cự tuyệt đối phương, mà đang lo lắng một chuyện khác.

- Sư phụ, vạn nhất Sở Sở các nàng đi lên...

- Sẽ không.

Hướng Nhật vội vàng cắt đứt lời nàng nói.

- Hiện tại thời gian còn sớm, TV không có xem hết, các nàng ấy sẽ không đi lên đâu.

Cầm thú sư phụ nói đến rõ ràng như vậy, hiển nhiên mình là chạy thoát không được ma chưởng của hắn, dưới sự bất đắc dĩ, Thạch Thanh chỉ có đường đồng ý nhận mệnh mà thôi.

Hướng Nhật nhất thời mừng rỡ, đây chính là thu hoạch ngoài ý liệu, mặc dù nghiên cứu nội dung trong mấy trang giấy vụn rách nát kia rất trọng yếu, nhưng so với cùng đồ đệ làm chút chuyện rất có “ý nghĩa”, hiển nhiên vẫn kém hơn một bậc.

Tâm tình dưới sự kích động, Hướng Nhật vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại của đồ đệ, hướng bên giường đi đến.

Bất quá ở ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Thạch Thanh đang có chút tình mê ý loạn liền lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng chui ra khỏi ngực nam nhân, sửa sang lại quần áo bị nhăn trên người.

Cmn! Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, không tới sớm không tới trễ, ngay lúc này đến, ai thất đức như vậy, bị quấy rầy chuyện tốt, ngữ khí Hướng Nhật nói chuyện hơi mang theo chút bất mãn.

- Ai!

Nếu như không phải cân nhắc đến ngoài cửa có thể là một vị trong mấy vị đại tiểu thư, chỉ sợ là hắn đã sớm lao ra đem người phá hư chuyện tốt của hắn ném xuống dưới lầu rồi.

- Là ta!

Ngoài cửa truyền vào một thanh âm lạnh lùng.

Phạm Thải Hồng, nữ nhân điên này âm hồn luôn luôn không tiêu tan! Hướng Nhật âm thầm nguyền rủa, trong giọng nói đã không phải chỉ có một điểm bất mãn , mà là cực kì khó chịu.

- Chuyện gì?

- Cũng không có chuyện gì, chỉ là Tiểu Uyển để cho ta tới hỏi ngươi liệu có muốn ăn khuya hay không?

Ngoài cửa, Phạm đại tiểu thư tựa hồ không có một điểm giác ngộ quấy rầy chuyện tốt của người khác, ngữ khí phi thường uể oải nói.

- Ta ăn!

Hướng Nhật cơ hồ cắn nát hàm răng trong miệng, lại nổi lên lệnh đuổi khách.

- Không có việc gì nói ngươi có thể đi.

- Còn có việc.

Thanh âm Phạm đại tiểu thư không ôn hòa không nóng nảy lại truyền đến.

- Có rắm thì phóng!

Hướng Nhật xúc động muốn giết người, biết rõ đối phương có khả năng là muốn đùa giỡn mình, nhưng cân nhắc đến việc còn muốn cùng đồ đệ làm chút chuyện có “ý nghĩa”, hắn không thể không ép buộc chính mình tiếp tục nhẫn nại.

- Sở Sở để cho ta tới gọi Tiểu Thanh, nấu ăn khuya phải có cô ấy hỗ trợ mới được.

Hướng Nhật rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đồ đệ bị gọi đi, người nào còn cùng mình làm chuyện có “y nghĩa” chứ? Cáu đến cùng cực, Hướng Nhật đem cửa phòng mở ra, muốn tìm nữ nhân điên tính sổ.

Ai ngờ đối phương tựa hồ đã sớm biết mình kiểu gì cũng muốn gây sự, đã sớm đứng ở xa xa, vẻ mặt đầy đắc ý xen lẫn với khinh bỉ.

- Cô đến cùng có ý gì?

Hướng Nhật cố nén tức giận nói, bởi vì nữ nhân điên dừng vị trí rất xảo diệu, xảo diệu đến thân ảnh của nàng cũng đủ làm cho mấy vị đại tiểu thư ở dưới lầu xem TV nhìn thấy. Nếu như mình có cái cử động quá kích gì, khẳng định sẽ hấp dẫn chú ý của những người dưới lầu.

