Chương 10: Học Viện Các Lộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong đi bộ hơn hai tiếng, khi đi đến nơi không còn thấy được ngôi nhà nào mới dừng lại.

Lấy từ cửa hàng không gian hệ thống ra một chiếc xe huyền phù loại nhỏ, rồi ngồi vào, định vị phương hướng rồi xác định hướng đi để tự láy, bản thân thì đi tham quan phi thuyền.

Phi thuyền Trình Nhật Phong lấy là phi thuyền cở nhỏ, sức chứa năm người, nhưng phòng thì chỉ có một phòng ngủ, các khu sinh hoạt khác rất đầy đủ, nhưng chỉ chiếm không gian nhỏ. Một mình cậu ở đây thì như một căn nhà nhỏ, không gian không lớn nhưng đủ để thấy thoải máy.

Đi bộ hai tiếng làm người Trình Nhật Phong đỗ đầy mồ hôi, cậu không kiềm được mà lao vào phòng tắm bên phải phòng ngủ.

Lúc bước ra trên người là bộ đồ rộng thùng thình thoải mái, lớp mặt nạ hình một cậu thanh niên bình thường cũng tháo ra để lộ khuôn mặt thật với những lớp da chảy xệ, nhăn nheo.

Nói thật cậu không thích bộ mặt này một chút nào luôn, chỉ muốn bản thân không nhìn thấy được, nhưng cho dù là cách nào cậu cũng phải tẩy rửa mặt mình, khi tay chạm đến lớp da trên mặt, cậu chỉ có cảm giác ghê tỏm, xúc cảm mềm mềm lại như nhão nhẹt đó khiến cậu muốn chết đi cho xong.

Chỉ là không có cách nào thay đổi khuôn mặt này liền được, Trình Nhật Phong chỉ đành chấp nhận.

Ngồi trên ghế sopha đặt đối diện với màn hình nhìn ra bên ngoài, cậu lấy một ly cà phê trong cửa hàng không gian ra uống một hơi, cả người thả lỏng dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại như chuẩn bị ngủ.

[Hệ thống đã nâng cấp thành công, ký chủ có muốn xem lại các số liều không?]. Hệ thống sau khi nâng cấp liền kích hoạt, giọng nói vẫn lạnh lạnh như trước, nhưng thêm vào vài phần nghiêm túc.

Trình Nhật Phong quen với thái độ lạnh lạnh, lúc nào cũng lười, hay dùng âm điệu trêu đùa của hệ thống với cậu, giờ lại có cảm giác không thích ứng được với sự nghiêm túc của hệ thống.

"Ngươi cứ mở đi".

Hệ thống liền hiển thị khung giả lập to đùng trước mặt Trình Nhật Phong làm cậu vừa mở mắt ra thấy mà giật mình. "Này hệ thống, ngươi nâng cấp rồi có cần khoa trương như vậy không? Lúc trước không phải màn hình chỉ lớn bằng cuốn sách thôi sao? Bây giờ lại hiện màn hình còn lớn hơn tờ giấy A0 gấp đôi là sao? Khoe?".

[Không, ta sợ ngươi không nhìn thấy]. Hệ thống lại quay lại chế độ trêu chọc với cậu.

Trên màn hình giả lập là các số liệu của Trình Nhật Phong, khi các số liệu đạt 100/100 thì nhiệm vụ chính của cậu hoàn thành, và nhiệm vụ phụ sẽ thay nhau đến.

[Ký chủ nhìn kỹ đừng quên các số liệu, và phấn đấu hoàn thành chúng]. Hệ thống ở một bên có lòng tốt nhắc nhở.

Trình Nhật Phong nhìn màn hình.

[Thuộc tính

Dung mạo : 5 / 100

Dáng người : 82 / 100

Mị lực : 20 / 100

Sức bền : 40 / 100

Độ dẻo : 20 / 100

Sức khoẻ : 30 /100

Dựng dục : 1 / 10

Kỹ năng

Mắt tinh : trung cấp

Nấu ăn : sơ cấp]

Nếu hệ thống rộng lượng cho điểm hoàn thành nhiệm vụ cao một chút thì cậu sẽ hoàn thành các số liệu này nhanh hơn, nhưng qua vài lần cậu phát hiện hệ thống của cậu rất ki bo, cậu phải chăm chỉ rồi. Đang suy nghĩ làm sao chăm chỉ kiếm điểm thì giọng hệ thống lại vang lên bên tai.

