Chương 15-16-17: Bắt Đầu Huấn Luyện Ma Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười người sống chung với nhau rất hoà hợp và vui vẻ. Hai tuần sống chung với nhau cũng giúp họ hiểu nhau hơn, và vô hình tạo nên sự ăn ý đến lạ thường và người cảm thấy như vậy không tốt chỉ có Trình Nhật Phong.

Cậu hai tuần này luôn bị những người còn lại bày trò quậy phá, chưa đâu còn bắt ép sức lao động nữa, ngày ăn ba buổi biến thành ăn sáu buổi, và người nấu là cậu a, thành ra cậu là người nấu ăn chính cho mọi người, còn cô người máy đầu bếp thì bị bỏ qua một bên chưa chỗ được tài năng nấu ăn của mình.

Và Trình Nhật Phong cảm thấy may mắn khi hai tuần bị bắt ép này đã qua.

Cái hệ thống của cậu hai tuần nay cứ  lải nhải bên tai, cậu cũng sắp chịu không được rồi.

Hệ thống người ta là tuỳ thời ra nhiệm vụ, cái hệ thống của cậu là cậu làm gì nó sẽ theo đó mà đưa điểm, xem như cậu rất lời rồi, nhưng ngặt nổi cậu đâu có muốn làm gì đâu, nên cái hệ thống cứ kêu cậu làm gì đi, giọng lạnh lùng đi làm nũng?! Rất đáng sợ đó, bây giờ cậu cũng không thể tiếp tục ở trong nhà hết ăn rồi ngủ được nữa rồi.

[Ký chủ cậu lẹ đi, quyết định làm cái gì đó đi, đừng có ở nhà nữa]. Hệ thống sau khi sửa đổi cho bản thân đã đổi giọng nói lành lạnh thành giọng nói của bé trai dễ thương.

"Biết rồi, sao ngươi không tự đưa yêu cầu cho lẹ mà đợi ta làm mới cộng điểm?". Trình Nhật Phong mang giày cùng mọi người ra ngoài, không kiên nhẫn nói.

[Tại thiết lập của tôi như vậy, bộ cậu nghĩ tôi không muốn sao? Nhanh lên, tôi là đang làm đúng trức trách và bổn phận của mình, nếu để cậu như vậy thì đời nào nhiệm vụ chính mới thành?]. Hệ thống không vui nói, nó cũng khổ lắm chứ bộ, hệ thống người ta là ban nhiệm vụ, nó thì là tuyên bố nhiệm vụ ký chủ sẽ làm trong thời gian ký chủ vừa mới nảy ra ý định, cái này chưa nói gì đi.

Một người có hệ thống sẽ cố gắng làm nhiệm vụ để lấy điểm thưởng hoặc tích lũy đổi đồ mình muốn, nói chung là người ta rất siêng năng, còn ký chủ nhà nó hả, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, cho dù nó có đe doạ ép buộc cở nào vẫn không thể thay đổi, và cũng may hôm nay ký chủ ra khỏi nhà rồi chắc nó sẽ có cơ bội tuyên bố nhiệm vụ.

Học viện muốn tạo hai nhóm này theo hai cách khác nhau để song song làm nhiệm vụ, vì vậy nơi tập hợp và huấn luyện của hai nhóm cũng khác nhau, cách đào tạo khác nhau, huấn luyện khác nhau, nói tóm lại là khác nhau hoàn toàn.

Hiện tại nhóm của Trình Nhật Phong đang đứng trong một khu huấn luyện ngầm ở dưới mặt biển.

Từ nhà trọ đến khu huấn luyện chỉ cần ngồi xe huyền phù đi tốc độ cao nửa tiếng, rồi đổi sang tàu ngầm đi mười phút thì sẽ đến nơi.

