Chương 1.1 -Bí mật ba người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thập suy nghĩ một chút về chuyện bạo lực này.

Thập thân là phần tử hắc đạo, cũng chính là thành viên của tổ chức bạo lực, hơn nữa còn là một tên sếp, suy nghĩ bạo lực đối với anh mà nói có ý nghĩa rất quan trọng. Cũng giống như nhân viên của công ty thương mại quan tâm đến tỉ giá hối đoái, nông dân quan tâm đến thời tiết.

Bạo lực.

Hành vi, vũ lực thô bạo; bạo lực được sử dụng một cách không thích hợp.

Không nhớ ai đó đã từng nói, những động vật như khỉ đột hay tinh tinh không hung bạo như con người. Nhưng khỉ lớn không giết khỉ con sao? Bất cứ khi nào khỉ đầu đàn được thay thế, con đầu đàn mới sẽ cướp những con khỉ con không phải con ruột giữa nó và con cái, đồng thời giết chết chúng nó. Đây không phải là hiện tượng hiếm thấy. Khi khỉ cái cho con bú thì nó sẽ không động dục, cho nên khỉ đầu đàn sẽ giết hết khỉ con để sinh sản. Lúc Thập nghe thấy những điều này anh đã nghĩ... những con khỉ này chết cũng quá tàn nhẫn đi.

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, người lớn cũng sẽ giết trẻ con.

Hơn nữa còn giết chính đứa trẻ của mình. Hành vi này chưa từng thấy ở các loài động vật khác.

Con người thậm chí còn có thể giết cha mẹ, giết người yêu, giết bạn bè của họ. Ngoại trừ các yếu tố bên ngoài như chiến tranh và tranh chấp, hầu hết những người bị giết chết là những người xung quanh họ. Các vụ giết người ngẫu nhiên do tấn công người lạ, mặc dù rất ấn tượng sau khi được truyền thông đưa tin, nhưng vẫn chỉ là một thiểu số về tỷ lệ giết người nói chung.

Mọi người luôn có xu hướng giết những người thân thiết với mình.

"Cậu có biết vì sao không? Cúc Trì?"

Cúc Trì nghe thấy vấn đề của Thập, đáp một tiếng "Đúng", theo bản năng đứng nghiêm lại, cách năm giây sau lại trả lời:

"Xin lỗi, em thật sự không biết."

Câu trả lời này hoàn toàn cho thấy sự ngu dốt của cậu ta. Thập liếc mắt nhìn cậu, mặt trái đầy vết bầm tím.

"Cậu chỉ nghĩ có 5 giây."

"Xin lỗi, nhưng nếu nghĩ lâu một chút, em hẳn là cũng không nghĩ ra được."

"... Được rồi. Là tôi quá ngu ngốc, không nên hỏi cậu. Trất Điền tiên sinh, ông cảm thấy thế nào?"

Thập quay lại hỏi tâm phúc . Trất Điền dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời:

"Cái này à, đại khái là bởi vì con người có yêu và ghét."

Câu trả lời chính xác. Thập nở nụ cười nói: "Không hổ là đại ca."

"Ngài không thể gọi tôi là đại ca, lão đại."

"Anh chăm sóc em lâu như vậy, gọi anh là đại ca cũng không quá đáng đi?"

"Đó đã là quá khứ . Như vậy sao có thể làm gương cho những người bên dưới được?"

"Bây giờ ở đây chỉ có chúng ta."

"Còn có Cúc Trì không phải sao?"

"Kẻ ngốc như cậu ta không tính."

Cho dù bị xem là ngốc nghếch, Cúc Trì vẫn dùng gương mặt tràn đầy dấu vết bầm tím nghiêm túc đáp "Đúng" . Trên mặt hắn thương tích chồng chất, là bởi vì mấy ngày trước mới vừa bị người ta đạp cho một trận. Vết bầm tím trên người khả năng còn nhiều hơn trên mặt.

