Chương 2: Ăn Chút Khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Á Lợi Ngao thấy Tư Mạc An nhanh gọn lẹ thay y phục cho tế phẩm không hiểu sao mặt lại có điểm nóng, quay đầu đi nhìn nơi khác, đáng tiếc bị Tư Mạc An thay y phục cho tế phẩm xong quay lại vừa lúc bắt gặp, bên môi ý cười lại càng thêm sâu.

Cả hai nhìn sơ qua tế phẩm không nói nhiều liền rời đi, Trình Nhật Phong nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa thở ra một hơi, cậu không biết mấy người này cố ý hay vô ý, lúc trói tay cậu lại đã nới lỏng đi rất nhiều.

Cậu đợi hơn năm phút không nghe thấy động tỉnh gì nữa hai tay liền cọ sát vào nhau làm dây nới lỏng hơn rồi thoát ra, kéo vải bịt mắt xuống, một bên cẩn thận quan sát một bên tháo dây trói ở chân.

Nhờ có ngọn nến nên cậu không mất quá nhiều thời gian để xem xét.

Hiện tại cậu đang ở trong một cái hang động, bài trí khá đơn giản, giường, bàn, ghế, ngọn nến trên bàn, có thêm cái tủ gần ngay cửa động.

Trình Nhật Phong cẩn thận đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa động, lú đầu ra quan sát bên ngoài, chỉ là mới vừa đưa đầu ra nhìn liền thấy có bóng người lướt ngang, cả người liền căng thẳng lùi nhanh lại núp phía sau cửa.

"Kiểu này thì làm sao mà chạy?". Trình Nhật Phong ở một bên suy nghĩ xem làm sao mà thoát khỏi chỗ này, tầm mắt vô ý liếc xuống thấy được y phục đỏ trên người.

Cậu được giúp khoát thêm một cái áo khoác dài màu đỏ, hoa văn trên áo là những con thú kỳ lạ, kiểu áo cũng rất lạ nhìn không ra là của thời đại nào, nó giống áo của cổ đại lại đơn giản hơn rất nhiều, mà so với hiện đại lại phức tạp hơn rất nhiều, cậu từ bỏ việc nghiêng cứu cái áo đỏ này, đưa tay định lột ra, nhưng không tài nào cởi ra được, dùng sức xé cũng không được .

"Áo quỷ gì thế này? Xé mà cũng không rách được sao? Ông đây lấy kéo hớt coi mày rách không".

Tự mình lẩm bẩm, rồi lấy trong cửa hàng không gian ra cái kéo rồi không chút do dự hớt, chỉ là cây kéo vừa mới cắt xuống, áo không rách mà kéo đã gãy.

Trình Nhật Phong há miệng, rồi lại khó khăn khép miệng. Từ bỏ việc cởi cái áo đỏ rực lửa trên người xuống.

Lần này cậu thăm dò, nhưng không thấy ai liền cẩn thận đi ra, chọn một hướng ngược lại với hướng đi mà cậu nhìn thấy khi nảy.

Đợi Trình Nhật Phong đi xa, Á Lợi Ngao với Tư Mạc An từ một chỗ khuất bước ra. "Như vậy cũng do ý kiến của Ngài ấy sao?".

Tư Mạc An nhẹ gật đầu rồi dẫn đầu đi về nơi tụ tập làm lễ tế.

Trình Nhật Phong không hề hay biết bản thân mình sẽ gặp không biết bao nhiêu phiền phức, mà chỉ một mực hướng phía trước chạy, tuy cách này bản thân cậu cũng thấy rất ngu ngốc, nhưng hiện tại không còn cách nào, đi tới đâu liền hay tới đó, có khi còn tìm thấy được đường ra.

Chỉ là đường trong mộ đạo quanh co, nhiều ngã rẽ, cậu đi một lát lại không biết mình đã đi tới đâu, dừng lại quan sát một chút, cậu âm thầm ghi nhớ, rồi đi thẳng phía trước, chỉ là đi nửa tiếng hình như cậu lại quay lại nơi khi nảy cậu đứng lại quan sát.

