Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhải vì hắn đáng yêu đến mức Thời Chương không đành lòng ngắt lời, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Aiz, sao hôn nhân lại tốt thế nhỉ, có người đặt mình ở trong lòng, nâng đỡ và che chở.

Ai mà hiểu được cảm giác này.

Tống Phất Chi đang nghiêm túc chọn xịt khử trùng cho Thời Chương thì bất ngờ bị cánh tay khỏe mạnh của Thời Chương vòng qua eo và kéo lại.

Tống Phất Chi còn chưa kịp phản ứng đã bị Thời Chương hôn một cái.

Đầu lưỡi nóng ẩm liếm môi mình, khẽ mút ra âm thanh mềm mại ẩm ướt.

Tống Phất Chi sửng sốt, đồng tử co lại, sau đó tim đập nhanh.

"Thời Chương, đây là siêu thị."

Tống Phất Chi vội vàng nhìn sang bên cạnh, thoáng cau mày, hạ thấp giọng.

"Anh biết. Nhưng anh không nhịn được." Thời Chương khẽ cười: "Cảm ơn thầy Tống, em tốt quá đi."

Thời Chương lại gần hơn, giọng hơi khàn: "Anh rất muốn hôn em, không nhịn được. Thầy Tống tha thứ cho anh."

"......"

Tai Tống Phất Chi đỏ bừng, không còn gì để nói.

Mua sắm gần nửa xe đẩy, Tống Phất Chi cảm thấy đã đầy đủ, có thể dẹp đường hồi phủ rồi.

"Đi tính tiền đi."

Tống Phất Chi đang định đẩy xe đến quầy thu ngân thì bị Thời Chương đột ngột nắm lấy cánh tay.

"Chờ một chút." Thời Chương dừng trước một kệ hàng.

Tống Phất Chi liếc mắt nhìn, lòng nhảy dựng lên.

Trên kệ hàng đều là bao cao su với các nhãn hiệu khác nhau, kiểu dáng khác nhau và đủ màu sắc rực rỡ.

"Mua một ít." Thời Chương nói với giọng điệu rất bình thường.

"Ồ."

Tống Phất Chi tỏ ra bình thản đáp lại hắn.

Chỉ có chính y biết trái tim mình vô cớ đập nhanh hơn rất nhiều.

Bao nhiêu tuổi rồi, sao mua cái này tim còn rộn ràng lên chứ.

Tống Phất Chi ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, lại bất giác ý thức được hình như bởi vì lúc trước y đều tự mình chơi nên không cần dùng thứ này.

Giáo sư Thời lựa bao cao su cũng rất có phong thái của một nhà nghiên cứu khoa học, ánh mắt bình tĩnh mà xoi mói, cầm lấy những chiếc hộp khác nhau, cẩn thận đọc số liệu và chức năng trên đó.

"Thầy Tống, em có sở thích gì không?" Thời Chương hỏi.

"Không có." Tống Phất Chi ngừng một chút: "Dù sao cũng là anh dùng? Anh chọn cái mình thích là được."

Thời Chương nhẹ nhàng cười hai tiếng trầm thấp êm tai.

Nó làm cho tai Tống Phất Chi hơi nóng.

Thời Chương nhìn một lúc, đột nhiên nhìn bốn phía, vẫy tay với nhân viên bán hàng: "Xin chào, giúp tôi một chút."

Nhân viên bán hàng đi tới, Thời Chương cầm lấy một hộp hỏi cô: "Cái này có cỡ lớn không?"

"À, để tôi đi tìm cho anh." Nhân viên bán hàng chuyên nghiệp nhắc nhở một câu: "Cái này chia theo chu vi, không liên quan đến chiều dài."

"Tôi biết." Thời Chương gật đầu: "Làm phiền cô nhé."

"Anh muốn bao nhiêu?" Nhân viên bán hàng hỏi.

Thời Chương nói: "Ba hộp."

Chờ nhân viên bán hàng đi xa, Tống Phất Chi thấp giọng lầu bầu: "Giáo sư hiểu rất rõ về bàn thân ha."

Thời Chương quay đầu hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống cảm thấy thế nào?"

Tống Phất Chi nghiêng đầu không nhìn hắn: "... Em cảm thấy anh chọn rất đúng."

"Thật ra thì." Tống Phất Chi dừng lại một lát mới nói tiếp: "Thật ra anh không cần phải mua."

Thời Chương ngạc nhiên quay đầu nhìn y: "Vì sao?"

Tống Phất Chi: "Không phải chúng ta đã làm kiểm tra tiền hôn nhân rồi sao, đều rất khỏe mạnh, không có bệnh."

......

Một tia hắc ám chợt lóe lên trong mắt Thời Chương, hắn kiên quyết nói với Tống Phất Chi: "Vậy cũng không được."

Không phải là vấn đề sức khỏe.

Chơi trần, Thời Chương sợ mình sẽ hóa thú.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang đồ trở lại, Thời Chương nói cám ơn rồi bỏ hộp vào trong xe đẩy.

Nhân tiện từ trên kệ bên cạnh lấy một cái chai nhỏ.

Tống Phất Chi cảm thấy hơi tê dại khi nhìn những thứ này.

Chịu đựng xong, Tống Phất Chi vẫn nhắc nhở: "Thời Chương, sáng mai anh phải đi, ít nhất 6 giờ phải rời giường, bây giờ đã là 10 giờ đêm, về đến nhà chắc cũng gần 11 giờ...."

Thầy Tống thân là người cuồng công việc nghiêm túc tổng kết lại: "Em cảm thấy hôm nay không thích hợp lắm."

"Ừ, không định hôm nay, để ở nhà chuẩn bị trước."

Tống Phất Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng chẳng biết vì sao trong lòng vẫn hơi thất vọng.

Biết vậy đã mua sớm hơn, bây giờ trước khi đi công tác một ngày mới mua mà còn không sử dụng được.

Thời Chương ghé vào lỗ tai Tống Phất Chi thì thầm: "Thầy Tống chờ anh trở về, được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Tống: Tốt nhất là anh nhanh lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net