"Trất Điền tiên sinh nói không sai, bởi vì con người yêu hận rõ ràng, thế nên còn bạo lực hơn cả thú hoang."

Lúc vượn người tiến hóa thành con người, học được đi bằng hai chân, đại não càng thêm phát triển, có thể có suy nghĩ phức tạp. Hai loại tình cảm yêu cùng hận cũng vì đại não phát triển mà sản sinh ra.

"Ừm, nhưng mà, khỉ con hẳn là cũng biết yêu đi... Khỉ mẹ cũng sẽ thương yêu khỉ con."

Tiểu đệ đầy mặt bầm tím nói.

"Đó là bản năng của chúng nó để lại cho con cái của mình. Con người về cơ bản hành động theo bản năng sinh sản, nhưng cũng có nhiều trường hợp ngoại lệ. Ví dụ, một số người sẽ nuôi con của người khác, một số người đàn ông sẽ yêu và không sinh con.... Cũng có đàn ông chỉ yêu đàn ông, người như thế không phải có rất nhiều sao?"

Thập liếc nhìn Cúc Trì đang đi cách đó hai bước, chỉ thấy hắn cúi đầu nói: "A...À, phải." Câu trả lời có hơi đứt quãng.

Cúc Trì là thanh niên vừa tròn 20 tuổi.

Cậu ta thân cao một mét tám sáu, thể trạng cường tráng, bắp thịt toàn thân cũng rất rắn chắc , nhưng đáng tiếc lưng hơi còng, giống như chú sư tử con nhút nhát. Cậu ta chủ yếu phụ trách lái xe cùng xử lý sự vụ vặt vãnh, bỏ học cấp ba, không có học thức, đầu óc cũng rất kém cỏi, nhưng giống như một chú chó trung thành luôn nghe lời của Thập .

"Loại tình cảm như hận này... Cũng chỉ con người mới có đi."

Trất Điền nói giống như đang ngâm thơ.

Ông so với Thập lớn hơn một vòng, năm nay bốn mươi ba tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt ngày càng rõ. Thân hình ông gầy gò, khí chất bất phàm, luôn mặc bộ âu phục lỗi thời, cho dù lẫn vào đám đông cũng không lạc lõng. Nhưng khi còn trẻ, ông nổi tiếng là người hiếu chiến.

"Đúng vậy, loài khỉ không có mối quan hệ yêu ghét như con người. Chúng nó sở dĩ đánh nhau, nhiều nhất là vì tranh giành khỉ cái, hoặc là tranh giành đồ ăn."

Thập nói xong, Trất Điền cười tiếp tục: "Cũng sẽ không có con khỉ nào quan tâm nếu nó bị thất sủng."

"Không sai."

Thập cười gật gật đầu, nhét điếu thuốc vào miệng. Cúc Trì lập tức cầm bật lửa lại gần, Trất Điền ôn nhu ngăn cậu lại: "Không cần." Nói xong liền lấy bật lửa điện tử của bản thân ra.

Thập dừng bước lại, hơi cúi đầu.

Trất Điền dùng tay trái che khuất điếu thuốc, tay phải vì anh châm lửa.

Người hút thuốc, người châm lửa - mối quan hệ của họ thay đổi từ khi nào?

Thập và Trất Điền đã nhận thức nhau mười lăm năm. Thập vào nghề sau, Trất Điền vẫn luôn chăm sóc anh từ ăn mặc cho đến quần áo ngủ nghỉ, dạy anh lễ nghi, đem anh huấn luyện thành phần tử hắc đạo có thể một mình chống đỡ một phương. Sau đó Thập ở trong tổ chức bộc lộ tài năng, địa vị nhanh chóng lên cao, Trất Điền như trước ở bên cạnh ủng hộ anh.

