Chương 26: Tương quan Pheromone 100%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thế không mệt à?'' Phương Du khoác ba lô theo sau, cậu thở dài, ''Mày đừng kích động như thế, tao nói với mày một chuyện.''

''Đậu xanh, mau mau dọn đồ đến ký túc xá đi, anh em ta còn có thời gian tán gẫu nữa chứ.'' Kha Lâm phất tay, cậu ta đặt vali xuống, cần ở tay phải, phóng nhanh đi, còn hận không thể mọc thêm cái cánh để bay một phát lên năm tầng lầu.

Phương Du bất đắc dĩ thở dài, được rồi, không phải là cậu không nói, mà nó không cho cậu nói, nếu mà có đánh nhau, nó bỏ đi cậu cũng mặc kệ.

Kha Lâm rất phấn khích, vì Phương Du mà khấn khích, ở ký túc xá có nghĩa là một tuần bảy ngày cậu không cần phải về nhà, như vậy anh Du có thể thoát khỏi sự giam cầm của lão cha kia.

Vội vàng hấp tấp đến tầng năm, Kha Lâm vừa đứng trước cửa phòng 502 vừa quay đầu nói với Phương Du, ''Anh Du, mở cửa đi, xem bạn cùng phòng của mày đến chưa, mau chào người ta một tiếng, dù sao cũng ở cùng nhau ba năm mà.''

''Cái này, tao khuyên mày không nên vào...''

Phương Du còn chưa nói xong, Kha Lâm đã vui tươi hớn hở đẩy cửa đi vào, còn rất nhiệt tình chào hỏi với người trong ký túc xá, ''Hello, tôi là Kha Lâm, là bạn thân của Phương Du - bạn cùng phòng với cậu... Đậu má? Tại sao lại là ông?''

Trì Hoài đang đặt một khung ảnh trên bàn, nghe thấy cửa phòng mở, bình thản quay đầu nhìn Kha Lâm, ''Là tôi, cậu sợ à?''

Phương Du ở ngoài cửa có hơi muốn quay đầu rời đi.

Kha Lâm đợi hồi lâu, sau mới từ từ nhìn về phía Phương Du, ''Anh Du, thế này là sao? Không phải mày nói cậu ta là con trai hiệu trưởng thì sẽ không ở ký túc xá sao?'' Cậu ta tức giận đến nỗi không ngừng lại được.

Phương Du thở dài, lấy vali từ tay Kha Lâm, ''Tao vừa định nói với mày chuyện này, nhưng mày khộng nghe.''

''Đậu má nó.''Kha Lâm mở miệng, cậu ta nhìn Trì Hoài một chút rồi lại nhìn Phương Du, ''Hai người bọn mày rốt cuộc là duyên phận cứt chó gì vậy? Anh em sinh đôi dính liền?''

Phương Du thở dài, từ nãy tới giờ cậu thở dài cũng đủ hơi để thổi bóng bay rồi, ''Trước hết đừng cãi nhau được không? Tai tao đau lắm rồi.''

''Cậu Kha gì gì Lâm kia,'' Trì Hoài dọn dẹp giường chiếu xong, hắn ném khăn lau cho Phương Du, vỗ tay một cái nhìn Kha Lâm nói, ''Cậu quan tâm anh Du của cậu nhiều tới mức tôi còn nghi ngờ cậu có ý gì với cậu ấy đấy.''

''Có ý cái mả cha cậu.'' Kha Lâm trừng mắt, ''Còn nữa, tôi là Kha Lâm, không phải Kha gì gì Lâm.''

''Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài, đừng có nói lung tung nữa, tôi thấy phiền.'' Phương Du ném khăn lên trên bàn, giơ tay chỉ ra cửa, nói với hai người.

Trì Hoài từ trên giường nhảy xuống, hắn đứng tại chỗ nhảy mấy cái, cười nói: ''Không dám đánh, tôi sợ cậu lại bóp chết tôi.''

Phương Du mím môi mỏng, phớt lờ Trì Hoài, xoay người đi trải ga giường.

Trì Hoài cũng không để ý, hắn huýt sáo, hai tay đút túi đi ra ngoài, ''Phương Tiểu Du, tôi đi ăn cơm đây, cậu muốn ăn cái gì tôi lấy cho.''

''Không ăn,'' Phương Du lắc đầu.

Không có Trì Hoài và Kha Lâm ở bên tai làm ồn, Phương Du nhanh chóng thu dọn xong giường chiếu, cậu cài chìa khoá ký túc vào móc khoá, rồi đóng cửa ký túc ra ngoài ăn tối cùng Kha Lâm.