Trình Nhật Phong không nghĩ là mình đi vòng vòng, nhưng khi đi tới hiệp thứ hai dừng lại vẫn là cảnh sắc ban đầu thì trong lòng lộp bộp một tiếng, từ cửa hàng không gian lấy ra một thanh sắt nắm trên tay, ở trên tường khắc xuống chữ thập to đùng, rồi bắt đầu đi tiếp.

Chỉ là cậu thật sự quay lạo chỗ cũ, nơi cậu nửa tiếng trước đã khác chữ thập to đùng kia.

Trình Nhật Phong đưa tay vuốt mặt để lấy bình tỉnh.

"Đừng bảo trong mộ mà có mê cung nha, ông đây mệt rồi đó".

Cậu từ trong cửa hàng không gian lấy ra bình nước, đưa lên môi ừng ực uống cạn, thở ra một hơi rồi ngồi xuống nghỉ mệt.

Con đường cậu đi không có ngã rẽ, chỉ đi thẳng, cậu tin chắc là mình không hề đi khỏi đường thẳng mà chọn một ngã rẽ nào đó.

Nhưng nếu đây là mê cung thì quá kỳ quái đi, mê cung không phải là rất nhiều ngã rẽ, rồi ngõ cụt gì đó sao?

Trình Nhật Phong có chút sợ, đây dù gì là mộ phần của người ta, cậu ở trong này hết đi loạn rồi chạy loạn, có khi nào làm người ta không vui nên cố tình dẫn cậu đi vòng vòng không?

Suy nghĩ vừa mới xuất hiện liền bị cậu mạnh mẽ phủ định.

Cảm thấy tốt hơn rồi, cậu lại đứng dậy đi thẳng, lần này vừa đi Trình Nhật Phong vừa cẩn thận quan sát, trên tường không có hoa văn hay hình khắc gì cả, nó chỉ là bức tường bằng đất đá đan xen nhau mà thôi, cậu nhìn mỏi cả mắt mà không phát hiện sự khác lạ. Lại một lần nửa quay lại điểm ban đầu, cậu bực bội dựa lưng vào tường thở dốc.

Ai mà biết lưng vừa dựa vào tường, liền nghe thấy tiếng ầm ầm giống như tiếng vật nặng đang di chuyển hay nói cách khác là lăn tròn vang lên, mặt đất cậu đang đứng đang bị nghiêng đi đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Trình Nhật Phong còn chưa hiểu ra làm sao, bên tai đã nghe thấy tiếng cọ sát của vật nặng càng lúc càng lớn liền đưa mắt nhìn thử, không nhìn còn tốt, nhìn rồi chỉ có thể co chân chạy lẹ.

Một tảng đá tròn to lớn không biết từ đâu xuất hiện, vì mặt đất bị nghiêng đi mà không ngừng lăn xuống, cả thông đạo cao lớn bị tảng đá to lớn vừa vận che phủ, chỉ chừa lại các khoảng trống ở bốn góc.

Trình Nhật Phong phát hiện điểm đó, định lợi dụng mà thoát khỏi tảng đá to lớn, nhưng mà cậu không có cơ hội đó.

Do mặt đất càng lúc càng nghiêng, đá lăn một lúc một nhanh, cậu chỉ cảm thấy may mắn là lúc trước tham gia huấn luyện ở tương lai, nếu không cậu đã không chạy nổi mà bị tảng đá này nghiền nát rồi.

Chỉ là chạy như vậy không phải cách, Trình Nhật Phong không biết phải làm sao, cậu đi qua đi lại ở đây cũng hơn ba lần, lần nào không quan sát cẩn thận, một khe hở cũng không có nữa nói chi là lối rẽ hay cái lỗ nào.