"Con người bởi vì có tình cảm phức tạp, mới có thể so với các động vật khác càng bạo lực hơn. Tôi nghĩ trong quá trình tiến hóa, lẽ ra não bộ con người phải hình thành một loại thiết bị khơi mào bạo lực nào đó mà các loài động vật khác không có. Tuy nhiên, con người cũng có mặt lý trí, cho nên lúc thường mới có thể khống chế sự bốc đồng của mình, sẽ không tùy ý đánh người..."

"Ha ha ha, Thập lão đại đem mặt Cúc Trì đánh thảm như vậy, còn nói câu nói như thế này, nghe có hơi kì diệu."

Nghe Trất Điền nói móc, Thập nhún vai nói:

"Tôi đây là đang giáo dục cậu ta."

Không sai, đem Cúc Trì đạp thành dáng vẻ như thế này không phải là người khác mà chính là Thập. Bất quá anh tuyệt đối không phải vô cớ sử dụng bạo lực. Mặc dù trong xã hội nói chung, cho dù có lý do chính đáng cũng không có thể đánh người, nhưng xét cho cùng thì quy tắc của Thập cũng không giống.

"Con chó ngu ngốc thì chỉ có thể dùng cơ thể của nó để học... Không đúng, chó khả năng còn tốt hơn, chúng nó còn thông minh hơn Cúc Trì nhiều, tôi sẽ không đạp chó."

"Thật là thảm, Cúc Trì so với chó còn ngốc hơn à?"

Trất Điền cười hỏi. Thập trả lại câu "Đúng vậy", quay sang dò hỏi Cúc Trì:

"Này, con chó ngốc, tôi hỏi cậu, cậu có biết chúng ta đang kinh doanh cái gì không?"

"A?"

Đối mặt với vấn đề đột nhiên xuất hiện này, Cúc Trì suy tư một phút, không quá tự tin mà trả lời: "Ây... công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Thập Tự..."

"Không phải thế, đồ ngốc."

Cúc Trì không nói về nghề nghiệp, mà là tên công ty.

"Chúng ta là xã hội đen nha."

Trên đường người đến người đi, Thập hạ giọng.

"A, đúng thế."

"Dùng bốn chữ để nói chính là?"

"Tổ chức bạo lực... ?"

"Đúng. Rất nhiều người chán ghét cách nói này, mà thực tế chúng ta chính là một nhóm chuyên gia bạo lực, lợi dụng bạo lực để khiến công việc của mình càng thêm thuận lợi. Chuyện này chính là hành vi phản xã hội đi?"

Thập hút thuốc lá, cười khẩy hỏi. Cúc Trì không biết làm sao, bối rối trả lời: "Vâng, có đúng... ?" Nếu như trả lời "Đúng", thì khẳng định Thập là người phản xã hội; nếu như trả lời "Không phải", cũng coi như là cãi lời Thập. Bởi vậy Cúc Trì không biết đáp lại như thế nào.

"Nhưng... Chúng ta sẽ không ra tay với người bình thường..."

Cúc Trì lẩm bẩm xong, Thập mở to đôi mắt, lườm cậu một cái, nói: "Cậu đang nói mớ cái gì đấy?" Thập đang định gạt tàn thuốc xuống đất, Trất Điền lập tức lấy ra gạt tàn thuốc lá. Hút thuốc trên đường là một hành động thất lễ, mà Thập không quản nhiều như vậy.

"Không ra tay với người bình thường không phải vì chúng ta là người tốt được không? Là sợ chọc phải phiền phức. Hiện tại kinh tế đình trệ, nhờ có sự thông minh của tôi, tổ chức kiếm được coi như không tệ, mấy người mới có thể trải qua cuộc sống thoải mái. Nếu không nuôi nổi, với số tiền đã bỏ ra, tôi phải để mấy người làm tất cả những việc mà cha mẹ mấy người không biết. Đừng có ngu ngốc như vậy."

"Vâng, em xin lỗi."

"Ngu ngốc." Thập mắng một tiếng, đem thuốc lá ném về phía Cúc Trì. Thuốc lá quá nhẹ nên không trúng đối phương, trái lại rớt xuống đất. Cúc Trì vội vã nhặt lên, dùng gạt tàn Trất Điền mang theo dụi tắt thuốc lá.