Khu huấn luyện được làm bằng một loại nguyên liệu gì đó mà Trình Nhật Phong không biết được, có thể nhìn xuyên qua bên ngoài thấy được các sinh vật trong lòng biển, những sinh vật biển này Trình Nhật Phong không nhận dạng được con nào, chúng có hình thù rất lạ, không mang chút hình dạng nào mà cậu quen thuộc, đang quan sát thì nghe một tiếng rõ của hai thanh sắc va vào nhau, cậu thu hồi tầm mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người đàn ông trung niên, mặt nghiêm khắc, có chút hung tợn, đang đứng cách mọi người không xa, mặc bộ đồ thể thao đỏ, tóc dài xoã tung, trên tay là hai thanh sắt dài chừng một mét, im lặng đánh giá mười người ở đây rồi lên tiếng.

"Các cậu gọi tôi là Lôi hoặc huấn luyện viên Lôi là được rồi, tôi sẽ phụ trách huấn luyện các bạn thành một chiến binh xuất sắc nhất". Lôi dừng lại nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và lòng tin ở đây, ông hy vọng chúng không làm ông thất vọng, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để chấm dứt những thứ điên rồ của những kẻ điên kia lại mà không tạo ra chút ảnh hưởng nào đến người dân Tương Lai và các tinh cầu khác.

Tuy cho dù lũ kia có muốn hại đến tin cầu khác cũng phải bỏ ra rất nhiều thứ, chưa chắc gì làm được. Nhưng tinh cầu Tương Lai thì phải ngăn chúng lại ngay.

"Tôi nói sơ lược một chút, các cậu là do chúng tôi nghiêm khắc tuyển ra, và các cậu thật sự có thực lực, tôi mong đây là thực lực thật của các cậu chứ không phải là lừa bịp để qua, và tôi cũng xin nhấn mạnh, cho dù các cậu có thực lực cao đi nữa mà tự cao tự đại chúng tôi sẽ không do dự mà đào thải các cậu, tuy nói các cậu sẽ được học phối hợp với nhau để tạo thành một nhóm ăn ý, nhưng khi một trong số các cậu không có khả năng thì vẫn bị loại, chúng tôi cần thực lực và sự hoàn mỹ tuyệt đối, cho nên trong quá trình huấn luyện các chỉ tiêu của các cậu sẽ đánh giá các cậu bị loại hay ở lại, tôi mong các cậu cố gắng thực hiện tốt nhất có thể và tốt hơn là vượt chỉ tiêu càng tốt.". Lôi nói một hơi những gì cần nói ra, ông lâu rồi không nói nhiều như vậy cũng không biết tụi nhóc có hiểu không, nhìn qua một lượt thì thấy biểu hiện của tất cả rất khá, chỉ có cái tên ngốc cúi đầu hình như không hiểu thì phải?

Trình Nhật Phong buồn bực nhìn dưới chân, cái hệ thống của cậu không phải nâng cấp rồi sao? Cái vấn đề nhỏ xíu là người ta nói nhiều một chút thôi sao hệ thống không dịch lại cho cậu? Lúc trước Lai cũng từng lải nhải với cậu nhưng tệ gì vẫn lúc hiểu lúc không, lúc này là nghe tiếng mà không hiểu nói gì hết, này là khác biệt ngôn ngữ sao? Thật khó chịu.

Hệ thống của Trình Nhật Phong lúc trước công năng về ngôn ngữ đã bị thiếu hụt, nó chỉ có thể giúp hệ thống nghe hiểu những câu ngắn hoặc vừa, nhưng một khi câu nói bị hệ thống phán xét quá dài nó chỉ có thể có gắng nắm ý rồi truyền đạt lại cho ký chủ, còn bây giờ khi nâng cấp khiếm khuyết về ngôn ngữ đó lại nghiêm trọng hơn, câu dài không thể nào chuyển ý được, câu vừa thì chỉ truyền được nội dung chính.

Còn vì sao Trình Nhật Phong nghe không hiểu là vì cậu là một người ngoài, khác ngôn ngữ, nên phải nhờ vào hệ thống, cậu biết điểm này, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
"Hệ thống ngươi bị gì vậy? Sao ta không hiểu giáo viên nói gì?".

