DLcm 451-460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình.

Phạm Thải Hồng nhả bàn tay đang cắn ra, vẫn đang mang theo một tia sát ý nhìn nam nhân:
- Rất đơn giản, hứa dạy ta học được cả hai dị năng.

- Nói cho ngươi biết cái này không thể dạy, nếu có thể dạy ta còn phải nói nhảm với ngươi sao?
Lúc này Hướng Nhật vô cùng tức giận.

- Ta sẽ nói với Tiểu Uyển các nàng, nói ngươi cường bạo ta!
Phạm Thải Hồng sử dụng tuyệt chiêu, quyết định cho nam nhân một cái tàn nhẫn.

- Hãy đi đi, ta không ngăn cản ngươi!
Hướng Nhật ngoài ý muốn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng buông đối phương ra rồi đứng dậy rời giường.

Hắn rất ghét nữ nhân vô cớ gây sự, nhất là loại nữ nhân ngang ngạnh như thế này.

- Ngươi…..
Phạm Thải Hồng không biết phải làm sao, nàng tưởng rằng lần này nam nhân khẳng định sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không ngờ lại thu được kết quả như vậy.

- Được lắm, ngươi nhớ kĩ cho ta.
Phẫn hận từ trên giường bò dậy, Phạm Thải Hồng ném lại một câu nói tàn nhẫn, đùng đùng nổi giận đi ra khỏi căn phòng, vốn ý định của nàng khi tiến vào phòng nam nhân là lấy sắc đẹp dụ dỗ đối phương. Đương nhiên chỉ là sắc dụ mà thôi, còn chưa tới mức phải hi sinh thân thể của mình. Nhưng mà không chỉ câu dẫn không thành công, mà bởi vì một chút sai lầm cuối cùng đem mình rơi vào tình trạng như vậy. Điều này làm cho nàng không sao nốt nổi cục tức này.

Nhưng mà nàng cũng không muốn mách lẻo, mà là chuẩn bị cho nam nhân một một sự trả thù có tính đả kích càng mạnh hơn.

Hướng Nhật cũng biết nàng căn bản sẽ không ra vẻ đáng thương nói với chúng nữ là mình cường bạo nàng, lại tiếp tục quay về nằm trên giường, suy nghĩ miên nam một hồi, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, mơ mơ màng màng mà đi gặp Chu công.

Vừa cảm giác ngủ được mấy giờ, khi tỉnh lại trời đã tối sầm. Vội vã rửa mặt, Hướng Nhật đi xuống lầu chuẩn bị ăn cơm chiều.

Chúng nữ vẫn như cũ tụ tập ở phòng khách xem TV, nhưng mà trong bếp đã truyền đến mùi thơm, phỏng chừng lập tức có thể dùng bữa.

Khi nghe được tiếng bước chân từ thang lầu, Sở Sở tinh mắt đã phát hiện nam nhân, vẻ mặt hưng phấn chạy tới:
- Hướng Quỳ, anh được giải nhất.

- Cái gì giải nhất?
Hướng Nhật nghe nói xong có chút khó hiểu.

- Chính là giải thi đấu đọc tiếng Anh diễn cảm đó.

- Ặc.
Hướng Nhật khẽ thốt, không có lầm chứ, giải quán quân này vốn chắc chắc thuộc về hắn, chỉ là dường như có chút đơn giản, theo lý thuyết thì người thắng phải lên đài lĩnh thưởng a, hoặc là có buổi lễ trao giải hay ăn mừng gì đó nữa chứ? Thật nghèo nàn quá! Nhưng mà Hướng Nhật cũng không quá để ý, dù sao chỉ cần được đệ nhất là được.

Có được giải nhất này vào tay, đêm nay nên đi thực hiện cái ước định kia, cũng không biết cô nàng đã tắm rửa sạch sẽ hay chưa, nhất định phải yêu chiều nàng thật tốt mới được.

Chương 457: Ăn vụng bị bắt tại trận


Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: huynhbaost09
Biên dịch: vietstars
Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com




Trích:

Ai bảo hôm nay không bom? Vẫn bom chứ, hắc hắc!!!

Anh em con nghiện vẫn chuẩn bị tránh bom, tên nào không tránh chết giáng chịu.


Hai chương 458, 459 thì dendaycung sẽ đăng, các chương sau sẽ tiếp đó mà phát hỏa!!







