Chương 11: Chạy Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày nói những lời đó với Hàn Thiên, không biết tại sao một đực một cái Kiều Lâm, Hàn Thiên liền không tìm cậu nữa.

Cậu rất là vui vẻ, ba ngày ở bộ lạc dưỡng thương, không ai làm phiền lại không làm gì làm cậu cảm thấy mình sắp lười đến không chịu được rồi vì vậy hôm nay quyết định đi săn, nhưng khi đi cậu nói với Ái Ngô Tác là bản thân có thể sẽ đi ngao du không quay lại bộ lạc nữa. Tộc trưởng có ý giữ cậu lại, nhưng cũng chỉ nói là "Nếu chán có thể quay lại đây".

Vậy nên Trình Nhật Phong rất là vui vẻ mà hiên ngang ra đi.

Cậu không phải không thích ở đây, dù sao đây cũng là nơi đầu tiên cậu biết đến, có người cậu quen, ừm cũng có người để ý lo lắng đến cậu. Nhưng bị hai thằng nam nhân theo đuổi ông đây chấp nhận không được, lúc trước ông bỏ công theo đuổi nam nhân, không đỗ được đứa nào, tới đây mới mấy ngày có hai người theo đuổi.

Đừng đùa với cậu như vậy có được không? Cậu muốn tìm vợ sinh con rồi an cư lạc nghiệp. Còn việc lấy một nam nhân ấy hả? Được thôi, chờ cậu không tìm được người con gái thích hợp sẽ suy nghĩ lại.

Trình Nhật Phong vừa đi Hàn Thiên phía sau cũng đi theo. Hắn vô tình nghe được cậu nói chuyện với Ái Ngô Tác, hắn cũng tin là lần này đi cậu sẽ không quay lại cho nên mới đi theo, Ái Ngô Tác có chút lo lắng cho hắn là giống cái, nhưng sau đó ngoan ngoãn để hắn đi.

Quay lại một chút lúc Hàn Thiên cùng Ái Ngô Tác nói chuyện rời khỏi bộ lạc đi theo Trình Nhật Phong.

"Cậu chỉ là một giống cái, như vậy không ổn đâu, cứ ở lại đây đi, có khi vui đùa đủ Trình Nhật Phong sẽ quay trở về". Ái Ngô Tác nghiêm túc nói, bản thân y không muốn giống cái đẹp như thiên thần này có chuyện.

"Thế làm thế nào để anh có thể cho tôi đi?". Hàn Thiên cũng không từ bỏ, hắn có thể âm thầm đi theo không cần thông báo, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay họ xem hắn là người trong bộ lạc, không từ mà biệt sẽ khiến họ lo lắng đi tìm không chừng, cho nên hắn mới ở đây nói chuyện với y.

" Cậu đánh thắng tôi". Ái Ngô Tác biết các thú nhân giống cái cũng không yếu, họ cũng có đủ năng lực để bảo vệ bản thân ở một số tình huống đơn giản, nhưng họ sẽ không bao giờ đánh thắng thú nhân, vì vậy y mới chọn cách này, tuy có hơi đê tiện, lợi dụng điểm yếu một chút, nhưng an toàn cho giống cái quan trọng hơn.

Lời y vừa dứt, người cũng nhận một cú đánh trời giáng, phải lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững, trong lòng toàn là kinh ngạc, khí lực của thú nhân giống cái này lớn không phải vừa đâu, có khi còn lớn hơn cả y nữa. Nhưng bị một giống cái đánh cho đứng không vững thật là mất mặt để Mỹ Lam An nhìn thấy không biết sẽ như thế nào a. Đánh nhanh thắng nhanh đi.

"Vậy không khách khí".

"Không khách khí". Hàn Thiên dùng thân thủ của mình né tránh Ái Ngô Tác, xoay người nắm lấy bên sườn và chân y nâng lên rồi ném đi. Ái Ngô Tác chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị ném đi, sao đó mới xoay người tiếp đất.

Khi nảy xem như y không chuẩn bị nên ăn một đấm đi, nhưng hiện tại đã vào chiến rồi y cũng không vì đây là một giống cái mà buông lỏng cảnh giác, có thêm kinh nghiệm một đấm vừa rồi lại càng thêm cẩn thận, vậy mà chưa gì hết y bị ném đi một cách nhẹ nhàng như vậy? Đây thật sự là giống cái sao?