Hệ thống im lặng một lúc rồi như uỷ khuất muốn chết nói.

[Ký chủ cậu đừng hỏi tôi là do lỗi của nâng cấp, và tôi có tin buồn cho cậu, lỗi này sẽ không được sửa lại cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chính, còn bây giờ tôi sẽ nói lại cho cậu nghe vậy, người đàn ông đứng đó là huấn luyện viên Lôi].

Trình Nhật Phong không nghe hệ thống nói thêm gì nữa định lên tiếng hỏi lại, vì cậu thấy Lôi huấn luyện viên nói rất nhiều mà. Nhưng kêu thế nào cũng không có trả lời, vì vậy cậu lại kéo chú ý lại trên người Lôi.

"Tôi cũng nói thật mục đích của việc huấn luyện này, đó là ám sát một số người, và thời gian của chúng ta không còn nhiều, đến khi các cậu nhận nhiệm vụ đầu tiên sẽ được biết rõ hơn ". Lôi dùng giọng nói trầm thấp của mình, nhấn mạnh những việc cần và im lặng nhìn phản ứng của bọn nhóc, việc phản ứng và biểu hiện cũng hết sức quan trọng, nó sẽ một phần nói lên thực lực và phản ứng của người đó.

Mọi người ở đây nghe xong trên mặt lại không có gì thay đổi như đã biết trước rồi vậy, cho nên được Lôi đánh giá tốt, chỉ có cậu nhóc lúc nảy cúi đầu mờ mịt lúc này lại ngẩn đầu lên, cặp mắt to tròn hình như mở lớn hơn một chút, sắt mặt có chút tái nhợt, ông không biết có nên may mắn vì có một thằng nhóc giống người ở đây không? Nghe tới giết người vẫn biết sợ, chứ không như chín cái tên đẹp mã lạnh lùng xem như không gì to tác kia? Nhưng nếu cứ như vậy cậu nhóc này chắc bị loại sớm thôi.

Nhóm của Hàn Thiên quả thật đã biết trước chuyện này rồi, có một tên có gia thế hiển hách, một tên giỏi trộm thông tin thì làm sao việc này không biết cho được, cho nên đó cũng là lý do tại sao nhóm Hàn Thiên lại ở học viện này.

Còn về cái mặt tái nhợt của Trình Nhật Phong thì thật sự nghe xong cậu rất sợ a, cậu đi vào học muốn biết cảm giác học ở Tương Lai có gì khác so với học ở Trái Đất, chứ không phải đi học giết người, cái này có chút không tiếp thu được. Đang trấn an mình thì có người vỗ vai làm cậu giật mình phải ngước đầu lên nhìn.

"Cậu đang sợ sao? Không cần phải sợ đâu". Kim Lân thú vị nhìn con thỏ nhỏ mặt trắng trắng, mắt hồng hồng như sắp khóc an ủi, đúng là người của đội trưởng, thật khả ái, nhưng hình như không bằng ai kia thì phải, nói xong rồi cũng im lặng nhường sân khấu.

Mộc Hạ, Mộc Kỳ, Thanh Giác với Ngân Hoàng lôi kéo Trình Nhật Phong ra khỏi những cái tên thích náo nhiệt kia, đồng thời tách đội trưởng định an ủi tiểu thỏ ra, tụi tôi chưa đồng ý đội trưởng cậu cứ nhìn mà chảy nước miếng đi, hừ hừ bắt nạt chúng ta, chờ bị trả đũa đi.

Trình Nhật Phong bị bốn người kéo qua một bên nghe họ giới thiệu về các loài sinh vật biển lạ cậu vừa mới thấy, nhưng chưa kịp bắt đầu đã bị huấn luyện viên Lôi gọi tập hợp.