Cậu và Kha Lâm đi tới một quán buffet lẩu, hai bọn họ ăn từ sáu giờ chiều đến chín giờ tối. Khi phục vụ đưa bọn họ ra ngoài thì ngay lập tức trong ánh mắt hiện lên sự nhẹ nhõm 'Cảm tạ ông trời cuối cùng cũng đi.'

Kha Lâm học ngoại trú, Phương Du và cậu ta tạm biệt nhau ở ngã tư đường Tư Nguyên, sau đó cậu một mình đi bộ về ký túc xá.

Trì Hoài mặc một bộ đồ đen thui đang chống đẩy ngoài ban công, sau khi nhìn thấy Phương Du trở về, Trì Hoài cười cười với giọng điệu hết sức dịu dàng, ''Ấy, về rồi hả, bạn học Phương Du yêu dấu.''

Phương Du nghe câu này thì nổi da gà toàn thân, cậu cởi áo khoác đồng phục, lấy áo ngủ và khăn tắm từ tủ quần áo, ''Cậu nói tiếng người đi.''

Trì Hoài từ dưới đất đứng lên, hắn vừa cầm khăn mặt lau mồ hôi vừa nói: ''Làm sao? Tôi hoan nghênh bạn cùng phòng trở về mà đã nói tôi không biết nói tiếng người.''

Phương Du liếc hắn một cái, không trả lời.

Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy biểu cảm và giọng nói kia của Trì Hoài, cậu cảm giác như Trì Hoài là 'cô vợ' cô đơn bị phạm lỗi vậy.

Nhưng nếu Trì Hoài là một cô gái trẻ, thì không phải cậu là 'anh chồng' mà 'cô vợ' đang trông ngóng sao?

Khoé mắt Phương Du giật giật, toàn thân nổi da gà, cậu lắc đầu, đem những thứ linh tinh này vứt ra sau đầu, xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc cậu tắm xong đã là mười rưỡi tối, Trì Hoài đang ngồi trên ghế ăn sùm xụp bát mì gói, mùi dưa chua lan ra khắp phòng.

Vốn dĩ Phương Du đã ăn buffet lẩu no rồi, nhưng bây giờ nhìn Trì Hoài ăn mì gói mà cậu lại cảm thấy đói, nhưng do hai người cũng không thân quen gì cho cam nên Phương Du cố nén lòng tham leo lên giường ngủ.

Thấy Phương Du đã ngủ, Trì Hoài lập tức thả lỏng động tác, sợ phiền đến cậu nên hắn cầm đi vào phòng tắm ăn.

Phương Du nằm trong ổ chăn không nói nên lời, chậm rãi rơi vào giấc ngủ dưới mùi dưa chua khắp cả phòng.

Sáu giờ hôm sau, trời đã rạng sáng, Phương Du đúng giờ mở mắt ra, đồng hồ sinh học hình thành trong lúc huấn luyện quân sự trong một khoảng thời gian không thể thay đổi ngay được, cậu nằm trên giường một hồi mới dụi mắt xuống giường.

Trì Hoài dậy sớm, hắn vừa mới chạy bộ buổi sáng về, nhìn thấy bộ dáng ngái ngủ của Phương Du nhất thời có chút vui vẻ, nhịn không được đi đến xoa xoa đỉnh đầu cậu mấy cái, ''Sao không ngủ thêm một lát nữa đi, còn sớm, bảy giờ tôi gọi cậu.''

''Không cần.'' Phương Du đẩy tay của Trì Hoài ra, ngậm bàn chải đánh răng vào phòng tắm.

Lúc hai người rời khỏi ký túc xá thì đã bảy rưỡi, Phương Du còn chưa tỉnh ngủ nên không muốn nói chuyện, Trì Hoài rất biết điều không trêu chọc Phương Du. Vì vậy hai người một trước một sau bước vào lớp một cách hài hoà.

Lão Trương tới lớp lúc bảy giờ bốn mươi, ông và lớp trưởng điều chỉnh lại đội ngũ, sau đó phát cho mỗi người một tờ giấy khám sức khoẻ trống, ''Lớp trưởng dẫn mọi người đến phòng y tế, lớp chúng ta là lớp đầu tiên kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra xong càng nhanh thì bắt đầu giờ học càng sớm.''

Các bạn học đều rất hưng phấn, nhất là Omega, nếu không có miếng dán ngăn mùi, có lẽ giờ cả phòng học đều là hương Pheromone ngọt ngào.

Ngồi trong phòng y tế là hai bác sĩ nam đeo khẩu trang, đều là Beta, cả cô hộ lý kia cũng ở đó, thấy hai bọn họ liền mỉm cười đầy ẩn ý.