Suy cho cùng, tất cả cũng là vì tiền.

Nói ra thật xấu hổ, nhưng đó là thực tế. Bất luận là người bình thường hay là xã hội đen cũng đều rất coi trọng tiền.

Thập Đường là tổ chức do Thập điều hành . Quy mô của tổ chức tuy rằng không lớn, nếu quá lớn sẽ khó có thể quản lý, cái này đối với Thập là vừa vặn. Biển hiệu văn phòng của họ là "Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn kế hoạch Thập Tự Lộ ", chi nhánh của nó có trong lĩnh vực bất động sản, kinh doanh các dịch vụ đặc biệt và kinh doanh ăn uống. Không tính là công ty tốt thanh liêm chính trực, nhưng cũng không phải hoàn toàn là công ty xấu. Thập thủ đoạn cao minh, hiểu được làm sao để tồn tại trong vùng xám. Tổ chức thượng tầng của họ là Hòa Hồng liên hiệp hội, Chủ tịch hiện tại là Hòa Hồng Tuấn rõ ràng có thể nói là cha của Thập.

Thế giới ngầm là một xã hội thẳng đứng hình kim tự tháp.

Người bên dưới phải cống nạp cho người bề trên, đồng thời cũng phải tuân thủ quy định gia tộc, uống máu ăn thề lẫn nhau xưng phụ tử, huynh đệ. Nhi tử hiếu kính phụ thân, phụ thân bảo vệ nhi tử, huynh đệ hỗ trợ hợp tác. Quy định này lưu truyền đã lâu, thậm chí có chút cảm giác lạc hậu. Tuy nhiên loại tổ chức này đến nay vẫn chưa biến mất, chứng minh rằng xã hội luôn có một số ít người không có chỗ nào để đi, ngày xưa Thập cũng vậy.

"Nói cho cùng, bạo lực là kích động."

Thập vừa nói vừa đưa tay đút vào túi áo khoác, trời hôm nay đột nhiên trở lạnh.

"Bất quá chúng ta là chuyên gia bạo lực, không thể hành sự lỗ mãng. Trọng điểm là kiểm soát 'bạo lực' như một công cụ kiếm tiền và không sử dụng nó sai chỗ. Bạo lực là liều thuốc tốt, mà nguy hiểm cũng rất cao. Tốt hơn hết là không nên xem nhẹ nó, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng."

"Xem ra trên người Cúc Trì thường phát sinh tình huống vạn bất đắc dĩ."

Trất Điền cười nói, Thập lại phản bác:

"Tôi chỉ là sờ sờ hắn thôi mà. Hơn nữa ông không cảm thấy, bộ dáng hắn như kiểu bị thiếu nợ sao?"

"Đúng vậy, em chỉ cần làm quả bóng của Thập lão đại là tốt rồi."

Cúc Trì gật đầu đáp, Thập lườm cậu một cái nói: "Cậu thật buồn nôn."

"Em hẳn là sinh ra để cho lão đại đá."

"Cậu là cuồng chịu ngược à? Giày tôi sẽ bẩn, tốt nhất là nên đạp ít hơn."

"Đừng nói như vậy."

"Phiền chết mất."

"Ha ha ha, Cúc Trì thật tốt, có thể 'bị' lão đại thương yêu."

Trất Điền nửa đùa nửa thật nói xong, Cúc Trì lại đỏ mặt trả lời: "Đúng vậy, ta rất hạnh phúc." Cái tên này thật sự là người ngu ngốc, Thập không khỏi cảm thấy bội phục.

Lúc này, Thập bỗng nhiên dừng lại.

Phút chốc hắn nghe thấy kêu thảm thiết mà yếu ớt.

Thập nhìn về hướng đó, chỉ thấy bên trong con hẻm chật hẹp hẻm có mấy bóng người.

