Chương 10: "Nếu em có thể sinh con cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lâm tay chân nhanh nhẹn, đỡ Trình Nhật Phong vào nhà cậu rồi xé bỏ lớp đồ vướng víu trên người cậu ra rồi dùng vải sạch thấm nước lau sạch máu trên người cậu, dùng thuốc cẩn thận bôi lên miệng vết thương.

Trình Nhật Phong đau đến nhe răng, đầu đầy mồ hôi mà không dám la lên, cậu thấy có người còn nặng hơn cậu, nhưng họ một cái nhăn mày cũng không có a, cậu mà kêu lên thì quá mất mặt đàn ông rồi.

Nhân lúc Kiều Lâm đi tẩy khăn, cậu lấy từ cửa hàng hệ thống ra một loại thuốc nước uống vào. Vừa uống vào miệng vết thương sau lớp thuốc Kiều Lâm bôi lên đang dần lành lại, cảm giác đau đớn cũng từ từ biến mất, cậu lúc này mới thở ra một cái.

[Ký chủ liều mạng giúp đỡ bộ lạc của Ái Ngô Tác, xét thấy có cố gắng cho nên cho thêm một trăm đồng tiền, sức khoẻ +1]. Hệ thống ở một bên xem lại khả năng ban thưởng của mình một bên nói cho cậu biết kết quả cậu đạt được.

Gần đây công năng thưởng phạt mới chịu mở, quyền quyết định nằm trong tay nó chứ không còn của lập trình nữa, nhưng vẫn bị hạn chế, vì vậy nó chỉ có thể cố gắng cho ký chủ lợi ích lớn nhất. Chứ nếu cộng tiền thì chỉ cộng được sáu mươi bảy mươi đồng cho vụ này thôi, nhưng vì bản thân nó có quyền quyết định nên cho một trăm, còn hơn nữa thì không được.

Nó làm hệ thống rất khổ đó a.

"Tiền dùng để làm gì?". Từ lúc bắt đầu tới giờ đây là lần đầu cậu thấy có phần thưởng thêm, nếu là tiền cậu cũng không nhất định cần, có cửa hàng không giới hạn cậu muốn gì mà không có, có thêm tiền làm gì?

[Ký chủ có thể dùng tiền, điểm số, tích luỹ để mua kỹ năng ẩn trong các trường hợp khẩn cấp].

"Ví dụ như".

[Nếu ký chủ bị đứt một tay không có khả năng nối lại, hoặc không có biện pháp cầm máu được sẽ dùng tiền, điểm số, tích luỹ mua cách chữa trị, hoặc mua một cánh tay mới]. Hệ thống ở một bên ví dụ một bên nói.

"Vậy nếu ta uống rượu thì sao? Có thể mua cơ thể mới không?". Nghe thật hấp dẫn, có thêm cái này xem như có thêm một cái mạng rồi.

[Không được, ký chủ chỉ có thể mua tự cứu chữa, cơ thể sẽ giải trừ dị ứng quay lại như ban đầu, nhưng nói cho cậu biết không đơn giản như vậy đâu, đầu tiên là tiền phải rất nhiều, một trăm này chưa mua được cái gì đâu, trong quá trình tự cứu còn phải chịu không biết bao nhiêu đau đớn a, mong ký chủ không lạm dụng]. Hệ thống rất tri kỷ mà nhắc nhở, nêu cái nguy hại cho cậu.

Trình Nhật Phong nghe xong mà sắc mặt đang trắng lại càng tái nhợt hơn. Đúng là không phải cái gì cũng tốt như cái cửa hàng không gian kia.

Vết thương đã ổn, không đau không ngứa, nhưng thể lực lại không chịu được. Đừng quên cơ thể cậu bây giờ rất yếu, chịu đựng tới bây giờ là hay lắm rồi, kéo lại cái lớp da thú, phủ lên bụng cậu liền nằm xuống ngủ.

Trong lúc mơ màng cậu cảm giác có ai đó dùng cái gì đó ở trên trán cậu không ngừng lau đi, cậu mệt muốn chết cũng không thèm để ý, tuỳ người ta muốn làm gì thì làm, bản thân rơi vào hôn mê.

Hàn Thiên khi được cho lên trên mặt đất liền hỏi Trình Nhật Phong ở đâu, biết cậu bị thương liền một mạch chạy đến xem cậu thế nào.