[Ký chủ lần này đi đâu?].

Trình Nhật Phong rất muốn lườm hệ thống của mình một cái, nhưng hệ thống không có bản thể nên không lườm được.

Hỏi thì hỏi đi, sao không dùng cái giọng lạnh lùng cà trớn mà hỏi, lại đi dùng cái giọng lạnh còn nghiêm túc hỏi, này là muốn thẩm vấn sao?

Trình Nhật Phong vô cùng không muốn trả lời, nhưng vẫn phải nói.

"Đi học viện Các Lộc tham quan một chút".

Hệ thống nghe xong tận chức tận trách mà giới thiệu về học viện Các Lộc cho Trình Nhật Phong nghe.

Học viện Các Lộc thành lập được năm mươi năm, do một nhà tài phiệt khởi công thành lập, tiền tiêu vào học viện là không thể nào điếm được, bên trong trang bị đầy đủ các thiết bị dụng cụ dạy học tiên tiến nhất, hằng năm cũng sẽ đổi mới một lần, giáo viên được mời từ các nơi có trình độ và danh vọng cao về để dạy học.

Chỉ mới bắt đầu mà thu hút rất nhiều người chú ý muốn vào học, nhưng phải qua kiểm tra, ở học viện Các Lộc lấy thực lực làm chủ, không có thực lực đừng mơ bước vào. Có thực lực rồi còn phải có năng lực kiếm tiền để trả tiền học phí. Yêu cầu nghiêm khắc.

Giáo viên trong học viện ngoài trình độ và danh vọng cao họ còn phải đảm bảo học sinh mình dạy ra là suất sắc nhất.

Vì vậy chỉ sau bốn năm người tốt nghiệp ở học viện Các Lộc đạt được 99%, với điểm số tối đa, 1% còn lại là gần với điểm tối đa. Gần như là 100% đều tốt nghiệp.

Danh vọng của học viện Các Lộc bắt đầu từ đây lên như diều gặp gió, cho tới bây giờ đã được xếp vào năm hạng đầu các học viện có thành tích học sinh đạt chuẩn cao nhất, ba hạng đầu của dụng cụ học tập tiên tiến nhất.

Mỗi năm học viện Các Lộc sẽ chiêu sinh một lần, số lượng chỉ có ba trăm học viên sẽ được chọn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Học viên muốn đến học viện Các Lộc học không phải là ít, một năm có trên một ngàn năm trăm người không ngại đường xá xa xôi mà tới tham gia chiêu sinh, người ở gần học viện thì khỏi phải nói, nghe được học viện chiêu sinh liền cầm lý lịch, học bạ, đơn tuyển,... Vân vân và mây mây đến đăng ký một xuất.

Học viên phải tham gia vào kì thi loại trừ trong ba ngày, tham gia ba lượt thi đấu hoàn thành hoàn mỹ hay biểu hiện xuất sắc mới được nhận giấy nhập học của học viện.

Trình Nhật Phong vừa nghe vừa nhìn thông tin hệ thống cung cấp mà líu lưỡi, hồi đó đi thi đại học cậu cũng không phải cạnh tranh như vậy, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ba ngày thi một ngày cũng chỉ một môn là cùng, còn học viện Các Lộc là một ngày thi ba lần, thi ba ngày, không phải thi lý thuyết không mà còn cả thực hành. Yêu cầu toàn bộ điểm số phải đạt là tối đa, biểu hiện phải tốt nhất xuất sắc nhất.

Cậu không muốn bước vô học viện đó chút nào nữa rồi, cậu chỉ muốn tham quan thử cách học ở Tương Lai thế nào thôi, không định liều mạng vì phải thi cử này đâu, tệ gì cậu cũng chỉ mới ra trường hai năm, cái cảm giác ngồi học đại học cứ như mới hôm qua, vui vẻ mà khổ cực không chịu nổi vẫn còn rất mới, cậu không muốn lại nhào đầu vào hố lửa cháy còn dữ dội mà không có cách nào dập tắt này đâu. Chỉ là đáng tiếc chậm một nhịp rồi.