Phương Du không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại, nên có chút xấu hổ im lặng cầm bản báo cáo sức khoẻ, cũng may chị hộ lý không quá để ý, chào hỏi xong thì cũng bận việc của mình.

Lão Trương chia lớp một thành hai đội, đội thứ nhất vào lấy Pheromone thì đội thứ 2 xếp hàng chờ bên ngoài.

Phương Du ở đội thứ hai, cậu chờ ở ngoài thì thấy hơi chán, quay đầu nhìn Trì Hoài đang đứng sau mình.

Đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại, ngón tay bấm nhanh thoăn thoắt trên màn hình, chắc là đang nhắn tin với ai đó, Phương Du không có thói quen dò xét đời tư của người khác, cậu chỉ liếc một cái rồi quay đi.

Điện thoại di động trong túi rung lên một cái, Phương Du lấy điện thoại ra, là ''Đẹp Trai Tung Trời'' gửi tin nhắn tới, ''Trường bọn tôi hôm nay kiểm tra sức khoẻ, phải đo hệ số tương quan Pheromone.''

Phương Du nhíu mày, trùng hợp vậy à, gõ chữ trả lời, ''Trường bọn tôi hôm nay cũng kiểm tra sức khoẻ.''

Đối phương trả lời rất nhanh, ''Thật hả!!! Vậy thì tốt quá, không giấu cậu nữa, bây giờ cực kỳ muốn biết hệ số tương quan giữa tôi và cậu là bao nhiêu, những người khác tôi không thèm care!!!'' Không cần nhìn nội dung, chỉ nhìn dấu chấm than thôi là biết đối phương kích động cỡ nào.

''...'' Phương Du nhìn màn hình mím môi một cái, cậu cũng không biết nên trả lời Đẹp Trai Tung Trời thế nào nữa.

Kể từ khi đối phương ''tỏ tình trực tiếp'' trong đợt huấn luyện quân sự lần trước, Đẹp Trai Tung Trời đã không ngừng trêu chọc cậu, không chỉ nói không mà còn nhiều lần xin gặp mặt trực tiếp, sau khi bị cậu từ chối thì hắn chuyển qua mua trang bị game cho cậu, quả thực ứng với câu ''thằng ngu lắm tiền''.

Phương Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn không trả lời lại tin nhắn, cậu tắt điện thoại đút lại vào túi.

Trì Hoài nói lo lắng là thật sự lo lắng, kể từ khi Lâm Dật nhắc tới độ tương quan hôm qua mà hắn đã bắt đầu sốt ruột tới nơi, chỉ là ngày hôm qua cũng không lo lắm, nhưng hôm nay khi biết được GOD cũng kiểm tra sức khoẻ, mức độ sốt ruột đã tăng đến một trăm.

GOD xấu hổ nên tạm thời không trả lời tin nhắn của mình, hắn có thể dành nhiều thời gian để chờ cô ấy, thế nhưng hệ số tương quan thì không thể cưỡng cầu, nếu như hệ số tương quan giữa hắn và cô gái ấy không cao, hắn có theo đuổi cô ấy nhiều hơn nữa cũng không được.

Trì Hoài sợ hắn và GOD đã định trước là sẽ không thể làm bạn đời của nhau, đây là lần đầu tiên hắn muốn ở bên một người nhiều đến như vậy.

GOD không trả lời tin nhắn, Trì Hoài thở dài, có chút buồn bực, đang bi thương thì lão Trương lên tiếng, gọi đội thứ hai vào kiểm tra sức khoẻ.

Trì Hoài lau mặt, bước vào phòng y tế, nào chàng trai, nhỡ đâu mức độ tương quan giữa mày và cô ấy là 100% thì sao!

Trích xuất Pheromone từ tuyến thể sau cổ có hơi đau, bác sĩ cầm kim tiêm dài, đâm vào da và lấy 5ml Pheromone, Trì Hoài dán lại miếng dán tuyến thể sau gáy, hỏi: ''Bác sĩ, khi nào có kết quả báo cáo ạ?''

Bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận đặt ống nghiệm lên khay, không ngẩng đầu lên nói, ''Buổi chiều, chủ nhiệm lớp sẽ gửi báo cáo về cho các em.''

''Ồ, được, cảm ơn bác sĩ.'' Trì Hoài gật đầu, quay đầu nhìn ống nghiệm có ghi tên mình, sau đó mới mặc lại áo khoác đồng phục rời khỏi phòng y tế, đi kiểm tra thị lực.