Bữa tối qua đi, Hướng Nhật lấy cớ bạn học tìm hắn có việc, đặc biệt nhấn mạnh phải đến khuya mới về, rồi đi ra ngoài.

Nếu như là trước kia, chúng nữ nhất định sẽ không dễ dàng như vậy mà cho hắn rời đi, hiện tại lại không một câu oán hận, thậm chí An Tâm còn vu vơ nói rằng tốt nhất là không nên trở về.

Hướng Nhất cũng không phải vô duyên vô cớ giải thích đến khuya mới có thể trở về, trong lòng hắn đã suy tính kỹ càng. Tuy có dị năng bay trên trời, lúc nào cũng có thể xâm nhập phòng ngủ của cô nàng Nhâm Quân, nhưng nếu như hắn ở nhà trong một khoảng thời gian ngắn còn được, nếu như tự giam mình trong phòng trong thời gian quá dài, chúng nữ khẳng định sẽ nghi ngờ, nếu như ai tò mò đi ngang phòng hắn nhìn một chút không thấy hắn trong phòng như vậy không phải là phiền phức to hay sao? Hơn nữa với” năng lực” của hắn, muốn “ làm việc” cũng không thể nhanh như vậy, hơn nữa lại muốn ôm ôm ấp ấp, không có mấy tiếng đồng hồ hẳn là không xong.

Cho nên, trước hết tìm lý do đi ra ngoài cái đã, đến lúc đó có về muộn cũng không cần phải vội vàng.

Hướng Nhật trong lòng phấn khởi, sau khi ra ngoài cũng không vội vã hướng thẳng mục tiêu mà đi. Bởi vì vừa mới ăn xong còn hơi no, ắt phải tản bộ một tí cho tiêu bớt thức ăn đã, như vậy một lát nữa có “vận động” kịch liệt cũng không sợ dạ dày bị thương tổn.

Hướng Nhật chậm rãi hướng nhà Nhâm Quân mà đi, đường đi cũng không phải vắng vẻ, thậm chí có thể nói là náo nhiệt. Có thể mọi người cũng vừa ăn cơm xong, thừa dịp thời gian còn sớm ra đường tản bộ. Trên đường tụm năm tụm bảy tán dóc hoặc đi bộ thể dục, đủ các loại vận động.

Nhà của Nhâm Quân cách trường học không xa, nhưng cách biệt thự vừa mua của Hướng Nhật cũng không phải là gần. Bởi vì nhà hai người, một phía Tây trường học, một phía Đông, tuy nói nhà cả hai cách trường học rất gần nhưng nhà của 2 người thật sự cách nhau khá xa. Muốn tới đối phương, nhất thiết phải đi qua trường học, mà xung quanh trường lại nhiều cửa hàng, nhà sách, quán ăn, nhà hàng, khách sạn, cứ như vậy tính toán lộ trình sẽ tăng thêm không ít.

Cho dù tốc độ tản bộ của Hướng Nhật có nhanh hơn người thường một chút, nhưng vẫn phải hơn 20 phút mới tới nơi.

Nhâm gia là một ngôi nhà duyên dáng bên trong một khu chung cư, ở đây phần lớn đều là giáo viên đại học hoặc nhân viên công chức cư ngụ, cũng có thể xem như một khu nhà trung cấp.

Xác định vị trí chính xác của Nhâm gia, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà tiến thẳng vào cửa chính. Mặc dù đoán được bà mẹ vợ nhất định sẽ rất hoan nghênh mình, nhưng mục đích đến đây hôm nay của mình không phải là vì làm cho mẹ vợ “ngạc nhiên vui mừng”. Hắn còn có chuyện tối quan trọng hơn để làm, đó là “ ăn vụng” con gái cưng của mẹ vợ.

Đi tới dưới lầu căn phòng Nhâm Quân, đúng lúc khoảng không gian xung quanh lại quá rộng, không sợ bị chiếu sáng bởi đèn ô tô vì nó không thể chạy qua nới nay, thoạt nhìn còn hơi âm u, đúng là phù hợp với tính toán của Hướng Nhật.

Vốn hắn còn đang lo lắng có người chứng kiến, sau đó báo tin cho cảnh sát lầu hai Nhâm gia có trộm đột nhập. Cảnh sát mà đến, đại kế” ăn vụng” của chính mình sẽ bị phá hủy.

Hiện tại xem ra hoàn toàn là do mình suy nghĩ quá nhiều, có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế này, tuyệt đối sẽ không sợ bị bại lộ.