[Nhiệm vụ mới của kí chủ thân mếm đây : thi đậu vào học viện Các Lộc với điểm tối đa, biểu hiện xuất sắc nhất, không yêu cầu đứng đầu hay đứng chót, yêu câu là hoàn thành với điểm tối đa và xuất sắc nhất, hoàn thành sẽ được cộng điểm ngẫu nhiên, mở ra kỹ năng mới và học tập kỹ năng cũ. Mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nhắc nhở nho nhỏ, không được gian lận, hệ thống sẽ không giúp kí chủ bất cứ thứ gì]. Hệ thống vui vẻ khi người gặp hoạ cười hắc hắc hai tiếng mới im lặng lại.

Trình Nhật Phong rất muốn đem cái hệ thống này bóp chết, cậu chỉ mới nói đi tham quan, tuy có suy nghĩ là vào học một chút cho biết cảm giác, nhưng không có ý định thật sự bước vào đó, cái hệ thống này không chút do dự nào kêu cậu bay vô hố lửa, vào rồi cậu toàn mạng trở ra không? Vào rồi có vui không hay phải lao đầu học tập? Cậu muốn tận hưởng, không muốn tự ngược, tức chết mà, cái hệ thống khốn nạn.

"Tao không làm thì sao?". Biết là không có khả năng nhưng vẫn phải hỏi.

[Hệ thống sẽ đóng cửa hàng không gian một tháng, thỉnh kí chủ xem xét thiệt hơn rồi đưa ra quyết định đúng đắn]. Hệ thống vui vẻ nói ra hậu quả của việc không chịu thực hiện nhiệm vụ, còn có lòng tốt nói việc nhiệm vụ thất bại.

[Nếu nhiệm vụ thất bại, cửa hàng không gian sẽ đóng lại luôn, à kí chủ đừng thấy đóng cửa hàng một tháng không có gì, khi mở ra lại chỉ còn không đến mười đồ vật lí chủ có thể sử dụng, nhắc lần nữa kí chủ suy nghĩ cẩn thận].

Trình Nhật Phong không còn hơi nói với hệ thống của mình nữa rồi, sau câu đó cậu liền đứng lên vào phòng đóng cửa cái rầm ngã người lên giường bắt đầu ngủ.

Từ thành Mộng Xuân đến học viện Các Lộc nhanh nhất là ba ngày đường, chậm nhất là năm ngày đường, vì vậy Trình Nhật Phong rất thông thả mà ăn rồi ngủ, thời gian còn lại thì học tập một số kiến thức hệ thống cung cấp để chuẩn bị thi nhập học.

Thời gian này Trình Nhật Phong vui vẻ trong phi thuyền, ở nơi khác có người đang chịu hoạ.

"Đội trưởng cậu nghe tôi nói, từ từ nghe tôi nói". Một nam nhân tóc ngắn, áo đen quần đen ôm đầu lùi lại vào trong góc phòng, miệng không ngừng kêu. "Đội trưởng từ từ, nghe tôi nói".

"Tôi kêu anh theo dấu, anh theo kiểu gì? Trong thành Mộng Xuân còn kiếm không ra để cậu ta đi tới học viện Các Lộc thì làm sao mà tìm?". Một thanh niên mỹ mạo hơn người, môi mỏng, mũi cao, mắt phượng, không chút biểu cảm mà cầm côn đánh lên người nam nhân kia.

"Đội trưởng bỏ qua cho Tiểu Giác đi, cậu ta cũng có muốn như vậy đâu, là do đội trưởng cậu không nói rõ dung mạo người ta, tìm cũng phải bỏ chút công phu, chậm trễ là chuyện thường, còn có, đội trưởng, tên đó là người tập kích cậu sao?". Hùng Ưng thân cao một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo đen ngắn bó sát người, lưng dựa tường can ngăn.

"Không, cậu ta cứu tôi". Hàn Thiên ngồi lại trên ghế, nhắm mắt nhớ lại dáng người và mùi hương trên người của người kia.

"Đội trưởng, cứu anh là chúng tôi". Thanh Giác vẫn còn ôm đầu đứng trong góc phản đối.

Trong phòng có chín người, trừ Hàn Thiên ra ai cũng gật đầu tỏ vẻ đúng là vậy.

Hàn Thiên không để ý tới họ, nhìn quang não đang chớp nháy liên tục phiền lòng mở lên xem. Xem xong thì nhíu mày suy nghĩ, không biết nghĩ tới gì đó lại nở nụ cười vui vẻ.

Bảy người trong phòng run lên một cái, cùng nghĩ, xem ra có người sắp gặp họa rồi.

"Chuẩn bị một chút, đi thi với tôi". Hàn Thiên bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net