Sau khi tất cả các mục kiểm tra đều hoàn thành đã là mười hai giờ trưa, Trì Hoài đang suy nghĩ về kết quả của báo cáo kiểm tra sức khoẻ nên ăn không ngọn miệng, sau khi nói chuyện với Lâm Dật thì quay về ký túc xá nghỉ ngơi.

Phương Du không ở trong ký túc xá, chắc là vừa đi ăn cơm cùng Kha Lâm, Trì Hoài chán nản đi vòng quanh ký túc, chống đẩy vài cái đến khi đổ mồ hôi thì vọt vào phòng tắm.

Thời gian chờ đợi luôn là cực hình, Trì Hoài quấn khăn tắm đi ra bấm điện thoại nhìn đồng hồ, mới có một giờ, bác sĩ nói là buổi chiều nhưng không biết là lúc nào, sáu giờ bốn mươi tan học cũng là buổi chiều.

''Má.'' Trì Hoài cáu kỉnh ném điện thoại lên bàn, lăn tới lăn lui trên giường, kéo chăn định ngủ một lát, nhưng mới chợp mắt được vài phút thì lại lo lắng ngồi bật dậy.

Trì Hoài vò đầu bứt tai, lại nhảy xuống giường đi đi lại lại trong phòng.

Khi Phương Du mở cửa vào ký túc xá thì thấy Trì Hoài đang kéo xà trên giá treo quần áo ngoài ban công, Pheromone gỗ thông ngày một đậm đặc đang tràn đầy trong phòng.

"Giữa trưa nóng nực mà cậu phát cmn tình cái gì? Còn không thu lại Pheromone chú quản lý ký túc đến gõ cửa bây giờ." Phương Du lấy chai ngăn ngùi Pheromone trong túi ra phun một ít.

Trì Hoài buông tay nhảy xuống, hắn dùng khăn vắt trên cổ lau mặt, nhàn nhạt nhìn Phương Du một cái, "Xin lỗi nhé, lúc tập thể dục tôi không để ý lắm."

Phương Du nhìn Trì Hoài, hơi nhíu mày.

Alpha luôn có thể nắm bắt rất tốt những thay đổi trong cảm xúc của con người, toàn thân đối phương đều là viết lo lắng và căng thẳng khắp người, lại còn biểu hiện như thể không có chuyện gì.

Phương Du do dự mãi cuối cùng quyết định im lặng, dù sao đối phương với mình cũng không có quá thân quen, cậu lấy một hộp sữa bò trong tủ ra ném cho Trì Hoài, "Lúc tôi hay lo lắng căng thẳng thường uống một hộp sữa tươi, rất hữu ích, nếu cậu không để ý thì có thể dùng thử."

"Cảm ơn nhé." Trì Hoài nhận lấy, bóc hộp sữa rồi uống.

Phương Du nhìn Trì Hoài, cởi giày rồi leo lên giường, còn hơn một tiếng nữa đến giờ học chiều, cậu định ngủ một lát.

Sau một giấc ngủ ngon Phương Du tỉnh lại đã là một giờ năm mươi, ký túc xá rất yên tĩnh, Trì Hoài không ở đây, cũng không biết là đi lúc nào, Phương Du chậm rãi xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đóng cửa ký túc xá đi về phía toà tổng hợp.

Trong lớp các bạn học gần như đã đến đủ đang ồn ào nói chuyện, Phương Du nhìn qua bàn Trì Hoài thấy hắn gục xuống bàn, chắc là đang ngủ.

Phương Du từ cửa sau đi vào, sau khi ngồi xuống thì mở sách giáo khoa vật lý ra định đọc nốt chương một mà hôm qua còn chưa đọc xong, Lâm Dật ngồi hàng trước quay đầu lại hỏi: ''Anh Du, tuần này cậu đến xưởng dệt không?''

''Có.'' Phương Du gật đầu.

Tối hôm qua anh Kiệt gọi điện thoại cho cậu, nói phòng làm việc vừa nhận một bộ kịch truyền thanh mới, bảo cậu xem qua bản thảo một chút, thể loại đô thị hiện đại điều tra phá án, nhân vật chính là một trợ giảng, bản thảo viết rất tốt, Phương Du cảm thấy rất hứng thú.

Lâm Dật cười nói, ''Chiều thứ sáu chúng ta cùng đi nhé? Tôi cũng muốn tới xưởng xem một lát.''

Phương Du gật đầu, ''Ừm, được.''