- Không có ý gì, dù sao lời của ta đã nói xong, tùy ngươi thích nghe hay không nghe.

Phạm Thải Hồng nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân một cái, xoay người xuống lầu.

Hướng Nhật hậm hực chuẩn bị lui về phòng, nhưng lại phát hiện đồ đệ đã ra tới cửa, lập tức khẩn trương.

- Tiểu Thanh...

Bất quá không đợi hắn nói xong, Thạch Thanh vẻ mặt đỏ ửng nói:

- Sư phụ, lần này anh nói cái gì cũng không được, em nếu lưu lại, Sở Sở các nàng khẳng định sẽ biết.

Vẻ mặt Hướng Nhật lộ vẻ thất vọng, biết chuyện tốt lại tuột khỏi tay, trong lòng càng hận thấu xương nữ nhân điên kia.

Bất quá Thạch Thanh thấy nam nhân vẻ mặt mất mát, trong lòng quýnh lên, thấp giọng thẹn thùng nói:

- Sư phụ, buổi tối em đến phòng anh.

- Thật sự?

Hướng Nhật hai mắt sáng ngời.

Thạch Thanh không có trả lời, đã cúi đầu vội vã xuống lầu.

Hướng Nhật không chỉ không có lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại vẻ mặt hưng phấn cực độ. Hắn biết rõ đồ đệ là người như thế nào, chuyện đáp ứng sẽ làm được. Mặc dù vừa mới mất đi cơ hội âu yếm, mất mà lại được nhiều hơn, xem ra cũng chẳng thua thiệt mấy.

Một lần nữa đóng kĩ cửa phòng, Hướng Nhật đi tới bàn viết, chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu một chút mấy trang giấy vụn rách nát này.

Chữ trên giấy vụn là dùng chữ nguyên thể viết thành , bất quá cũng không khó nhận thức, hơn nữa sở học của Hướng Nhật tương đối có phần hỗn tạp, nên không có vấn đề gì.

Lúc bắt đầu nhìn, Hướng Nhật cũng không có ôm nhiều hy vọng, dù sao tầm thường lão đầu thổi phồng lợi hại như vậy, nhất định là nói quá sự thật . Bất quá ngay sau đó vẻ mặt Hướng Nhật liền thay đổi, biến thành một loại thần sắc mừng như điên lẫn không dám tin.

Nội dung ghi chép trong trang giấy vụn quả thực chính là vì hắn mà sáng tạo ra, bên trong không có giảng thuật cái gì thần công hoặc là tâm pháp ..., chỉ là một loại thủ pháp dạy người như thế nào vận dụng lực lượng của mình.

Đối với người bình thường thậm chí là dị năng giả khác mà nói, thứ này tuyệt đối chỉ là mấy tờ giấy vụn ngay cả rác rưởi cũng không bằng, nhưng ở trong mắt Hướng Nhật lúc này lại hoàn toàn là một cái bảo tàng lớn.

Cmn, biết rằng có chuyện tốt như vậy, đã sớm nên cẩn thận nghiên cứu một phen.

Như thế nào để vận dụng lực lượng trong thân thể, đương nhiên, nơi này có cái điều kiện đầu tiên, đó là phải kiểm soát được lực lượng cường đại của bản thân, lực lượng trong thân thể dù nhiều mà không thể khống chế, hết thảy đều là không tốt.

Bên trong giảng thuật chỉ có một loại kĩ xảo, đó chính là như thế nào làm cho lực lượng đưa ra bên ngoài cơ thể, sau đó có thể khống chế linh hoạt, tiện lợi giống như tay chân của chính mình. Mà những cái này, đúng là chuyển mà Hướng Nhật hy vọng lấy được nhất.

Nếu thật sự làm được những điều kĩ xảo bên trong mấy trang giấy này ghi chép, mặc dù khó có khả năng bay trên trời trong thời gian dài, nhưng di chuyển trên không trong khoảng thời gian nhất định lại không có bất cứ vấn đề gì, cũng không gặp phải động tác kinh điển rơi ngã sấp xuống mặt đất như lần trước, hơn nữa có gặp phải loại dị năng giả giống như nam tử mũi ưng bay trên trời kia thì cũng tuyệt đối có thể thoải mái thu thập đối phương mà không cần đánh lén.