Do dốc, đá tảng lăn càng nhanh hơn, Trình Nhật Phong quay đầu nhìn thử, thấy nó cách mình còn hơn mười mét, trong lòng liền quýnh lên không biết làm sao, chỉ có thể co chân chạy thục mạng về phía trước. Chỉ là tốc độ của cậu không nhanh bằng tốc độ lăn của đá. Khoảng cách ngày càng ngắn, đến khi cậu tưởng mình sẽ bị nó nghiền thành bột phấn thì "bùm" một cái, cậu mất trọng lực mà rơi thẳng xuống dưới.

"Ai ui, đau quá". Trình Nhật Phong ôm mông chật vật đứng dậy.

Cậu lúc nảy còn tưởng mình sẽ chết, không ngờ khi nảy dưới chân đạp hụt một cái lại lọt xuống đây.

Cậu đang đứng ở giữa một hang động, bên trong có các loại cây cối khác nhau, mà chủ yếu là cây ăn quả. Cậu cho là vậy vì cây nào cây nấy trái chín từng chùm, ngọt ngào tỏ hương mê người.

Trình Nhật Phong đè xuống cảm giác muốn hái ăn, cẩn thận quan sát, cây cối ở đây được đặt rất có quy luật, cao theo cao, thấp theo thấp, trái cùng màu ở một bên, loại dây leo lại ở một bên, phân chia rất rõ ràng.

Bên trong cũng chia thành các lối đi rõ ràng, cậu thấy phía xa xa là một cánh cửa gỗ màu tím, nghĩ là cánh cửa đi ra khỏi căn phòng liền không chút do dự mà thẳng hướng đi qua.

Theo mỗi tiếng bước chân của Trình Nhật Phong vang lên, các loại dây leo liền đung đưa thân mình rồi nhanh chóng dài ra, theo tiếng vang mà di chuyển lại gần.

Đợi đến khi Trình Nhật Phong phát hiện khác thường thì tụi dây leo chỉ còn cách cậu năm sáu mét, chúng như có linh tính biết cậu phát hiện ra chúng liền không chút do dự di chuyển nhanh hơn, thẳng hướng hai chân Trình Nhật Phong mà đánh tới.

Cậu lúc đầu nghe tiếng động không để ý vì nghĩ do tiếng gió nên cây ma sát nhau tạo tiếng cũng là bình thường, nhưng tiếng động ngày càng lớn cậu mới đưa mắt nhìn thì phát hiện mấy cây dây deo giống như dư phân bón kích phát phát triển mà dài ra nhanh chóng.

Việc đầu tiên cậu có thể làm là co chân chạy, phòng nhìn không lớn, nhưng khi cậu chạy lại cảm thấy nó rất xa a, dưới chân liền bị một dây leo quấn lấy, cuốn chặt, rồi dùng sức kéo cậu về.

Trình Nhật Phong không kịp phản ứng cứ như vậy bị nắm chân lôi đi, không hề có gì nghi hoặc, mặt cậu tiếp đất một cách thân mật, đau rát, nhưng cậu không để ý tới mặt đang đau rát, cậu chỉ lo thoát khỏi dây leo chỉ là càng vùng vẫy dây leo càng trói chặt.

Một ánh sáng tự nhiên loé lên rồi biến mất, Trình Nhật Phong cảm thấy nhiệt độ hình như nóng lên, cả người cậu liền không động nữa, những dây leo định trói cậu không biết bị gì mà cũng không động nữa, một lúc sau dây leo cuốn ở chân cũng không hiểu sao lại nới lỏng ra, rồi rút đi.

Cậu không chút do dự đứng lên nhắm ngay hướng cửa mà chạy. Chạy đến cửa liền dùng sức kéo, may mắn lần này kéo một lần cửa đã mở, cậu liền lao ra ngoài. Tay vỗ vỗ ngực cảm thấy may mắn vì mấy cái cây không biết bị cái gì.