Bất quá để tránh có người vô tình đi qua trông thấy Hướng Nhật vẫn chú ý bốn phía cẩn thận, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Quả thật, sự thật chứng minh, hắn cẩn thận từng ly từng chút cũng không phải chuyện xấu. Lúc này đột nhiên có người đi qua, nhìn thân hình còn còn là một nữ nhân.

Cân nhắc đến việc đứng ở dưới lầu nhà người khác có điều kỳ quái, Hướng Nhật liền làm bộ như vô tình đi qua chỗ này, cũng không nhìn vào thân hình nữ nhân đang đi đến kia. Không ngờ vừa mới đi được một chút, nữ nhân kia đột nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt,vội vàng gọi hắn lại:
- Ông xã của Sở Sở, sao anh lại ở đây?

Hướng Nhật đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn, mặc dù xung quanh hơi tối, nhưng hắn vẫn nhận ra được khuôn mặt của Trầm Bội Bội. Huống chi gọi hắn là “ông xã của Sở Sở” như thế chỉ có duy nhất là cô nàng này xưng hô mà thôi.

Hướng Nhật cười ha ha đáp:
- Nhàm chán, nên đi tản bộ chút cho thư dãn.

- Đúng vậy không đó? Trầm Bội Bội đâu phải dễ bị lừa như vậy, huống chi vị trí đứng của nam nhân lại qua đặc thù, nhẹ nhàng liếc qua lầu hai, cửa số hắt ra ánh sáng, Trầm Bội Bội chợt giật mình hiểu ra.
- Anh hẳn không phải là đến tìm Nhâm Quân đó chứ?

Hướng Nhật thầm kêu một tiếng xui xẻo, Trầm đại mỹ nữ tất nhiên biết chỗ ở của Nhâm Quân, lấy chỉ số IQ của đối phương mà nói tất nhiên sẽ không tin lời mình giải thích, đành lắc đầu thở dài nói.
- Nữ nhân thông minh quá sẽ khó lấy chồng a!

Trầm Bội Bội thản nhiên cười, với lời khen của nam nhân, đương nhiên cực kỳ hài lòng.
- Anh trù em như vậy, em mà không gả được cho ai, em sẽ gả cho anh đó!

Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đáp cho có lệ:
- Chờ em không lấy được chồng rồi nói sau.

- Nói như vậy anh đồng ý lấy em hả?
Trầm Bội Bội cười cười hỏi tới, cũng không biết vô tình hay cố ý.

Hướng Nhật cười khổ:
- Em làm sao mà gả không được cho ai chứ? Người theo đuổi em không chừng có thể tập hợp thành một quân đoàn a...Thôi, nếu không có chuyện gì anh đi trước đây.
Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, trước mắt cứ tránh đi đã, chờ đối phương đi rồi quay trở lại cũng không muộn.

- Chờ chút!
Trầm Bội Bội không nghĩ sẽ để cho nam nhân như vậy mà rời đi.

- Có việc gì sao?
Hướng Nhật hơi nhíu mày, nhìn mỹ nữ thật đúng là chuyện vui tai vui mắt, nhưng nếu mỹ nữ này lại là bác gái lắm chuyện, như vậy sẽ làm người ta rất không sảng khoái hay nói cách khác là bực mình.

- Nhâm Quân cũng là bạn gái của anh à!
Trầm đại mỹ nữ gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân. Kì thật vấn đề này nàng đã sớm muốn hỏi, Nhớ lại lần trước cô nàng Nhâm Quân đến trường tìm mình, cũng có nam nhân bên cạnh. Mặc dù lúc đó hai người không thừa nhận quan hệ nam nữ, nhưng từ động tác mập mờ của bọn họ mà suy ra, tựa hồ không thể đơn giản như vậy

Hướng Nhật trong lòng cảm thấy căng thẳng, cô nàng này làm như thế nào mà có thể đoán chính xác như vậy?

Nàng đã nói cho Sở Sở biết hay chưa? Bất quá nghĩ lại, ngày đó mình đã cứu nàng ra khỏi miệng cọp, chắc nàng sẽ không đối với mình tàn nhẫn như vậy, liền gật đầu thừa nhận.

Trầm Bội Bội lộ ra vẻ mặt như là mọi chuyện không nằm ngoài dự liệu của nàng, tiếp theo như đang nghĩ tới cái gì, có chút khó chịu nói:
- Đàn ông mấy anh đều hoa tâm như vậy sao?