"Chúng ta dùng toàn bộ thời gian cho việc huấn luyện và nâng cao một số kỹ năng cần thiết, vì là ám sát, đơn giản là tiếp cận giết người nên việc điều khiển cơ giáp sẽ rất ít xuất hiện, nhưng để đảm bảo chúng ta vẫn sẽ có một khoá học cho các chiến sĩ cơ giáp". Lôi nhìn tài liệu trên tay nói, ông nhìn thôi cũng thấy mệt, không biết tụi nhóc có làm nổi không? Cầu mong chúng không chết trước khi nhận nhiệm vụ đầu tiên.

"Thời gian tập hợp là năm giờ sáng tại đây, và kết thúc lúc chín giờ tối, đây là thời khoá biểu cho các cậu". Lôi phát tài liệu cho mọi người, rồi ở một bên chờ tụi nhỏ đọc xong sẽ triển khai liền.

Nhóm người Hàn Thiên nhận được tài liệu liền đọc lướt qua, Trình Nhật Phong cũng không ngoại lệ, và cũng giống như nói chuyện, quá dài cậu sẽ nhìn không hiểu gì hết vì vậy phải âm thầm trao đổi với hệ thống nhà mình.

"Hệ thống hảo tâm giúp cái, xem không hiểu".

[Ký chủ, cậu tưởng tôi hiểu sao? Nhưng vì anh em tôi đây sẽ cố gắng]. Hệ thống bắt đầu đọc tài liệu rồi nói lại cho Trình Nhật Phong nghe về lịch trình huấn luyện và học tập. Còn không quên nói thêm [Ký chủ hoàn thành huấn luyện đạt chỉ tiêu sẽ cộng một điểm, ký chủ hoàn thành huấn luyện vượt chỉ tiêu sẽ được cộng điểm ngẫu nhiên, mong ký chủ cố gắng phấn đấu đừng bỏ lỡ cơ hội].

Quá trình huấn luyện được chia thành ba phần, phần đầu tiên sẽ nâng cao thể chất và phát huy sở trường của mỗi người, phần hai kết hợp các thành viên với những sở trường của họ, phần ba là kết hợp cả nhóm lại với nhau, chia ra như vậy để dễ nhận ra sở trường, điểm mạnh, điểm yếu của mỗi người mà thôi, cái quan trọng là tạo sự ăn ý của các thành viên, sự hợp tác hoàn mỹ của họ, vì vậy cái vấn đề tổ đội phải hy sinh vì nhau được thực thi trong cả quá trình huấn luyện.

Còn về học tập thì có một số học tập về lễ nghi, giao tiếp, ứng biến, học điều khiển cảm xúc biểu hiện khuôn mặt, cách ăn nói, học nhận biết, và học một khoá tâm lý cơ thể ngôn ngữ người.

Mỗi môn học sẽ do một giáo viên chuyên phụ trách.

Cách tính điểm là đạt chỉ tiêu do giáo viên đó đưa ra.

Trình Nhật Phong nhìn tờ giấy ngẩn người, hệ thống nói nghe thật đơn giản, nhưng cậu nghe thấy có mùi âm mưu đâu đây, chỉ là đào tạo chiến sĩ cơ giáp mạnh thôi có cần phải huấn luyện cả những người không lấy được cơ giáp như cậu không?

Không đợi cậu suy nghĩ chu đáo đã bị Mộc Hạ lôi đi rồi.

"Tiểu thỏ thỏ, đứng ngẩn người cái gì, đi theo ca ca, chúng ta đi huấn luyện".

"Thỏ thỏ, đừng sợ các ca ca bảo vệ đệ". Thanh Giác cũng vui vẻ vào góp vui, một bên ôm tay Trình Nhật Phong.

Những người người khác chỉ có thể nhìn theo rồi cũng bước về phía Lôi huấn luyện viên.

Tất cả rất có trật tự xếp thành một hàng ngang trước mặt Lôi rồi từ phải qua trái báo cáo tên mình, Hàn Thiên dẫn đầu nói.

"Hàn Thiên, chiến sĩ cơ giáp cấp A". Hàn Thiên đơn giản nói, còn trong tài liệu không yêu cầu nói nhiều, những sở trường, điểm yếu hay điểm mạnh sẽ do các giáo viên nghiên cứu phân tích mà đưa ra.