Chỉ là lúc bước vào thấy Kiều Lâm ở bên giường đi qua đi lại, xem ra rất khẩn trương.

"Nhật Phong sao rồi?".

"Cậu ấy ngủ rồi, nhưng tôi lay không tỉnh". Kiều Lâm đi lấy thuốc của thú nhân giỏi dược định đem về cho cậu uống, nhưng về tới lại thấy cậu ngủ rồi, y cũng không định kêu dậy, nhưng không uống thuốc lại không được, cuối cùng chọn lay cậu tỉnh, chỉ là y gọi lớn ba tiếng cậu vẫn ngủ không chịu mở mắt làm y lo muốn chết, đang định chạy ra tìm người giúp thì thấy Hàn Thiên đi vào.

Tuy nhìn tình địch của mình rất chán ghét, nhưng người mình thích lại không chịu tỉnh cũng chỉ có thể cùng thương lượng một chút.

Hàn Thiên nghe thấy vậy liền chạy sang nhìn một cái, tay đặt lên trán cậu, cuối cùng thở ra một hơi. Nhưng trong mắt là lo lắng không che giấu.

"Cậu ấy không sao, có chút sốt thôi, ngủ một giấc sẽ ổn". Hàn Thiên thấy cái khăn sạch được để ở trên bàn liền cầm lên đi lau mồ hôi trên trán cho Trình Nhật Phong. "Anh để tôi chăm sóc cậu ấy cho".

Kiều Lâm thấy động tác nhẹ nhàng cẩn thận của Hàn Thiên, cũng muốn tự mình động thủ, nhưng y cũng hiểu giống cái chăm sóc sẽ tốt hơn giống đực vì vậy chỉ nói "chăm sóc tốt vậu ấy, sáng tôi quay lại" rồi rời đi.

Hàn Thiên không nói gì, chỉ ở một bên chăm sóc Trình Nhật Phong.

Lúc gần sáng Hàn Thiên gụt đầu bên giường ngủ.

Trình Nhật Phong cảm thấy khát nước nên tỉnh dậy, ngồi dậy định xuống giường lấy nước thì thấy có người ngồi úp sắp bên giường ngủ, nhìn kỹ thì phát hiện là Hàn Thiên, cậu chỉ có đúng một suy nghĩ, ai bắt y ngủ ở đây vậy?

Cậu nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rồi ôm ngang Hàn Thiên để lên giường, còn mình thì đi lấy nước uống.

Cái người đang ngủ như mơ thấy gì đó rất vui vẻ, môi cong cong, tới đầu mày đuôi mắt đều mang theo ý cười.

Bị tập kích nhưng lại không tổn thất gì, mọi người cũng rất nhanh đã dẹp chuyện đó qua một bên mà làm việc mình nên làm. Thú nhân nào bị thương nặng thì ở lại bộ lạc nghỉ ngơi, thú nhân nào bị tổn thương nhẹ có thể ra ngoài đi săn liền ra ngoài đi săn, thú nhân không đi săn được sẽ ở lại xử lý việc vặt trong bộ lạc.

Mọi thứ cứ đâu vào đấy, Trình Nhật Phong thấy mà chỉ có thể cảm thán năng lực thích nghi của thú nhân quá mạnh.

Một cơn gió thổi ngang qua, Trình Nhật Phong rùng mình một cái, đưa tay lên lau lau mồ hôi, mới phát hiện thân nhiệt của bản thân hình như hơi cao.

[Ký chủ tối qua phát sốt, Hàn Thiên ngồi canh cả đêm bên cạnh câu a, thật là cảm động quá đi mà]. Hệ thống ở một bên cảm thán. Cuối cùng đều nó muốn thấy đã đến rồi.

Trình Nhật Phong được xem như là bị thương nặng nên không cần ra ngoài đi săn, cậu liền ở lại bộ lạc.

Lúc đang đi dạo vòng quanh bộ lạc thì gặp Ái Ngô Tác. Cậu mới đưa tay lên chào liền bị y nắm lấy kéo mạnh một cái làm vai y và vai cậu va vào nhau làm cậu đau điếng, trong lòng thì thầm la, cũng may vết thương ông đây lành rồi, không thôi bị va kiểu này máu không chảy như suối thì chính là gãy xương rồi.