"Cúc Trì."

"Vâng."

"Cậu đi xem xem ai ở bên kia ầm ĩ, cũng không thể để người khác ngang ngược trên địa bàn chúng ta được"

"Em đi ngay."

Trung khuyển Cúc Trì chạy vào trong ngõ hẻm, Thập cùng Trất Điền chậm rãi đi theo ở phía sau.

"Có ba người."

Cúc Trì tỉ mỉ quan sát sau báo lại:

"Một người trong đó luôn bị đánh."

"Cậu có biết hai người đánh hắn không?"

"Không biết."

Cúc Trì rất giỏi trong việc nhớ mặt và tên, nếu cậu ta đã nói là không biết, có thể thấy được những tên côn đồ kia không có quan hệ gì với băng nhóm của Thập. Gần đây bên ngoài đầy đường đều là kẻ phạm pháp, các tổ chức của chúng hoạt động độc lập và thiếu kết nối nên rất khó để nắm bắt được tình hình chung.

"Mày muốn làm gì?"

Mắt thấy Cúc Trì yên lặng tiếp cận, hai tên lưu manh làm ra động tác phòng ngự. Thoạt nhìn hai người đều hơn hai mươi tuổi, người nói chuyện có tóc màu nâu, vóc người nhỏ gầy, đeo rất nhiều hoa tai. Tên còn lại to con có tóc ngắn, bất quá thể trạng Cúc Trì so với hắn tốt hơn. Nếu như Cúc Trì vừa không còng lưng vừa không sợ đến phát run mà nói, quả thật có thể cho người ta cảm giác uy hiếp nhất định, thế nhưng Cúc Trì trẻ tuổi còn chưa học được loại kỹ năng diễn xuất này.

"Mấy, mấy người đang làm gì thế?"

"Không liên quan gì tới mày, tránh ra."

Người tóc ngắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Thập cùng Trất Điền đang đến gần, từ từ lui lại hai bước, bởi vậy Thập có thể nhìn thấy người đàn ông đang bị đánh. Hắn ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng và phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nhưng hắn cúi thấp đầu nên Thập không cách nào thấy được tướng mạo.

"Đừng... Đừng gây sự ở đây, làm vậy phiền phức lắm. Đủ rồi chứ, mời các người rời đi được không?"

Này, lúc này nên uy hiếp đối phương chứ sao lại 'mời' người ta làm gì... Tuy rằng Thập cảm thấy hơi sững sờ, nhưng trước tiên vẫn quyết định quan sát một chút, dù sao đào tạo đàn em không ra gì cũng là việc của anh.

"Ồn ào quá, mày mới nên cút đi!"

Người đeo hoa tai muốn đe dọa Cúc Trì, nhưng giọng hắn đứt quãng, có vẻ không quen với kiểu nói chuyện này. Hơn nữa lúc hắn ta đạp người đều chỉ dùng chân, một chút cũng không dùng đến sức ở eo, có thể thấy được hẳn là người ngoài nghề.

"Ở, ở đây người đến người đi, đánh nhau sẽ có người báo cảnh sát."

"Cái gì? Làm gì thế, sợ cảnh sát?"

Đương nhiên là sợ—— Thập gào lên trong lòng. Sau khi thực thi "Đạo luật đối phó với các nhóm bạo lực", hắc đạo và cảnh sát rất khó có thêm khả năng hợp tác, hắc đạo phải đối mặt với càng nhiều khó khăn hơn.

"Này, hai lão già kia đứng đó nhìn cái gì vậy? Nếu không cút khỏi đây tao đánh luôn cả bọn mày"

Người đeo hoa tai nam giận tím mặt, nói lời độc ác với Thập.

Thập nghĩ thầm, ai nha, người này tinh thần thật tốt, lẽ nào không nhìn ra cục diện bây giờ là hai chọi ba à? Tuy nhiên người tóc ngắn trông có vẻ thông minh hơn chút, hắn lôi kéo gã đeo hoa tai, thấp giọng nói rằng: "Đừng nói nữa."