Về phần khác như Cách Không Thủ Vật hoặc là quanh thân thể dựng thành Vô Hình Tường Khí đến ngăn cản công kích của địch nhân mấy trò nhỏ nàyquả thực là không đáng giá nhắc tới, việc mình ban đầu sáng chế “Kiếm chỉ”, tại trong trang giấy vụn mặt cũng có ghi chép qua phương thức, bất quá lại là phương thức sử dụng lực lượng bậc thấp nhất.

Hướng Nhật cơ hồ kích động không thể khống chế chính mình, luyện thành theo lời mấy tờ giấy này, đối phó cái kia cường đại thế lực ngầm chế tạo A8 cũng nắm chắc phần lớn, không cần cẩn thận rụt rè giống như trước.

Hướng Nhật không biết nội dung trong trang giấy vụn này do ai viết, nhưng có thể viết xuống loại kĩ xảo sử dụng lực lượng này, tuyệt đối là nhân vật rất giỏi, thậm chí kẻ đó cũng có lực lượng tương tự như hắn, nếu không cũng tổng kết không ra nhiều kinh nghiệm như vậy.

Bất quá Hướng Nhật cũng chẳng rỗi hơi mà suy ngẫm xa vời, trước tiên phải dùng thử một chút kĩ xảo bên trong mấy tờ giấy vụn này, nếu như vô dụng thì hết thảy cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.

Chương 443: Công Năng “Thâu Hương Trộm Ngọc"

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: huydq5000

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Một giờ sau, Hướng Nhật rốt cục sơ bộ có thể nắm bắt một ít kỹ xảo sử dụng lực lượng của mình.

Thối lui đến chân tường trong phòng, Hướng Nhật nhắm bộ sách trên chiếc bàn cách 5-6 mét tung một trảo cách không.

Lập tức, mấy quyển sách liền giống như bị một bàn tay vô hình khống chế, bình ổn bay đến trước mặt Hướng Nhật. Bất quá, Hương Nhật cũng không lấy đó làm thỏa mãn, tay còn lại hướng hư không tung một trảo, toàn bộ bàn viết cũng bay đến trước mặt hắn.

Hướng Nhật lúc này thần tình mới thỏa mãn, lầm rầm tự nói:

- Cách Không Thủ Vật, thật ra cũng rất đơn giản a!

Nói xong, liền khống chế lực lượng, đưa bàn ghế trong tay trở lại chỗ cũ. Đồng thời tròng long hắn đã yy (tự sướng) mà nghĩ, dựa vào cái trò này đánh lén bộ ngực mỹ nữ chắc là sẽ không bị phát hiện, đáng tiếc chỉ có một khuyết điểm là tay mình không cảm giác được độ mềm mại cũng như co dãn như dùng tay thật chạm vào.

Nói trắng ra, Cách Không Thủ Vật là kỹ xảo đem lực lượng trong cơ thể tách ra, bao trùm lấy đồ vật muốn cầm, sau đó lại khống chế thu hồi lực lượng lại. Mà khoảng cách đến vật cùng độ nặng nhẹ của vật hoàn toàn phụ thuộc vào lực lượng có cường đại hay không. Lực lượng càng mạnh thì có thể lấy được được vật thể ở càng xa, càng nặng, trái lại cũng vậy.

Đương nhiên, Hướng Nhật hiện tại chỉ mới là bước đầu, nếu như thật sự thuần thục, sau này không cần đưa tay, chỉ cần người đứng ở tại chỗ là được, muốn vật gì thì khống chế lực lượng tại bất cứ bộ vị nào trên thân thể xuất ra lấy lại, căn bản không cần đưa tay.

Kế tiếp, hắn chuẩn bị thử loại kỹ xảo lợi dụng lực lượng thứ hai.

Cả người đứng giữa phòng ngủ, không làm bất cứ động tác gì, vật thể xung quanh bốn hướng liền chỉnh tể xoay 360 độ, ngay cả giường và bàn viết cũng không ngoại lệ, mà tủ quần áo ở góc tường cùng các vật thể khổng lồ khác, vì thật sự không có chỗ có thể di chuyển, chỉ có thể truyền ra tiếng ván gỗ cùng vách tường phát sinh va chạm “kẽo kẹt, kẽo kẹt”.