Hành động này được xem như cảm ơn của các thú nhân với nhau. Ái Ngô Tác biết Trình Nhật Phong bị thương không nhẹ nên đã nương tay lắm rồi, nhưng nhìn thấy mặt cậu nhăn lại, y cảm thấy nên chạy trước thì tốt hơn, để giống cái Hàn Thiên, hay giống đực Kiều Lâm kia thấy được y ăn cũng không ít quả đắng đâu.

Chỉ vì Trình Nhật Phong bị thương mà tối qua hai tên này đã tới rõ cửa nhà y thăm hỏi cả buổi đó, thật đáng sợ.

"Cậu nghỉ ngơi nhiều chút". Nói rồi chạy đi không còn bóng dáng.

Cậu nhìn theo bóng dáng như chạy trối chết kia thì im lặng không hiểu gì hết.

Cậu đang cảm thấy số mình thật khổ, thương vừa mới thấy hết hôm sau lại bị thương, cũng may cậu có thuốc uống vào thương thế liền lành, không đau không chảy máu, nhưng nếu không có? Với cơ thể này cậu chết chắc rồi a.

Hôm nay xem như được nghỉ, cậu liền đi chào hỏi mấy giống cái đang bận này bận kia, tiện tay sẽ giúp họ bê này bê cái kia.

Nhưng chưa có bê xong đồ vật trên tay đã bị ôm đi, mà người ôm đi là Hàn Thiên, cậu đưa mắt nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.

"Vết thương của cậu chưa khỏi, những việc này cứ để tôi làm cho". Hàn Thiên lúc đi ra thấy cậu đang giúp vài giống cái hết di chuyển này đến bê cái kia liền không nhịn được mà đi ra.

Hàn Thiên kéo tay Trình Nhật Phong đến một gốc cây, quay đầu nhìn vào mắt cậu, một lúc mới nói.

"Cậu đồng ý lấy tôi chứ?".

"Hàn Thiên anh đùa tôi à, tôi thích nữ không thích nam, nếu anh hiểu lầm gì đó thì dẹp đi, tôi muốn cưới vợ sinh con, không muốn lấy nam nhân làm chồng, à không đúng làm vợ". Trình Nhật Phong cũng mất một lúc lâu mới tiêu hoá được lời Hàn Thiên nói, cậu bình tĩnh trả lời. Huhu cầu buông tha cho tôi đi các anh trai, ở thế giới kia tôi muốn tự bẻ cong để có người yêu, bây giờ đến đây rồi tôi không cần đâu.

Hàn Thiên biết cậu sẽ trả lời như vậy cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác thường, trên môi vẫn là nụ cười mỉm. Không đợi cậu quay đầu bỏ đi đã kéo cậu lại hôn lên môi cậu.

Trình Nhật Phong lần thứ ba bị hôn, không, có một lần chủ động hôn. Khi môi vừa chạm nhau cậu theo phản xạ đẩy người này đi. Nhưng không đẩy ra được, càng giãy giụa càng bị giữ chặt.

Đợi khi Hàn Thiên buông cậu ra cậu đã đứng không vững, phải dựa vào người hắn, cậu liền cảm thấy cái hình ảnh này vô cùng quen thuộc, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được.

Một lúc lấy lại hơi cậu đẩy mạnh Hàn Thiên nhìn hắn nói. "Nghe rõ đây, chồng chồng gì đó tránh xa tôi ra, tôi muốn cưới vợ, nghe chưa hả?".

Dừng lại một chút như nghĩ đến gì đó Trình Nhật Phong như biến thành người khác, đi lại gần Hàn Thiên một tay để lên eo hắn xoa xoa nắn nắn, một tay để lên cặp mông của Hàn Thiên mà ác ý bóp vài cái. Ở một bên tai Hàn Thiên vừa thổi khí vừa liếm vừa nói "Nếu em có thể sinh con cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại". Nói rồi cậu còn cắn nhẹ lên tai hắn một cái mới chịu rời đi, còn không quên liếm môi, chẹp miệng như ăn được món gì ngon lắm.

Trình Nhật Phong thấy được biểu tượng cứng đờ của Hàn Thiên thì vừa lòng rời đi. Hai tháng cậu tìm kiếm, đi cua trai không phải chỉ là đùa a, một vài chiêu cậu vẫn có thể thành thục làm được đấy. Cậu cũng không ngại diễn một chút chèn ép người khác đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net