Vì còn đang chiến đấu với Hàn Thiên, Ái Ngô Tác cũng không tiện tự hỏi trong lúc này, chỉ có thể càng thêm cảnh giác hơn. Chỉ là làm cho y không ngờ, chỉ một đòn duy nhất làm y nằm bẹp trên đất luôn.

Hàn Thiên vừa thấy Ái Ngô Tác đứng vững đã ra tay, nhanh gọn lẹ mà đấm một phát ngay vị trí cú đấm ban đầu, y vì ăn hai lần đau cùng một chỗ, cái sau còn nặng hơn cái trước giờ chỉ có thể ôm phần bụng, trong lòng thầm may mắn, may mắn không phải là trên ngực, không biết sẽ gãy mấy cái xương. May mắn lúc trước không đi kiếm chuyện với Trình Nhật Phong không thôi không biết kết quả sẽ thế nào a, Ái Ngô Tác càng nghĩ càng sợ, đưa tay lên lau đi mồ hôi lạnh trên trán, biểu tình nghiêm túc, uy nghiêm gì đó lúc này cũng không giữ được.

Hàn Thiên cứ như vậy giữ khoảng cách nhất định với Trình Nhật Phong, hắn sợ là cậu gặp được hắn thì chạy mất dạng, dù gì thì thời gian vẫn còn đó, hắn sẽ có cách làm cậu thay đổi suy nghĩ, mềm nhẹ không được thì cứng rắn, cứng rắn không được thì vừa đánh vừa so, thế nào cũng sẽ có một ngày cậu cũng phải chấp nhận hắn, cũng có thể là yêu hắn tới mức không thể buông bỏ được.

Do không xác định được phương hướng.

Bộ lạc một mặt đối rừng, một mặt đối núi, một mặt đối thảo nguyên. Còn một mặt? Đối với con sông tính không?

Rừng thì cậu đi rồi, lúc nào đi săn mà không vào trong đó. Ở trong đó lại có rất ít bộ lạc sinh sống, muốn tìm cũng không dễ.

Thảo nguyên? Trên cánh đồng rộng lớn một mình mình chạy nhảy? Cảm giác không tệ, nhưng trên hết thảo nguyên này rộng như thế nào? Ái Ngô Tác nói nó rất rộng, từ bộ lạc của y tới một bộ lạc trong đó đi gần mười ngày với tốc độ nhanh nhất mới tới nơi, còn chưa tính ở lại nghỉ ngơi hay săn mồi nữa. Nói tóm lại từ đầu bên này qua bên kia thảo nguyên đi hơn bốn tháng.

Kêu cậu bỏ mười ngày để đi trên thảo nguyên rộng lớn, nhìn đâu cũng là màu xanh non mơn mởn, cậu có chút làm không được. Cậu thích yên tĩnh, nhưng yên tĩnh kiểu này thật sự là quá cô độc rồi.

Còn con sông với núi, khỏi nói cũng biết cậu chọn đi leo núi a, lâu rồi không vận động kiểu như leo núi rồi, lại nghe nói trên núi có khá nhiều bộ lạc sinh sống, có thể đi nửa ngày thấy được một bộ lạc.

Trình Nhật Phong đang bước qua một tảng đá lớn, lại nghe bên kia truyền đến tiếng nói, còn chưa hiểu gì bên đó đã phát hiện ra cậu, một người trong đó hô lên. "Bắt nó lại, đang đói mà có thịt đưa tới miệng kiểu này còn không nhanh lên?".

Một người trong số họ lại la to chỉ phía sau Trình Nhật Phong "ở đó có một giống cái kìa, bắt lại luôn anh em chúng ta cùng nhau vui đùa".

Trình Nhật Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Hàn Thiên đang đứng nép mình ở một bên tảng đá, tưởng đã trốn kỹ rồi nhưng không ngờ lộ ra cả nửa người a.

Cậu không nghĩ nhiều liền chạy qua lôi người chọn một hướng chạy đi.

Do không biết đường, đường núi lại khó đi, Trình Nhật Phong cũng không thể nào lợi dụng ưu thế của mình chạy trên đồng cỏ trên trong rừng áp dụng ở đây, bên người còn thêm một người, tuy người này không có làm cậu vướng bận cái gì, nhưng thật sự không có cách nào để vèo một cái cắt đuôi bầy thú nhân kia, thế là chạy một hồi cậu với Hàn Thiên bị vây lại.

Cậu cũng không chạy được nữa chỉ có thể dừng lại, bao vây bọn cậu là tám thú nhân thân hình lực lượng, cơ bắp cuồn cuộn, tên nào tên nấy nhìn liền biết cướp đường. Cậu thật xui nha.

"Giơ tay chịu trói đi, giống cái kia theo chúng ta, ta hứa sẽ đối đãi thật tốt với cậu". Tên đứng đối diện bọn họ ồn ồn lên tiếng.

Trình Nhật Phong theo bản năng bảo vệ kẻ yếu kéo Hàn Thiên ra đứng phía sau mình, nhìn bọn họ đầy cảnh giác, cái đuôi của cậu cũng xù lông lên.

Hàn Thiên đảo mắt thấy cái đuôi hai màu của cậu đang xù lên không nhịn được đưa tay vuốt một cái.

Trình Nhật Phong xuýt nữa nhảy dựng, bị sờ đuôi cả người cậu liền có cảm giác không tốt, ngứa ngáy rất kỳ lạ, nhưng trong tình huống này mà đánh phe nhà thì không được, chỉ có thể quay lại trừng mất nhìn hắn một cái.

Hàn Thiên thấy cậu nhìn mình liền mỉm cười ngại ngùng, nép vào phía sau cậu, tay đang sờ cũng rút về không sờ nữa, ra vẻ tôi rất vô tội.

"Nhanh nào, tiểu mỹ nhân qua đây với bọn ta cùng nhau chơi đùa, ta đảm bảo chúng ta sẽ làm tiểu mỹ nhân đến dục tiên dục tử". Tên đối diện xem ra tâm tình rất tốt, thấy hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cũng không để ý lắm.

"Ngon thì tới đây lấy nè em trai, được ta cho ngươi thao luôn cả ta". Trình Nhật Phong thấy tỏ vẻ sợ sệt một chút ích lợi cũng không có, vì vậy đổi thành kẻ lưu mạnh, kéo Hàn Thiên vào lòng, tay để lên eo hắn kéo cả hai lại gần, cúi đầu xuống như hôn mà ở bên tay hắn nói "Tôi giữ chân họ, cậu đi trước".

Hàn Thiên rất tự nhiên mà ôm cổ cậu, còn rất không biết thời biết thế biết hoàn cảnh mà tiến lên hôn lên tai cậu một cái, thấy cả người cậu khẽ run lên, lại liếm liếm vành tai, đưa lưỡi vào trong tai cậu liếm liếm một vòng

Trình Nhật Phong khóc không ra nước mắt, cậu chỉ định diễn lưu manh một chút chứ không muốn bị lưu manh đâu, vì vậy mà ngẩn đầu nhìn bên kia khiêu khích. "Này giỏi thì qua đây đánh thắng ta giành lấy tiểu yêu tinh trong lòng ta đi".

Bên kia bị kích thích liền không chơi đùa nữa mà cùng lúc nhào lên, sáu người bao vậy lấy cậu bắt đầu quần chiến, hai người khác đi về phía Hàn Thiên hồng kéo hắn đi.

Trình Nhật Phong bị vây bên này nhất thời không thể qua bên kia giúp Hàn Thiên chỉ có thể cố hết sức đánh bay mấy tên thú nhân này, trời sinh thú nhân có khả năng chiến đấu, cho nên với cậu mà nói một đấu sáu là ăn không tiêu.

Còn đang ai oán thì thấy Hàn Thiên đánh bay một người, trong đầu thì toàn là cái gì, có lộn không? Cậu mất bao lâu mới đánh được một người không thể ngồi dậy, giống cái kia lại một quyền liền đem người ta đánh bay.

Nhìn động tác có chút quen mắt a. Trình Nhật Phong do không chú ý bị đánh trúng, Hàn Thiên không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cậu.

Chỉ còn bốn người, hai người cũng nhẹ nhàng xử lý, xong rồi tay nắm tay chạy đi ra khỏi chỗ đó.

"Này, cậu đi đâu ở đây vậy hả". Trình Nhật Phong một bên nhìn đường, một bên lôi kéo một bên hỏi Hàn Thiên.

"Tôi nói tôi đi theo anh, anh tin không?". Hàn Thiên nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt cậu rồi tập trung nhìn đường.

"Này cậu bao nhiêu rồi hả, nhìn qua cũng không lớn đúng không, tính hướng gì đó nếu đã thay đổi không được vậy đổi người đi, tôi không có hứng thú với cậu". Trình Nhật Phong vô lực, tại sao lại cố chấp như vậy?! Cậu nhớ mình nói rõ lắm rồi mà!

"Hai mươi, đời này không theo đuổi được sẽ không buông tay".

"Cậu thích lớn tuổi hơn mình hả?! Tôi đây hai mươi bốn rồi, nam thì thường thích người nhỏ tuổi hơn mình, cậu đi tìm em trai mà yêu thương đi".

Còn đang nói chuyện thì phía sau truyền đến tiếng động, cậu không xác định quay đầu lại nhìn, nhìn xong liền kéo tay Hàn Thiên bỏ chạy.

Không biết từ đâu ra hơn năm mươi thú nhân đang đuổi theo phía sau lưng cậu, trong đó có một một tên cậu nhận ra, là một trong tám tên khi nảy vây đánh cậu a.

Hàn Thiên suy đoán một chút địa hình rồi kéo Trình Nhật Phong chạy theo hướng ngược lại, nhưng còn chưa kịp kéo đã thấy hướng đó có bốn năm thú nhân đứng, cậu không có để ý tới Hàn Thiên liền kéo tay người ta  chạy về hướng không bị bao vây.

Chạy một lúc thì dừng lại trước vách núi treo leo.

"Thật sự rất ngôn tình, chạy một hồi lại tới vách núi? Tý nữa là tới màn nhảy núi nam nữ chia lìa?". Trình Nhật Phong ở trong lòng tự giễu.

Cậu đứng lại, quay người nhìn đám người kia.

Chỉ là chưa kịp đứng vững cả người đã ngã nhào ra phía sau, rơi thẳng xuống vách núi.

Khi nảy cậu đứng lại cách vách núi một mét, một mét lận đó, tại sao chỉ ngã ngửa lại rơi luôn xuống vách núi vậy?

Cậu nhìn Hàn Thiên cũng bị rơi xuống cách cậu không xa cạn lời.

"Này hệ thống, ta nhớ không lầm thì ta dừng lại trước mép vách núi khoảng một mét cơ mà, tại sao bị ngã một cái lại lọt luôn xuống đây vậy?". Trình Nhật Phong cảm nhận một chút tốc độ rơi xuống của mình, rồi ung dung mà để tay sau đầu, ngước mắt ngắm trời xanh.

Tốc độ rơi xuống của cậu rất chậm, giống như phim quay chậm vậy, với lại cậu có hệ thống cho nên không cần lo.

[Hệ thống gặp chút sự cố, nên ảnh hưởng đến ký chủ, đang cố gắng khắc phục sự cố xin vui lòng đợi trong giây lát].

Trong mắt những thú nhân khác thì thấy bọn Trình Nhật Phong bị một thú nhân đẩy xuống, khi đến mép vực nhìn đã không thấy bóng dáng đâu.

Còn trong mắt Hàn Thiên là có gì đó đã kéo họ xuống đây, và nhờ vậy mà tốc độ rơi rất chậm, chỉ là hắn chưa kịp làm gì hết đã ngất đi, là bị vật gì đó đập ngất.

********
Tác giả có lời muốn nói: việc xưng hô mình có sửa lại đôi chút, Hàn Thiên sẽ kêu Nhật Phong là anh, nhưng không phải anh trai, sẽ có đôi khi gọi là cậu, các bạn thấy thì thông cảm giùm có thể mình viết sai hay chỉnh sai mà chưa kịp sửa,hay sơ xuất.

Mình bận muốn chết, hôm nay vì trốn nghỉ ở nhà cho nên ra chương này, sau này có thể tốc ra ra chương mới sẽ chậm hơn, mong mọi người vẫn ủng hộ mình, cảm ơn các bạn 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net