Nhìn biết hóa xuất hiện trước mặt, Hướng Nhật hài lòng gật đầu, đình chỉ cử động tiếp tục chà đạp vật thể trong phòng, hắn sợ nếu còn như vậy tiếp tục sẽ khiến cả căn phòng phá tan mất. Sự thật thì, đây là kỹ xảo lực lượng bức tường khí vô hình (Vô hình khí tường), khi sử dụng có thể đem lực lượng rải ra xung quanh toàn thân, ngăn cản toàn bộ phương diện công kích của địch nhân. Bất quá Hướng Nhật hiện tại còn phát hiện thêm một tác dụng, có thể sử dụng như một quả bom khí, nếu bị nhốt trong một không gian nào đó thì dùng nó mà phá ra ngoài.

Đem đồ đạc trong phòng khôi phục thành nguyên dạng, Hướng Nhật tự chuẩn bị thí nghiệm kỹ xảo thứ ba.

Đây mới là cái trọng yếu, cái hắn có thể dựa vào nhiều nhất – Phi thiên (bay lên trời).

Kỳ thật, cũng không thể xem như bay, cùng lắm có thể xem như một loại kỹ xảo lướt đi trên không. Chính là sử dụng lực lượng trong cơ thể mô phỏng ra bộ dáng của đôi cánh, đương nhiên người khác không nhìn thấy được, bất quá do vô hình lực lượng hình thành, cũng không giống như chim bay bằng lông vũ, chỉ có thể phi hành cự ly ngắn, không kéo dài, đấy chính là khuyết điểm lớn nhất của nó.

Cho dù như vậy, Hướng Nhật cũng nắm chắc không cần đánh lén mà có thể giải quyết được gã mũi ưng đã gặp đêm nay.

Bởi vì sợ không gian không đủ, Hướng Nhật lại lần nữa đi tới góc nhà, nhắm vào góc tường đối diện, sau đó mới nhẹ nhàng dùng mũi chân đặt lên trên nền nhà, đột ngột hướng phía trước vọt đến.

“Vù” một tiếng, công phu không phụ người có tâm, Hướng Nhật rối cuộc cũng bay lên, khống chế đôi cánh hướng góc đối diện bay đến. Nhưng bởi vì là lần đầu phi thiên, tâm tình kích động cũng không thể khống chế tốt phương hướng, hơn nữa không gian phòng ngủ cũng nhỏ, dùng lực mạnh một chút liền va vào trần nhà.

“Rầm” một tiếng thật lớn, sau đó liền té xuống đất, cùng lúc tiếng vật nặng rơi xuống đất không nhỏ cũng vang lên.

Hai tiếng vang liên tục này gây ra động tĩnh rất lớn khiến chúng nữ đang xem TV trong phòng khác dưới lầu chú ý, một trận “lạch bạch lạch bạch” tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên là chúng nữ tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.

- Hướng Quỳ, xảy ra chuyện gì?

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, đồng thời truyền đến tiếng mấy vị tiểu thư quan tâm hỏi thăm.

- Không sao, vừa rồi không cẩn thật mới ngã sấp một chút.

Hướng Nhật vội vàng nói vung vít cho xong, từ mặt đất bò dậy, đem đồ đạc bị đụng đổ hoặc dao động đặt về chỗ cũ, sau đó mới thở phào một hơi.

- Anh mau mở cửa ra đi.

Vừa nghe nam nhân bị ngã, chúng nữ đều khẩn trương, ở trong phòng ngã mà gây ra động tĩnh lớn như vậy? Ngã từ chỗ nào xuống mới được chứ?

Hướng Nhật trong lòng biết chúng nữ quan tâm đến thân thể mình, cũng tránh để bọn họ lo lắng quá, nên đành đi lại mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Sở Sở liền xông vào đầu tiên, chạy đến bên nam nhân của mình cẩn thận đánh giá hắn, mặt lộ vẻ đau lòng:

- Hướng Quỳ, anh bị ngã chỗ nào?

- Ha ha, da anh thô ,thịt lại dày, làm sao có thể bị thương gì chứ?

Hướng Nhật ha ha cười nói, đồng thời dùng nắm đấm vỗ thùm thụp vào người mình, ra vẻ thân thể mình cường tráng lắm, làm sao có thể vì té một cái mà xảy ra vấn đề gì?

Sở Sở nghe nói cũng yên lòng, nhưng thấy nam nhân vừa tự mình ngược đãi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nhìn hắn một cái, tiến lên nắm lấy tay hắn không cho hắn tiếp tục tự mình ngược đãi nữa.