Hai người đang nhỏ giọng tán gẫu thì Trì Hoài đang ngủ bên cạnh tỉnh giấc, hắn xoa xoa vết đỏ trên trán mơ mơ màng màng nhìn Phương Du và Lâm Dật, thuận miệng hỏi, ''Hả? Thứ sáu các cậu đi đâu?''

''Tới chỗ anh tôi, cậu có đi không? Cùng đi đi, vừa lúc có việc liên quan đến hai người, hai người cũng nên bồi dưỡng tình cảm chút đi, dù sao cũng ở cùng nhau ba năm, không thể ngày nào cũng đánh nhau được.'' Lâm Dật nói.

Chính y cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại đã kiểm tra sức khoẻ xong, quan hệ giữa y và Phương Du có thể sẽ tốt lên một chút nhờ hệ số tương quan Pheromone, cho nên thân là bạn thân của Trì Hoài, bọn họ đương nhiên cũng muốn ở chung nhiều hơn, y cũng mong Trì Hoài giúp mình một chút.

''...'' Khoé miệng Phương Du giật giật một cái, ''Tôi với cậu ta không phải ngày nào cũng đánh nhau.''

''Đúng vậy!" Trì Hoài gật đầu, ''Ví dụ như từ hôm qua đến nay tôi cũng không có đánh nhau với cậu ấy!''

''Ừ, giỏi quá, hai người chỉ cần chịu đựng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tôi sẽ đi nói với lão Trương trao giải cho hai người ngay.'' Lâm Dật nói.

Ba người còn đang nói chuyện phiếm, lão Trương đã mang theo một tập bản báo cáo sức khỏe đi vào, vẻ mặt ông rất phức tạp, giống như vừa thấy thứ gì đó phá hủy tam quan vậy, cả người còn chưa hết khiếp sợ.

Ông đưa tập báo cáo sức khỏe cho lớp trưởng, không nói câu nào đi thẳng tới bàn của Trì Hoài và Phương Du, ''Hai người các em đi theo tôi.''

Phương Du và Trì Hoài nhìn nhau, hai người đều đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

''Thầy ơi, bọn em không đánh nhau, cũng không leo tường, cũng không có lên đỉnh núi ngắm sao, thầy... Chuyện này là sao ạ?'' Trì Hoài ngồi không nhúc nhích, hắn chớp mắt thăm dò hỏi một câu.

''Gọi cậu ra thì cậu cứ ra! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!'' Lão Trương nói xong liền xoay người đi ra khỏi lớp, tâm trạng của ông dường như không ổn định, giống như một giây sau có thể bùng nổ vậy.

Trì Hoài không dám hỏi nhiều nữa, lòng đầy nghi hoặc theo lão Trương ra ngoài.

Phương Du im lặng đi cuối, đầu óc vẫn đang quay cuồng, cậu đang suy nghĩ về đủ loại hành vi có liên quan đến Trì Hoài gần đây, ngoại trừ lúc cậu dọn đến ký túc xá có nói với Trì Hoài vài câu, những lúc khác cũng không có xung đột quá lớn, vậy lão Trương phản ứng như vậy rốt cuộc là vì sao?

Lão Trương vẫn im lặng, Trì Hoài và Phương Du cũng không dám mở miệng, cứ như vậy đi tới văn phòng tổ hoá học lớp mười.

Sau khi đẩy cửa vào, thấy rõ người ngồi bên trong hai người bọn họ càng lên khó hiểu.

Người ngồi đối diện cửa chính là Lưu Vân, khi thấy con trai mình và Phương Du ánh mắt bà loé lên, sắc mặt không khác lão Trương là mấy.

Trì Hoài từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mẹ mình nhìn bằng ánh mắt này bao giờ, vì vậy lại càng thấp thỏm chột dạ, hắn chớp chớp mắt rồi mở miệng hỏi: ''Hiệu trưởng Lưu, cô gọi bọn em tới đây có việc gì ạ? Bản kiểm điểm 500 chữ em viết xong rồi, sẽ nộp cho cô sau.''

Lưu Vân lắc đầu, bà đưa hai bản báo cáo sức khoẻ trên bàn cho Trì Hoài và Phương Du, ''Hai em... Cứ xem trước đi.''

Trì Hoài và Phương Du nhìn nhau, cùng đưa tay ra nhận lấy.

Ánh mắt rơi vào cột hệ số tương quan Pheromone, được viết bằng bút đỏ, mực thấm vào giấy, một màu đỏ khó để không chú ý đến...

''Hệ số tương quan Pheromone là 1, tính tương quan 100%, người xứng đôi: Trì Hoài, Phương Du.''

______________________

Editor lảm nhảm: Chương này hơi dài nên edit hơi lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net