Hướng Nhật trong lòng càng thêm bất mãn, nghĩ thầm ngươi cũng không phải nữ nhân của ta, lo nhiều như vậy để làm gì? Bất quá lời này đâu thể nói ra, hắn vừa cười haha vừa nói:
- Trầm tiểu thư, nếu như không có chuyện gì nữa, anh thật sự phải về nhà gấp đây.

Trầm Bội Bội cũng ý thức được mình đã nói quá trực tiếp, có thể đã chọc giận nam nhân rồi, vội vàng đổi chủ đề khác:
- Em muốn hỏi anh, mấy mỹ nữ hôm đó tại nhà thể dục đều là bạn gái của anh sao?
Mặc dù đã từ nơi Sở Sở biết được đáp án, nhưng nàng lại muốn nghe câu trả lời từ miệng của nam nhân.

Hướng Nhật cũng không muốn cùng nàng ta dây dưa, cũng chẳng buồn giải thích.
- Cứ xem như thế đi.

- Như vậy Sở Sở không phản đối sao chứ?
Trầm Bội Bội hỏi tiếp, tuy nói điểm này nàng cũng từ Sở Sở lấy được đáp án, bất quá cũng với tâm lý vừa rồi, muốn xem nam nhân nghĩ thế nào.

Mắt thấy nàng hoàn toàn không chịu để yên cho mình, Hướng Nhật thật sự muốn rời đi, bất quá hắn băn khoăn đến chuyện đối phương là bạn Sở Sở nên cũng không làm ra thái độ trở mặt với nàng ta. Song một ý nghĩ tuyệt vời vừa hiện ra trong đầu hắn, liền cười quỷ quyệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại:
- Trầm tiểu thư, em tin thế giới này có quỷ không?

Trâm Bội Bội lập tức bị câu hỏi làm cho ngây người, không rõ nam nhân tại sao đột nhiên lại hỏi cái này:
- Ông xã Sở Sở, ý anh là sao?

Hướng Nhật bình tĩnh nói:
- Không có gì, anh chỉ muốn biết cách nhìn của em thôi.

“A” Trầm Bội Bội nhẹ nhàng lên tiếng, hiểu lầm ý của nam nhân:
- Ông xã Sở Sở, anh thật tệ, hiện giờ là buổi tối, đột nhiên nói đến loài vật này, chẳng lẽ muốn hù dọa em sao? Nói cho anh biết, cái loại vật này đừng nói là không có, cho dù có em cũng không sợ đâu!

Phải không? Thật sự nghĩ là không sợ quỷ sao, như vậy để ta hù dọa một phát cho tè ra quần a, Hướng Nhật trong lòng có nghĩ YY dùng giọng trầm thấp mà nói:
- Nếu như anh cho em biết, hện tại đứng trước mặt em không phải là anh, mà là quỷ hồn của anh, em có tin hay không?

- Không tin!
Nam nhận đột nhiên thay đổi âm thanh làm cho Trầm Bội Bội có chút sợ hãi, lập tức lớn tiếng nói, lấy thêm can đảm cho chính mình, song trong lòng lờ mờ cảm nhận được một cảm giác không ổn.

- Vậy làm thế nào em mới tin đây?
Hướng Nhật cười càng lúc càng ma quái.

Bất quá bởi vì đang là buổi tối, mặc dù biết nam nhân đang cười, nhưng Trầm Bội Bội cũng không biết chính xác nụ cười đó có ngụ ý gì.
- Trừ phi anh làm được chuyện gì mà người bình thường không không làm được, ví dụ như đi xuyên tường hay gì đó tương tự.

Nghe xong yêu cầu của đối phương, Hướng Nhật thầm nghĩ trời cũng giúp mình rồi,vốn hắn chính là muốn biểu diễn kỹ năng mới lĩnh hội được -”Thuấn di” dị năng , cô nàng này đúng thật là biết phối hợp à. Tuy nói xuyên tường là chuyện con người không thể làm được, nhưng chỉ cần Hướng Nhật làm động tác “ xuyên tường” nhưng lại dùng” Thuấn di” dị năng chuyển qua nới khác, vừa vặn hiện đang là buổi tối, thật đúng là không sợ đối phương phát hiện.