- Thì ra thế.

Thiết Uyển ở bên cạnh thì lại thừa nhận lời nói của nam nhân, nàng đã từng thấy qua trình độ da dày của nam nhân của mình, bất quá càng thêm kinh ngạc, là hắn nói bị ngã sấp? Điều này tuyệt đối khó có khả năng, một người bình thường, nếu não bộ không bất bình thường, làm sao có thể đang bước đi mà lại ngã sấp xuống được? Trong này khẳng định có gì cổ quái. Chỉ là nhất thời không nghĩ ra được mà thôi.

Mấy vị tiểu thư khác cũng nghĩ thông suốt điểm ấy, vẻ mặt quái dị kiêm tò mò nhìn về phía nam nhân.

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, biết mình nói dối khiến cho các nàng hoài nghi, sợ các nàng suy đoán lung tung vội đoạt lời:

- Bọn em sao thế? Có phải có cái gì ăn khuya, cùng lên mời anh xuống ăn hả?

- Đừng tưởng bở!

Thiết Uyển trừng mắt với nam nhân một cái, làm ra vẻ khẩu khí rất căm ghét, nói:

- Chỉ là muốn nhìn một chút xem anh đang làm cái trò quỷ gì? Một mình lén lén lút lút trốn ở trong phòng Tiểu Thanh làm gì mà lâu như vậy?”

- Không có việc gì, không có việc gì, anh chỉ đang tìm một vật trước kia của anh thôi.

Hướng Nhật vừa nói, vừa chỉ đống sách để trên bàn.

May là bộ sách bị hắn đưa qua, đưa lại đã không còn bộ dáng ngay ngắn chỉnh tề ban đầu, cũng là “Bằng chứng” cho thấy hắn vừa rồi thật sự là tìm vật.

Thiết Uyển cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói:

- Tốt rồi, đi xuống ăn cái gì đi, đêm nay anh ăn bên ngoài, sợ anh bị đói, nên có làm thêm bữa ăn khuya.

- Ái chà, như vậy thật sự là rất tốt, vừa lúc đói bụng, chúng ta cùng xuống ăn đi.

Hướng Nhật theo lời nữ cảnh quan, cũng không để ý ánh mắt chúng nữ vẫn đang quái dị nhìn hắn, chuồn trước ra khỏi căn phòng.

……

Ăn xong bữa khuya, Hướng Nhật lại một mình vội vã chạy lên lầu.

Chúng nữ mặc dù đối với hành động quái dị của hắn đêm nay có chút hoài nghi, nhưng cũng không nghiên cứu kỹ, dù sao chỉ cần nam nhân không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt là đủ rồi.

Bất quá, đối với người trong cơ thể có tiềm chất điên cuồng thích theo dõi như Phạm Thải Hồng mà nói, lại là có lực hấp dẫn cực lớn. Nàng hoài nghi nam nhân này đang làm cái gì bất nhân, cho nên muốn ở phía sau theo dõi tìm chứng cớ, sau này có thể sử dụng để áp chế hắn.

Thừa dịp chúng nữ không chú ý, nàng cũng lén lút theo đuôi nam nhân lên lầu.

Lần này, Hướng Nhật cũng không tính ở trong phòng bay thử, nguyên nhân là không gian không đủ, vạn nhất khống chế không tốt, cũng không sợ thân mình mình có vấn đề gì mà chỉ sợ đem tường đánh vỡ, dễ dàng khiến chúng nữ chú ý, mang đến phiền toái không cần thiết.

Vì thế, Hướng Nhật lựa chọn lên sân thượng, ở trên ngoài không trung rộng lớn bay thử. Bởi vì đang buổi tối, cũng không sợ bị người chú ý tới. Hơn nữa, nếu có chú ý cũng không việc gì, dù sao cũng không thấy rõ khuôn mặt, không sợ bí mật bị phơi bày.

Chỉ là Hướng Nhật không biết, trong khi hắn đang một lòng chỉ muốn bay thử, căn bản không nhận thấy phía sau có một cái đuôi nhỏ đang đi theo.

Lên tới sân thượng xong, Hướng Nhật đầu tiên quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, cuối cùng quyết định lựa chon hướng Bắc để bay, bởi vì phía đó bầu trời tối nhất, càng có thể che chở cho mình tránh được người khác ngẫu nhiên nhìn lên trời thấy được.