"Hùng Ưng, chiến sĩ cấp A". Hùng ưng cũng đơn giản nói, mọi thứ theo đội trưởng sẽ có thịt ăn, trái đội trưởng gánh phiền phức sẽ bị diệt, Hùng Ưng âm thầm rơi lệ, tại sao y lại đứng cạnh đội trưởng vậy không biết? Cái lũ chết tiệt, để tiểu bạch thỏ đến không phải được rồi sao?

Thanh Giác nhìn cái người đang biến sắc vui vẻ nở nụ cười.

"Kim Lân, chiến sĩ cấp A". Kim Lân cũng thấy thật áp lực, tại sao lại đứng gần đội trưởng như vậy? Cách một người mà còn cản nhận được luồng khí lạnh ở đâu đây.

"Lý Nhuệ, chiến sĩ cấp A". Lý Nhuệ âm thầm lau mồ hôi, hắn cảm nhận được ác ý đến từ thế giới, thật đáng sợ mà.

"Mộc Hạ, chiến sĩ cấp A". Mộc Hạ vui vẻ nhìn nhìn mọi người rồi im lặng giơ ngón cái, hình như đội trưởng không vui rồi.

"Thanh Giác". Thanh Giác đơn giản là báo tên, còn về sở trường thật thì không cần nói, để cho giáo viên thêm một nan đề cũng vui mà.

"Ngân Hoàng". Vì có người đi đầu nên những người đi sau cũng làm theo chỉ đơn giản báo tên, và họ rất vui vẻ nở nụ cười ở trên mặt, trái ngược với những người mặt như ăn phải mật cá phía trước.

"Mộc Kỳ". Mộc Kỳ liếc Trình Nhật Phong đang cúi đầu nhìn cá lội dưới chân kế bên mình, khoé môi mang ý cười lại cong lên thêm, có thỏ thỏ ở đây tụi ông ngược chết đội trưởng.

"Trình Nhật Phong ". Trình Nhật Phong được Mộc Kỳ kéo tay nên vội vàng báo tên, đầu vẫn quan sát con cá có thân như con dê, đầu cá, vây như hình cánh quạt lại không có vảy, đuôi giống đuôi con bò? Rất lạ, không tài nào tưởng được nó là cá. Cậu rất muốn xuống đó bắt lên quan sát một hồi.

"Kim Xảo". Kim Xảo cũng đang nhìn con cá mà Trình Nhật Phong đang nhìn cậu cũng thấy rất thú vị, nhưng rất nhanh lại kéo sự chú ý lên người huấn luyện viên chứ không như Trình Nhật Phong vẫn còn đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con cá đó vậy.

Lôi nghe báo tên rồi nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là bảy giờ ba mươi phút, hôm nay sẽ bắt đầu huấn luyện luôn, vì vậy ông nhìn tụi nhóc ra lệnh.

"Chạy hai mươi vòng sân này cho tôi". Rồi quay người rời đi.

Ở đây ngoại trừ chiến sĩ những người còn lại như bị trúng đạn, mặt đau đớn.

"Có cần phải vậy không? Cái sân huấn luyện to đùng ngư vậy làm sao mà chạy hai mươi vòng nổi? Cứu ca với". Thanh Giác nhào vào lòng Trình Nhật Phong.

Trình Nhật Phong cũng không khá hơn là bao, hiện tại cậu đang đứng cách cửa của sân huấn luyện mười mét, nhưng khi nhìn ra sân huấn luyện lại không thấy điểm cuối, một phần là do cấu tạo đặc biệt của sân huấn luyện tạo ảo giác sân huấn luyện thật sự rất rộng, phần còn lại là, sân huấn luyện thật sự thật sự rất rộng, với cơ thể nhược của cậu một vòng không biết chạy xong không vậy mà kêu hai mươi vòng, này kêu cậu đi chết đi sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nhưng không đợi nhóm nhỏ không phải chiến sĩ của Trình Nhật Phong khóc xong, đội trưởng anh dũng Hàn Thiên của chúng ta đã dẫn đầu đi trước rồi, những tên chiến sĩ khác cũng chỉ có thể bám sát theo, nếu làm không tốt bị huấn luyện viên la thì không có gì, nhưng bị đội trưởng nổi bão sẽ chết chắc.