- Vậy em hãy bình tĩnh mà nhìn cho kỹ, buổi tối đừng nằm thấy ác mộng nha!
Vừa nói Hướng Nhật cố ý chậm rãi đi hướng vách tường, tới lúc sắp đụng vào bờ tường, đột ngột dùng” Thuấn di” dị năng tránh ra chỗ khác, cả người giống như hoàn toàn hòa nhập với vách tường vậy.

- Ah.....
Trầm Bội Bội bị dọa đến hét lên một tiếng, màn này quả thật đúng là quá quỷ dị, căn bản không thể dùng khoa học để giải thích. Một người sống sờ sờ như vậy mà bỗng dưng vô cớ biến mất trước mắt của mình, chẳng lẽ nói đây thật sự là quỷ hồn của ông xã Sở Sở?

Vừa nghĩ đến đây, Trầm Bội Bội nhất thời kinh hoàng, tóc gáy dựng đứng lên, cũng không dám đứng lại chỗ này nữa lập tức chạy về hướng có ánh sáng phía xa.

Chờ nàng đi được xa xa, Hướng Nhật lúc này mới đi ra. Vừa rồi đứng nấp một bên hắn thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Trầm đại mỹ nữ này, nhẹ nhàng không được, đành phải dùng cách này.Cách này xem ra hữu hiệu, tối nay ắt gặp không ít ác mộng đây.

Xác định một lần nữa không có ai, Hướng Nhật lập tức không cố kị đạp nhẹ nhàng xuống mặt đất, cả người đã bay lên cửa sổ lầu hai.

Bởi vì không khống chế lực tốt, không cẩn thận va chạm với tay vịn của lan can phát ra một tiếng động nhỏ “Đinh”

- Ai?
Trong căn phòng nhất thời truyền ra một tiếng nói, theo ngay sau đó là rèm cửa sổ đã bị người mở ra..

Hướng Nhật nghe thấy giọng nói đó thì cảm thấy có điều không ổn, bởi vì giọng nói này không ai khác chính là “ mẹ vợ” của đối tượng mà hắn đang có ý định” ăn vụng” Nhâm đại tiểu thư –Trần lão sư.

Hướng Nhật kinh hãi đến hồn vía lên mây, không hiểu sao mẹ vợ lại ở trong phòng của Nhâm Quân như vậy, liền xoay người tính chuồn đi.

Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa, bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh, rèm cửa sổ đã được kéo ra, hai người một trong một ngoài cửa sổ lập tức không có gì che chắn, cứ như vậy mà mặt đối mặt.

Chương 458: Rốt cuộc cũng đắc thủ

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Bạch Anh
Biên dịch: dendaycung
Biên tập: Ứ đâu
Nguồn: www.tangthuvien.com






- Tiểu Hướng!?
Trần Tiểu Phân vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười nhìn người bên ngoài cửa sổ, vốn là bà nghe được tiếng động nên mới kéo rèm cửa ra xem một chút, ai ngờ lại là cậu học trò đắc ý của mình. Mà có cửa lớn không đi lại đi trèo cửa sổ, sao giống trộm vậy?

Hướng Nhật xấu hổ đến mức muốn chuồn đi ngay lập tức, nhưng đã bị mẹ vợ bắt gặp, giờ có muốn chuồn đi cũng không có khả năng, cho nên chỉ có thể cười gượng và miễn cường tìm một cái cớ:
- À…Em tới thăm Quân Quân, cô ấy bảo trong người không khỏe…
Hướng Nhật đã nhìn thấy Nhâm đại tiểu như, lúc này nàng đang đứng cạnh bàn học, sắc mặt đỏ bừng, hai tay đan xen vào nhau, vẻ thẹn thùng xen lẫn với cáu giận, cứ thế mà trừng mắt nhìn nam nhân.

Tên chết tiệt này, sớm không đến, muộn không đến, lại chọn ngay lúc này mà đến, đây không phải là hại ta sao? Trái tim Nhâm Quân gần như sắp nhảy cả ra ngoài.

Khe khẽ nhìn lướt qua gương mặt đỏ bừng của con gái, Trần Tiểu Phân đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Đôi tình nhân trẻ này đang yêu đương vụng trộm đây mà. Tuy trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ không biết gì, bà nói với cậu học trò đắc ý ngoài cửa sổ:
- Tiểu Hướng, em mau vào đi, cứ đứng trên thang vậy nguy hiểm lắm.
Đương nhiên, bà tưởng rằng Hướng Nhật có thể trèo lên cao như vậy hoàn toàn là nhờ công lao của cái thang.