Sau khi có quyết định này, Hướng Nhật ngồi chồm hỗm xuống đất để có thể đạt được tốc độ nhảy đà lớn nhất, sau đó đột ngột hướng phía trên bắn lên.

Hô một tiếng, cả người đã rất nhanh hướng phương Bắc bay tới.

Phạm Thải Hồng ở phía sau hai mắt đã mở to, thần sắc một bộ không dám tin. Nguyên là nàng đi phía sau, thấy nam nhân lên đến sân thượng, trong lòng càng khẳng định đối phương có bí mật không thể cho ai biết, chính là đang hưng phấn, đã thấy nam nhân ngồi xổm cả người xuống sau đó tự nhiên bay lên? Trong nháy mắt cả người biến mất tại bầu trời đêm mịt mờ.

Trời ạ! Đây không thể là sự thật!

Vô luận như thế nào, Phạm Thải Hồng cũng không tin nam nhân có thể có phi thiên dị năng, nhưng sự thật lại xảy ra ngay trước mặt, vừa rồi cũng không phải là mình phát sinh ảo giác, mà là sự thật.

Lại nhéo cánh tay mình một lần nữa, Phạm Thải Hồng rốt cuộc xác định đó không phải là mộng, ánh mắt phức tạp nhìn về phương hướng nam nhân biến mất, tâm tình có chút sa sút, đi xuống sân thượng.

……

Hướng Nhật đắc ý vô cùng, hắn rốt cục nhận thức được cái gì gọi là nhanh như điện, tốc độ này so với một chiếc xe siêu cấp đang chạy 300km/h không chậm hơn chút nào.

Chỉ là có điểm hắn rất không thích, thường là cách một đoạn thời gian hắn phải tìm một chỗ đặt chân, nếu không thì sẽ rơi tự do từ trên trời xuống.

May là chỗ đặt chân cũng không khó tìm, chỉ cần hướng sân thượng nhà người ta, dựa vào bóng đêm che chở, hoàn toàn không lo lắng có người phát hiện.

Bất quá lúc mới đầu thật ra đã làm kinh động một số người, bởi vì phương thức tiếp đất không thuần thục, gây động tĩnh quá lớn trên sân thượng, khiến chủ nhân vội vàng chạy lên sân thượng tìm xem có chuyện gì xảy ra, có phải là có thiên thạch vừa rơi vào sân thượng nhà mình hay không?

May là Hướng Nhật chỉ cần đổi hơi một cái rồi lại nhún người từ dưới đất bay lên, nên cũng bớt đi không ít phiền toái.

Chờ phương thức tiếp đất dần dần quen thuộc, động tác của hắn rốt cục đạt tới tới cảnh giới vô thanh vô tức, nhẹ nhàng như mèo, cho dù bên cạnh nếu có một con chuột, cũng không dễ dàng bị nhận ra.

Chính đang lúc cảm thụ thống khoái của phi hành, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện tòa kiến trúc phía trước rất quen thuộc, mặc dù chỉ là gặp qua một lần, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái là nhận ra đó là nhà của cô bé Nhâm Quân.

Hướng Nhật trong lòng nhất động, khóe miệng lộ ra một tia cười gian tà, phi hành vòng quanh tòa nhà một vòng, cuối cùng hạ xuống trước một ban công chìa ra.

Nếu như hắn đoán không sai, nơi này chính là phòng của Nhâm đại tiểu thư, bởi vì hắn đã đến một lần nên vẫn còn nhớ đại khái vị trí.

Trong phòng có ánh sáng lộ ra, hiển nhiên chủ nhân chưa ngủ. Điều này làm cho Hướng Nhật trong lòng vô cùng mừng rỡ, vừa tìm ra một tác dụng khác của năng lực phi thiên này, đó là có thể giúp hắn thâu hương trộm ngọc mà không sợ bị người biết được.

Có lẽ đây là lầu hai, cửa sổ thủy tinh cũng không hoàn toàn đóng, Hướng Nhật thuận lợi nhẹ nhàng mở rèm cửa, quả nhiên nhìn thấy Nhâm Quân đang cúi đầu viết cái gì đó trên bàn, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Hướng Nhật trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net