"Làm, làm sao vậy?"

"Bọn họ hình như là dân chuyên nghiệp."

"... Thật hay giả?"

Hai người đồng thời cau mày.

Thập cắn điếu thuốc chưa châm lửa ,lặng lẽ tiếp cận người đàn ông đang ngồi xổm. Hai tên côn đồ liền lùi lại mấy bước, nhưng bọn hắn không có chạy trốn, trông bộ dáng không biết nên làm sao.

Thập dùng mũi giày đá người đàn ông. Người kia "A" lên một tiếng, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, nước mũi với máu mũi. Hắn trông rất trẻ trung, khả năng mới mười mấy tuổi.

"Haiz, bẩn giày."

Thập nhìn xuống đôi giày, đó là đôi giày thương hiệu Ý yêu thích của anh. Anh đứng trên một chân, đem mũi chân đưa về phía Cúc Trì. Cúc Trì đáp một tiếng "Vâng" liền cúi xuống, dùng tay áo bản thân lau giày cho Thập. Hai tên côn đồ lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn bọn họ. Cúc Trì lau xong giày sau đó đột nhiên đứng dậy, nói tiếng "Thất lễ!" Sau đó châm thuốc lá cho Thập. Đây hoàn toàn là sự tương tác giữa đại ca và đàn em của giới xã hội đen, đương nhiên là Thập cố ý diễn cho bọn họ xem.

"Em trai, các người nháo đủ chứ? Người ngoài nghề ra tay không biết nặng nhẹ, thật khiến người ta hao tâm tổn trí."

"Không cần mày quản việc không đâu."

Người đeo hoa tai tiếp tục đe dọa, nhưng khí thế lại yếu đi rất nhiều. Thập thở ra khói thuốc nói: "Ừ, đúng đấy, tao vốn cũng không muốn quản." Dừng một chút sau còn nói:

"Tuy nhiên nơi này là địa bàn của bọn tao, nếu xảy ra chuyện gì, cảnh sát sẽ đến chỗ bọn tao chào hỏi. Dù sao bọn tao lúc thường không ngoan lắm, cảnh sát rất dễ hoài nghi đến trên đầu bọn này."

Thập cười giải thích cho bọn họ. Nhưng vẻ mặt dịu dàng dường như khiến hai tên côn đồ càng thêm sợ hãi, lùi lại mấy bước.

"Tuy nhiên, coi như bọn tao từng đem 100 người đánh gần chết, hiện tại nếu xuất hiện một người nửa chết nửa sống, cũng không có nghĩa là bọn này đánh nha."

Thập gảy gảy điếu thuốc lá, Cúc Trì theo bản năng mà đưa tay hứng tàn thuốc, còn kêu lên "Nóng quá, nóng quá!" Thập liếc hắn, mắng: "Mày ngậm miệng."

"Bọn tao là xã hội đen. Chỉ là xem ra, hai vị tiểu ca đúng là không bắt được trọng điểm . Tao không quan tâm bọn mày tại sao lại đồng thời đánh cái người trông như tiểu bạch thỏ này, cũng không có hứng thú biết rốt cuộc là tại vì cãi nhau hay không, hoặc là vì cái gì mà trừng phạt hắn. Tao chỉ muốn nói là bọn mày tìm sai chỗ rồi. Từ cái đại lộ kia vừa ló đầu nhìn là có thể thấy chúng mày. Đàn em dốt nát của tao nói không sai, vạn nhất có người báo cảnh sát là nguy rồi. Coi như hiện tại không ai báo cảnh sát, cái tên này sưng mặt sưng mũi đi ở trên đường khẳng định cũng rất dễ thấy, gặp phải cảnh sát rất dễ bị thẩm vấn. Vẫn là nói..."