Hướng Nhật không khỏi thở phào một hơi, hắn vốn đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào với mẹ vợ về việc mình có thể bay, không ngờ căn bản chỉ là lo lắng dư thừa. Ngay từ ấn tượng ban đầu, mẹ vợ đã sớm cho rằng hắn dựa vào thang mới trèo lên đây được.

Cũng khó trách, bây giờ bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhìn không rõ tình hình cũng là bình thường. Hơn nữa, đứng ở góc độ của một người bình thường mà nói, con người không thể có khả năng bay lượn trên không như chim, Trần Tiểu Phân hiểu lầm cũng là hợp tình hợp lý.

Nhâm Quân cũng trút bỏ gánh nặng, trước đó nàng cũng có nỗi lo lắng giống như nam nhân, nhưng khi nghe thấy mẹ mình tự tìm được cách giải thích hợp lý, đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc đứng ra đính chính lại sự nhầm lẫn này.

- Dạ…dạ…
Thấy mẹ vợ có thiện ý mời mình vào, Hướng Nhật vội vàng gật đầu đáp lại, hắn giả bộ như đang leo thang, dè dặt bước qua cửa sổ vào phòng.

Chờ đến khi cậu học trò đắc ý kiêm con rể tương lai của mình vào hẳn phòng, Trần Tiểu Phân mới cười và nói đùa:
- Hai cô cậu đó, ở trường đã hay gặp mặt rồi, thế mà còn vụng trộm như vậy sao?

Hướng Nhật nghe thế càng xấu hổ không thôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái gì mà hay gặp mặt cơ chứ? Không phải chỉ là thấy mặt nhau thôi sao? Hơn nữa, gặp mặt sao có thể so sánh với yêu đương vụng trộm được, còn kém xa lắm !

Nhâm Quân chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt nóng bừng đến nỗi có cảm giác như có thể chiên trứng ngay trên đó. Cùng nam nhân ‘Yêu đương vụng trộm’ lại bị chính mẹ mình bắt gặp tại trận, tình cảnh vừa khó xử lại vừa xấu hổ như thế này, sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ không quên được.

Thấy cả hai người đều không dám mở miệng, Trần Tiểu Phân hình như càng có hứng trêu chọc, tiếp tục hỏi:
- Tiểu Hướng, tối qua em cũng tới đây phải không?

- A?
Hướng Nhật rất sững sốt, sau đó lại nhìn về phía Nhâm đại tiểu thư, chuyện này không phải do em nói ra đấy chứ?

Nhâm Quân đỏ bừng mặt, hướng về phía nam nhân khẽ lắc đầu, ý muốn nói nàng vô tội. Trên thực tế, nàng cũng thấy nghi hoặc, tại sao mẹ mình lại biết tối qua nam nhân có tới đây.

Động tác lén lút của hai người tất nhiên không thoát khỏi cặp mặt của Trần Tiểu Phân, bà nhìn con gái đầy thâm ý.
- Quân Quân, khó trách tối qua con vui vẻ như thế, lại còn chủ động giúp mẹ tẩm quất bả vai. Vốn mẹ còn đang nghi hoặc, không biết từ lúc nào con lại trở nên ngoan như vậy, giờ nhìn thấy Tiểu Hướng, mẹ rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân.
Mặc dù lúc nói không chỉ ra chuyện tối qua nam nhân đến đây, nhưng mấy lời chưa hết ý này cũng đã hoàn toàn làm rõ vấn đề.

Trong lòng Nhâm Quân càng thêm xấu hổ, cũng không phải nàng cảm thấy ngượng vị bị mẹ tiết lộ biểu hiện “hiếu thuận” của mình, mà vì bên cạnh còn có một thính giả, chuyện mình “làm bộ” lại bị hắn nghe được, như thế thật khiến cho người ta phải lúng túng, tâm tư của con gái sao có thể hoàn toàn phơi bày trước mặt bạn trai được chứ?

Hướng Nhật rốt cuộc đã biết vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là do cô nàng Quân Quân. Đối với việc này, hắn cũng khá là dị nghị, liếc xéo Nhâm đại tiểu thư một cái, anh nói này, em có thể đừng hớn hở ra mặt như vậy được không, cho dù là biết ông xã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net