Có người khởi đầu nên những người còn lại cũng tham gia chạy, nhưng tốc độ không nhanh, chỉ nhanh hơn đi bộ nhanh một chút, Hàn Thiên làm như vậy là vì thể lực của ai kia rất kém, hai tuần quan sát hắn đã có thể nắm bắt được rất nhiều thứ từ người người này, tính cách, thói quen và một chút tật xấu. Thật sự làm hắn càng quan sát càng thấy thú vị và đáng yêu, đôi khi âm thầm kế bên lo lắng cũng rất tốt, hiện tại ai đó đang ở cạnh hắn, chỉ cần đưa mắt nhìn liền thấy vì vậy mà không cần sợ bị mất. Phần còn lại là vì đồng đội của hắn, thể lực của những chiến sĩ thì không cần phải nói, nhưng những người còn lại thì chỉ tốt hơn Trình Nhật Phong một chút mà thôi, mới đầu vô mà đã lao đầu chạy, chưa chạy hết đã kiệt sức mà dừng lại rồi, với lại hắn phải xem cái sân huấn luyện này rộng thế nào để điều chỉnh cho thích hợp.

Lôi nhìn mọi thứ trong mắt âm thầm tán thưởng thanh niên đẹp như thiên thần đó, không tự đại, không tự cao, không tự mãn, không khoe khoang, biết ứng xử, không hấp tấp, rất quy cũ và sáng suốt. Mà ông xem hình như cậu ta cũng được bầu làm đội trưởng của nhóm này rồi thì phải.

Ông cảm thấy thật không thể tin được, tụi nhỏ bây giờ không xem ai ra gì, ganh đua nhau từng chút một, vậy mà cái nhóm này rất hoà hợp, sợ hãi một thanh niên có vẻ đẹp thiên thần nhìn không có chút nào nguy hiểm, lại bảo vệ một cậu nhóc xem như ngốc nghếch rất chu đáo, chúng như anh em một nhà, có lẽ ông nên hy vọng tụi nhỏ sao này sẽ giống với mấy cái đứa trước mặt ông, chạy mệt muốn chết mà còn cười đùa được. Làm ông thật là ghen tỵ mà, cho nên chút nữa huấn luyện sẽ tăng lên thêm một phần.

Trình Nhật Phong thở hổn hển, cậu thật sự rất mệt, cậu mới chạy được có một vòng thôi, nếu không có Mộc Kỳ, Thanh Giác, Kim Xảo thay nhau lôi kéo chắn ăn một vòng này cậu chạy cũng không xong.

Sân huấn luyện thật sự rất lớn, cậu thật sự mệt thở không ra hơi rồi.

"Tiểu thỏ, em chạy chậm thật đó, cần anh cõng không?". Thanh Giác quay đầu nói đùa với cậu.

"Không, không cần Giác ca cõng, em tự chạy được ". Cậu thở hồng hộc trả lời, cậu mà trèo lên thân hình nhìn còn muốn mong manh hơn cả thuỷ tinh kia thật sự không sao sao? Sẽ chết người đó, vì vậy cậu phải cố thôi.

Càng chạy về sau nhóm người không phải chiến sĩ bắt đầu không thể chạy theo kịp tốc độ của nhóm chiến sĩ, vì vậy mà nhóm chiến sĩ bắt đầu một người lôi một người chạy, Trình Nhật Phong được Hàn Thiên lôi kéo chạy, lúc đầu là cậu và hắn chạy đầu nhưng vì thật sự cậu chạy muốn hết nổi rồi, nên Hàn Thiên giảm tốc thành ra họ là cặp chạy cuối cùng.