Ngay từ đầu Thập vẫn luôn quay đầu không nhìn hai tên côn đồ, lúc này bỗng nhiên quay đầu cùng bọn họ đối mặt. Ngoại hình Thập ôn văn nho nhã, nhưng lúc đuôi mắt giương lên, nhìn chằm chằm người khác rất có khí thế. Phụ nữ khen anh: 『 hơi đáng sợ nhưng rất gợi cảm. 』 bọn đàn em thì lại khiếp sợ mà tỏ vẻ: 『 thành thật mà nói, bị ngài trừng như vậy, viên bi của bọn em co lại... 』

"Là người ở phía trên bảo bọn mày đem hắn đánh thành như vậy ? Hả? Nếu như có chuyện, có tổ chức giúp bọn mày khiêng đúng không?"

"Chuyện này..."

Người nam đeo khuyên mơ hồ, quay đầu hướng gã tóc ngắn cầu cứu. Gã tóc ngắn tầm mắt trong nháy mắt dao động, liền vội vàng nói: "Không có ai gọi chúng tôi làm vậy." Thập vừa nhìn liền biết đối phương đang nói dối, nhưng anh không nói ra.

"Thật không? Vậy bọn mày tốt nhất nên có chừng mực... Cơ hội hiếm có, ngược lại để tao tới dạy dỗ bọn mày đi. Tư thế đánh người của bọn mày quá tệ, tao thực sự không nhìn nổi. Không thể đánh vào mặt, sẽ quá lộ liễu. Phải đá bụng mới đau đúng chỗ —— "

"A!"

Người hét lên là Cúc Trì.

Sở dĩ cậu hét lên, là bởi vì bị Thập đạp một cái. Cúc Trì nguyên bản đứng ngốc tại chỗ, Thập trực tiếp hướng phía bên phải bụng cậu ta đạp xuống, làm cậu khom lưng phát ra tiếng khóc thét.

"Đây, là gan."

Thập đạp xong liền nhanh chóng quay người, hướng hai tên côn đồ nói rõ:

"Nơi này bị đạp thật sự rất đau, hơn nữa là một bên người, coi như đối phương ngồi chồm hổm xuống cũng có thể tiếp tục đạp. À, nếu đá quá nhiều lần, đối phương có thể sẽ vỡ gan mà chết, vậy nên đánh có chừng mực?"

"A...a... a..."

Mắt thấy Cúc Trì to con rên rỉ, hai tên côn đồ không thể không lùi lại.Gã đeo khuyên biến sắc, lẩm bẩm: "Đồ lập dị." Thập không chút do dự đạp đàn em của mình, còn mang bộ dáng cười hì hì, dưới cái nhìn của bọn họ khả năng cảm thấy thật kinh tởm. Có lòng tốt dạy bọn họ một chiêu vừa chính xác lại hiệu quả, không cần đạo cụ đặc biệt, cũng sẽ không lưu lại vết thương rõ ràng, nhưng bọn họ phản ứng như thế này, thật là thiếu tôn trọng.

"Đi, đi thôi."

Gã đeo khuyên gật đầu trước sự thúc giục của tên tóc ngắn, hai người vội vàng rời đi. Đây là một ngõ cụt, bởi vậy lúc rời đi dù thế nào cũng phải đi ngang qua Thập. Chỉ thấy toàn thân bọn họ căng thẳng bước nhanh đi ra ngõ hẻm.

Hai người kia tuy rằng tuổi trẻ, mà chưa chắc đã là người bình thường. Vừa nãy tên tóc ngắn nói Thập rất 『 chuyên nghiệp 』, điều này khiến người ta có chút lưu ý. Nếu đã biết xưng hô như vậy, có nghĩa bọn họ cho là mình thuộc về 『một tổ chức chống xã hội khác với băng đảng 』.

Có thể là lưu manh hoặc nhóm nhỏ bạo lực... Bọn họ không thuộc về nhóm bạo lực chân chính, cho nên không bị "Đạo luật đối phó với nhóm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC