Chương 11: Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Các Lộc báo danh vào ngày mười tám tháng sáu, lúc Trình Nhật Phong tới nơi là ngày mười tháng sáu vì vậy cậu có tám ngày để làm quen và học tập. Đến ngày hai mươi thì bắt đầu thi tuyển.

Trình Nhật Phong thông qua hệ thống biết được tiền ở đây là như thế nào nên đổi ra từ trong cửa hàng hệ thống một ít để trọ lại một phòng cách học viện Các Lộc nửa tiếng đi bộ. Cậu nhốt mình trong phòng "nghiêm túc" học tập một lần vào bốn ngày đầu, bốn ngày còn lại chạy ra ngoài chơi.

Hôm qua cậu mới vừa báo danh xong, đi buổi sáng từ tám giờ tới ba giờ chiều cậu mới bước ra được khỏi học viện, học viên đến báo danh phải nói đông như kiến, còn tấp nập hơn cả ngày hội, vì bù lại cho sự căng thẳng chen chúc hôm qua hôm nay cậu quyết định ra ngoài dạo.

Xung quanh phòng trọ thì Trình Nhật Phong đi quen rồi, không sợ đi lạc, vì vậy hôm nay mở rộng phạm vi hoạt động đi xa một chút.

Khi bước ngang cái gương lớn trong phòng cậu dừng lại nhìn mình trong gương, trong gương là khuôn mặt của cậu thanh niên, mắt to, mũi nhỏ, môi mỏng, hai má còn có một chút thịt phún phính nhìn qua thế nào cũng thấy đáng yêu?

Trình Nhật Phong thề cái này không phải thẩm mỹ của cậu, mà của hệ thống, từ khi bước vào thành Long Nha hệ thống liền đưa cho cậu cái mặt nạ này còn nói. [Đây là trang bị của nhiệm vụ, thỉnh kí chủ trang bị đầy đủ] .

Nói xong rồi còn đưa cho cậu cái mắt kính đen gọng tròn, đeo lên rồi, nhìn cậu ngốc không còn gì ngốc hơn. Thêm với cuốn sách "vạn vật không nhìn thấu". Cậu rất muốn bóp chết hệ thống, nhưng không tài nào làm được, định bẻ gãy cái mắt kính bị hệ thống nhắc nhở [Phá huỷ đồ của hệ thống, điểm âm sẽ được cộng cho kí chủ].

Hệ thống còn nói, khi nào Trình Nhật Phong ra khỏi cửa cũng phải đeo mắt kính, cầm theo quyển sách "vạn vật không nhìn thấu", tóc để máy ngố, mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh, bỏ áo vào trong quần, phải mặc đúng chuẩn "thằng nhà quê mới lên tỉnh + mọt sách chính hiệu".

Bây giờ cậu sẽ không mặc cái thứ đó trên người đâu, vì vậy Trình Nhật Phong từ cửa hàng không gian lấy ra một bộ đồ thể thao đen đỏ, giày thể thao viền đỏ nền đen, tóc được chỉnh tề chia bảy ba, rồi đi ra ngoài.

Hệ thống ở một bên nhắc nhở Trình Nhật Phong đeo mắt kính, ôm sách nhưng Trình Nhật Phong để ngoài tai, vì cậu biết miễn không tháo mặt nạ da người xuống thì làm gì cũng được, điểm không bị trừ, cũng không có thêm, với lại cái quy định đó chỉ áp dụng trong học viện, vậy sao ở đây phải ép mình? Cứ thoải mái đi, khi nào trúng tuyển liền trang vậy.

Cậu lên một chiếc xe huyền phù có công năng giống như xe buýt, trèo lên tìm một chỗ trống ngồi xuống chờ đến nơi tiếp theo.

Mười phút sau Trình Nhật Phong đứng trước quản trường thi đấu, sân thi đấu vô cùng rộng, sức chứ có thể lên mười ngàn người, Trình Nhật Phong không có hứng thú với quản trường nên xoay người đi thẳng.

Kiến trúc ở Tương Lai có đủ kiểu, nhưng đa phần là nhà gỗ xây lầu, biệt thự, dường như từ ngoài nhìn vào thì có thể nói là xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, xung quanh trồng cây xanh, còn bên trong thì khoa học kỹ thuật tiên tiến, màn hình giả lập treo lơ lửng chiếu các thông tin, người máy trí năng, người máy bảo mẫu, người máy giúp việc,...

Trình Nhật Phong qua những ngày quan sát đã thấy mà không thể nói gì rồi, họ kết hợp kỹ thuật tiên tiến và thiên nhiên với nhau, trong nhà khoa học máy móc đủ loại quay qua quay lại đều có thể thấy, cây xanh cũng không thiếu xen lẫn với màu trắng bạc vẫn làm người ta thích ứng được với khoa học kỹ thuật cao lại không quên đi thiên nhiên quanh mình.

Nhìn một lúc lâu cũng cảm thấy không còn gì mới lạ, Trình Nhật Phong định tìm một quán nước ngồi nghỉ mệt rồi quay về.

Cậu đưa tay lên, trên tay là một cái đồng hồ màu đen kiểu dáng rất bình thường, chạm vào mục bản đồ, màn hình giả lập liền hiển thị bản đồ nơi Trình Nhật Phong đang đứng, phóng to lên tìm kiếm một lượt, thì phái hiện có một cái cách chỗ cậu đứng không xa, không hề do dự mà đi qua.

Cái đồng hồ này được gọi là quan não, thông tin của người đeo tất cả ở trong quan não này, quan não kết hợp công năng của điện thoại và máy tính nên tính năng rất đầy đủ, còn có cả thực tế ảo, chỉ cần đeo mũ thực tế áo liền có thể lên mạng đi dạo vòng vòng, còn khung cảnh bên trong là cảnh hoài đời thực, bên ngoài có gì bên trong có đó, giống đến từng chi tiết. Con người bây giờ muốn đi dạo liền lên mạng dạo, như vậy tiện hơn rất nhiều khi phải đi bộ tham quan giống Trình Nhật Phong.

Quán Thiên Đường nằm ở một ngõ nhỏ, cậu phải quẹo vào đi một đoạn mới tới, lúc Trình Nhật Phong xoay người định bước vào ngõ nhỏ liền bị đụng cho ngã ngồi trên đất, người đụng cậu trực tiếp nhào vào lòng cậu, cả hai tiếp đất một cách thân mật.

Trình Nhật Phong sau khi đau đớn qua đi mới thấy người còn đang ở trên chân mình, là một cô gái, tóc dài màu nâu đỏ, mặc đầm vàng đang lúng túng đứng lên, nhưng tay và chân bị thương không đứng lên nổi, cũng có lẽ do va chạm mạnh khi nảy còn choáng váng.

Cậu đỡ cô gái này ngồi dậy, thuận tiện rút chân ra, cậu không phải chê bay gì, nhưng là một người văn minh lịch sự không thể ở giữa đường lưu manh con người ta được, cậu đứng dậy khom người nâng cô gái còn đang ngồi dưới đất lên. Quan tâm hỏi một câu.

"Cô không sao chứ?"

Cô gái nghe được tiếng nói liền ngẩn đầu lên nhìn. Mặt trái xoan điềm đạm đáng yêu hai má hồng hồng, mắt to ngập nước, mũi đỏ đỏ hồng hồng, môi mím lại vì đau, ngơ ngác nhìn Trình Nhật Phong cũng có cái mặt đáng yêu giống mình, khi nhớ tới câu hỏi của người này liền lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

Trình Nhật Phong đỡ cô gái còn đang nhìn mình ngẩn người đứng vững thì buông ra. Nhìn vị trí khuỷ tay và đầu gối của cô gái đang chảy một chút máu cậu liền đút tay vào túi quần từ cửa hàng hệ thống lấy ra một cái khăn tay giúp cô lau máu. Vết thương chỉ bị xước nên không nghiêm trọng, làm sạch là được rồi.

"Cảm ơn cậu, tớ không sao rồi". Cô gái thấy Trình Nhật Phong định ngồi xuống lau vết máu trên chân cho mình liền ngăn lại, nhận khăn từ tay Trình Nhật Phong tự mình động thủ.

"Vậy tôi đi trước". Trình Nhật Phong thấy không còn gì đáng lo nữa nên chuẩn bị đi, đi được ba bốn bước vì nghe cô gái hỏi.

"Cậu tên gì? Lần sau có dịp mời cậu uống nước". Cô gái đi về phía Trình Nhật Phong định trao đổi số quan não với cậu để tiện thể liên lạc, nhưng chỉ mới bước chân phải lên, đặt trọng tâm lên chân phải liền đau đến chảy nước mắt, mà ngồi bệt xuống đất xem chân mình.

Trình Nhật Phong thấy cô gái tự nhiên ngồi xuống ôm chân, hình như rất đau, trên mặt đã nhăn thành một đoàn rồi vì vậy quay lại cạnh cô gái. "Không sao chứ?".

"Không biết nữa, chân đau quá". Cô gái nước mắt lưng tròng nhìn Trình Nhật Phong xin giúp đỡ, cô chưa bao giờ phải chịu đau như vậy, hôm nay không phải bị bắt ép đi thăm người kia cô cũng sẽ không trốn đi, vừa đi ra liền có người đuổi theo cô, cô chạy thục mạng còn va phải người này, nhưng nếu không có người này cô đã bị bắt lại rồi, chỉ là hiện giờ phát hiện hình như bị trật chân rồi.

Trình Nhật Phong ngồi xuống xem chân cô gái, cổ chân đã sưng lên rồi, đỏ như muốn xuất huyết, cậu không biết phải làm sao với cái này, âm thầm trao đổi với hệ thống.

"Hệ thống, cô ta bị trật chân rồi giúp thế nào đây?".

[Ký chủ có thể dùng thuốc giảm đau bôi lên chân cô ta, một chút sẽ không còn đau, có thể đi lại, còn về phần kia thì kí chủ nên đưa cô gái này đi trị liệu]. Hệ thống lạnh giọng nói, nó rất muốn đem kí chủ của nó bầm cho cá ăn, ra ngoài cải trang theo yêu cầu cũng không có, giờ còn giúp người ta, nó là hủ, nó chỉ thích đam mỹ không còn hứng thú với ngôn tình nữa rồi, thỉnh kí chủ theo hệ thống công lược anh công bỏ các em gái đi, giúp người gì đó bỏ qua một bên đi, làm một tên lưu manh theo các em thụ cũng được, thỉnh cầu ở trước mặt nó đừng show ân ái ngôn tình cẩu huyết.

Đáng tiếc nổi lòng nho nhỏ của hệ thống Trình Nhật Phong không biết, hiện tại đã lấy thuốc giảm đau tiêu sưng ra bôi cho cô gái kia rồi.

"Cảm ơn cậu, nếu không phiền có thể giúp tôi lại đằng kia ngồi được không?". Cô gái chỉ vào bảng hiệu Thiên Đường cách không xa về phía trước, chân cô sau khi được cậu thanh niên trước mặt này bôi thuốc đã không còn đau nữa, nhưng đi lại vẫn không được thuận tiện cho lắm.

Trình Nhật Phong dìu người đi vào quán Thiên Đường, vừa đi vừa trao đổi.

"Tôi Trình Nhật Phong rất vui được quen biết cậu". Cậu rất vui vẻ, em gái này rất xinh, lại không có tính tình ngang ngược, bướng bỉnh, giọng nói lại nghe rất im tai, bàn tay mềm mềm cảm xúc rất không tệ đâu phải tranh thủ làm quen, không làm được vợ cũng phải là người yêu, nếu người yêu không được thì làm bạn cũng không sao.

Trình Nhật Phong mang tâm tư quen em gái nên nói chuyện càng thêm nhiệt tình hơn, em gái cũng vì sự nhiệt tình đó mà vui vẻ trả lời.

"Cậu gọi tôi An là được". Anna Carter là tên đầy đủ của cô gái này.

Lúc bước vào Thiên Đường bên trong làm Trình Nhật Phong phải thay đổi cách nhìn, ở trong ngõ nhỏ, nhìn đường xá nhỏ xíu nói đâu quán cũng không lớn, khi bước vào rồi mới biết nó to đến thế nào, bên trong trang trí theo kiểu ngăn cách, chia làm ba khu, khu cho tình nhân, khu cho bạn bè và khu cho gia đình. Nhìn vào rất dễ nhận biết, màu sắc lại vô cùng tươi sáng lại ấm áp.

Cậu chọn khu bạn bè cho Anna ngồi xuống, mình thì xin lỗi đi vệ sinh.

Không phải cậu muốn mới đi, mà trên tay toàn đất không à rất khó chịu.

Nhìn từ cửa vào liền có thể thấy toàn bộ bố cục của quán, vì vậy cậu chỉ nhìn một cái liền có thể nhớ mà chuẩn xác đi qua các bàn đi về phía sau, phía trước là dành cho khách, phía sau chia làm hai, hướng đi bên trái là wc, hướng đi bên phải là của nhân viên.

Trình Nhật Phong đi hướng bên trái, lúc đi vào cửa của wc nam thì có người bước ra, lần này may cậu nhìn đường không thôi lại bị va phải nữa rồi, người kia thấy vậy xin lỗi rồi vội vàng rời đi như có việc gấp.

Cậu cũng không để ý đi vào bệ rửa rửa tay, bên trong có một người đang đứng rửa tay, mặc áo sơ mi trắng, quần jean đen bó người.

Nhìn thấy nửa mặt của người này Trình Nhật Phong cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ gặp ở đâu, cũng chỉ có thể quy cho vì đây là mỹ nam nên mới thấy quen rồi rửa tay đi ra. Không liếc nhìn không hỏi thăm, nhanh chóng gọn lẹ.

Người kia từ lúc Trình Nhật Phong đứng trước cửa liền xác định được đây là người mình muốn tìm, cái hương vị giống như mùi cỏ xanh non mơn mởn chập chùng lay động theo từng cơn gió đó làm hắn không thể nào quên được, lần này lại một lần nữa cảm nhận hắn chỉ thấy lòng hắn say rồi, không có cách nào chóng cự lại, và do một lúc ngẩn người đó hắn lại để người này đi rồi, vội vàng xử lý xong vết nước trên tay chạy theo.

Đến lúc hắn thấy được người muốn tìm thì người nọ đang ngồi xuống đối diện một cô gái rất đáng yêu, không hiểu tại sao hắn lại muốn đem cái người con gái đang ngồi đó kéo ra ngoài ném đi thật xa, nhưng khi hắn nhìn thấy đó là Anna Carter thì máu nóng lại càng sôi hơn, người này là người mà mẹ hắn nói hôm nay phải gặp mặt gọi cái gì là xem mắt gì đó. Hít sâu hai cái hắn chậm rãi đi lại bàn của Anna.

Trình Nhật Phong sau khi đi ra cũng đi về vị trí bàn trước đó, ngồi xuống cùng Anna nói chuyện, chỉ là nói chưa được hai câu đã thấy có một thanh niên tuấn mỹ đứng cạnh bàn nhìn cậu gật đầu chào, vẫn là cảm giác quen mắt đó nhưng Trình Nhật Phong cũng không nhận ra mình gặp khi nào, ở đâu hay chỉ do cảm giác thôi? Bỏ đi không liên quan tới cậu.

"Tôi là Hàn Thiên, vị tiểu thư chắc là Anna Carter?". Hàn Thiên đặt tay lên ngực chào theo kiểu quý tộc với nhau.

Anna cũng đứng dạy để một tay lên ngực đáp lại Hàn Thiên "Là tôi, vậy cậu là Hàn Thiên nhỉ?".

Ai nha cô không muốn gặp lại thành ra gặp mặt rồi, còn trong tình cảnh này, nhưng quan trọng là cái người này đẹp trai phết, chắc có lẽ cô nên theo đuổi người này.

Trình Nhật Phong thấy hai người nhận thức liền đứng dậy định bụng rời đi, dù gì là chuyện của người ta, cậu chỉ muốn ngồi uống nước rồi quay về chuẩn bị cho ngày mai thi a, em gái muốn quen cũng phải từ từ đâu thể nào gấp được đúng không?

Vì suy nghĩ này nên Trình Nhật Phong đã mất cơ hội tìm được một người bạn gái.

"Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước". Trình Nhật Phong nói.

"Ân, tôi sẽ liên lạc với cậu sao, cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ". Anna nói, cô cũng không thích có kỳ đà cản chân cô theo đuổi anh đẹp trai đâu.

Hàn Thiên rất muốn giữ người lại, nhưng hình như hắn còn chưa làm quen với người ta lấy gì để giữ người lại? Không có lý do nên chỉ có thể nhìn bóng lưng của người kia đi ra, chỉ là lại dừng lại rồi ngồi vào một cái bàn trống gọi nước uống, mắt thì nhìn ra ngoài ngắm cảnh, có lẻ xử lý xong cô gái này hắn có thể qua đó làm quen. Chỉ đáng tiếc Anna không định buông tha Hàn Thiên, đợi hắn tách được ra thì Trình Nhật Phong đã đi mất rồi.

Trình Nhật Phong ngồi nửa tiếng thì đứng dậy rời đi, cậu cảm thấy lần sau nhất định ở trên mạng mà đi dạo như vậy sẽ không có phiền gì lại có thể thành công quen em gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net