Ngân Hoàng phát hiện vui vẻ quay đầu nói với Hàn Thiên. "Đội trưởng không ngờ có ngày cậu cũng chạy cuối cùng nha, thật là không được đâu, phải nhanh lên, ê mà đừng có lôi kéo bé thỏ của chúng tôi mệt chết đó".

"Đội trưởng, bé thỏ mà có gì cậu chết với tụi tôi, hừ hừ, bảo vệ cho tốt vào". Mộc Hạ chạy đầu tiên cũng quay đầu lại la lên, dường như người nảy giờ than mệt muốn chết không phải mình, sức lực mười phần, rung động mười phần.

Hàn Thiên không để ý tới họ, chỉ để ý tới cái người được hắn kéo tay lôi đi, mặt Trình Nhật Phong vì vận động quá độ mà đỏ lên, mồ hồi thay nhau chảy xuống hai bên má, mắt cũng ngập nước, hơi thở hỗn loạn, nếu không có hắn lôi kéo chạy tiếp, chắn chắn người này sẽ không muốn chạy nữa, sẽ ngồi bệt xuống đầt mà thở đi.

Mọi người dùng một buổi sáng mới chạy hết được hai mươi vòng, vừa tập hợp lại để uống nước rồi thở thì huấn luyện viên Lôi đi ra, nhìn họ một vòng rồi nói.

"Xem ra các cậu vẫn còn sức a, chạy hai mươi vòng mà vẫn còn đứng được, giải lao ba mươi phút, sau ba mươi phút tập trung lại đây chúng ta tiếp tục tập luyện".

Ba mươi phút này là để bổ sung năng lượng và thư giản cơ bắp đang mệt mỏi do quá độ, ông nghĩ nhiêu đây là dư sức cho tụi nhóc trâu bò này rồi.

Trình Nhật Phong từ lúc dừng lại rất muốn ngồi trên sàn hay nằm vật ra cũng tốt, nhưng bị Hàn Thiên kéo không cho ngồi hay nằm, lại được Hàn Thiên đỡ, cậu quyết định đem cả người ném cho hắn, đỡ được thì cậu đứng dựa nghỉ ngơi tại chỗ, đỡ không được cậu liền có thể ngồi xuống rồi. Nhưng làm cậu thất vọng Hàn Thiên ôm trọn cậu vào lòng, để cả người cậu dựa vào hắn, cậu cũng không để ý nửa, lo thở lấy lại hô hấp bình thường.

Hàn Thiên ân cần đưa nước lạnh cho Trình Nhật Phong uống, còn bản thân thì lên kế hoạch cho ba mươi phút, giờ này là buổi trưa, cũng đã qua giờ ăn một chút, cả nhóm đi ăn nhẹ nhưng đủ năng lượng xong lại về đây tập hợp, nếu không có ngoài ý muốn sẽ còn thời gian cho thư giản cơ bắp đang mệt mỏi. Vì vậy hắn nhìn cái nhóm người đang dựa lưng vào nhau nhìn cảnh biển bên ngoài như việc chạy nảy giờ chỉ là một vận động nhỏ.

Đừng đùa, ngoại trừ Trình Nhật Phong thì những người còn lại đã thành yêu quái rồi, chỉ cần cho họ thời gian họ sẽ có cách thả lỏng và làm dịu các cơ bắp hoặc não bộ bị khai thác quá độ, nhóm chiến sĩ thì không nói, nhưng vì nhóm kia cũng phải có mánh khoé, nếu không sẽ giống như Trình Nhật Phong trái ngã phải ngã, không có sức đâu mà đứng ngắm cảnh.

"Đi ăn trước rồi về đây khởi động lại". Hàn Thiên nói rồi dìu Trình Nhật Phong đi ra khỏi cửa sân vận động.

Những người kia nghe thấy ăn liền nhao nhao chạy đi, rất có sức sống, Trình Nhật Phong nhìn theo mà tức muốn chết, hồi nảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net