Cho dù có huấn luyện, cậu cũng chịu không được kích thích như vậy đâu. Đây là lần đầu cậu thật sự đụng phải mấy thứ quái dị này a, đá lăn hồi nảy cậu có thể cho là cơ quan, nhưng cây mà tự động dài ra như vậy, còn biết bắt người là thể loại gì cậu không biết, cho dù có chuẩn bị tinh thần rồi khi đối mặt vẫn phải mất chút thời gian a.

Trình Nhật Phong không dám dừng lại lâu liền đi về phía trước, lòng cầu mong đừng gặp cái gì còn kinh khủng hơn cái này nữa, cậu còn yêu đời lắm chưa muốn chơi thử thách cực hạn với những thứ không biết trước này đâu.

Còn ánh sáng khi nảy chợt lóe mà Trình Nhật Phong thấy, nó hướng về nơi tế lễ rồi dừng lại. Nơi quan tài trống không được đặt trong phòng tế lễ sau khi ánh sáng biến mất liền xuất hiện một người. Người nọ an ổn nằm nơi đó nhìn qua như đang ngủ.

Những người canh bên ngoài phòng tế lễ thấy được, trong mắt ánh lệ, họ vui mừng hướng quan tài vái lạy. Rồi kích động đi thông báo cho những người khác.

Trên đường đi về phía trước không hiểu sao Trình Nhật Phong luôn có cảm giác mình bị thứ gì đó theo dõi. Cậu không khỏi phải tự nói với lòng là do bộ lạc kia đang đi tìm cậu.

Bản thân cậu cũng thấy lạ, họ nói cậu không hiểu có thể là do hệ thống của cậu đang sửa chữa không cung cấp dịch vụ phiên dịch ngôn ngữ cho cậu nên không hiểu thì đành đi.

Còn việc dây trói? Không phải sợ cậu trốn sao? Lúc ban đầu còn trói rất chặt rất cẩn thận cơ mà, vì cái gì lúc thay y phục lại nới lỏng ra? Là sợ cậu khó chịu sao? Này quá vô lý đi, còn nữa, cậu chạy trốn ra cũng cả buổi rồi không lẽ họ không phát hiện? Nếu nói không phát hiện thì vô lý trên cả vô lý.

Càng suy nghĩ Trình Nhật Phong càng thấy không ổn, nhưng bản thân lại không nắm chắc hiện tại cậu quan trọng với mấy người đó không hay cậu chỉ là con mồi có cũng được không có cũng được. Hiện tại quan trọng là an toàn thoát ra khỏi chỗ này.

Đi được một lúc có hai ngã rẽ, Trình Nhật Phong nhìn một chút rồi chọn đi bên trái, cậu thường hay chọn bên phải, nhưng không hiểu tại sao lúc này đây cậu tin chắc rằng đi bên trái mới đúng.

Đi được một đoạn vào bên trong thông đạo, cậu thấy trên nền có vô số cái lỗ to nhỏ không đồng nhất, không biết bên trong có gì không, cậu sợ vừa đi ngang bị thứ gì đó trong mấy cái lỗ kia bắt được, vì vậy cậu ném ra một cây lượt lấy trong cửa hàng không gian.

Cái lược vừa mới chạm đất vô số ngọn lửa từ trong những cái lỗ đen ở gần liền phun lên gần như là không có đường đi qua.

Trình Nhật Phong cảm thấy bản thân là chọn đường chết chứ chắc chắn thoát khỏi cái gì.

Vì không thể nào đi qua ngọn lửa cháy hừng hực như vậy, cậu quyết định quay ngược lại chọn con đường bên phải mà đi.

Chỉ là khi nhìn thấy trước mặt cảnh tượng y chan bên thông đạo bên trái, Trình Nhật Phong ngồi ôm đầu, quay lại nữa là điều không thể, mà không bước tiếp cậu sẽ bị bắt lại.

Cậu lục trong cửa hàng không gian xem có thứ gì sử dụng được không, nhưng lúc này lại phát hiện, trừ đồ ăn nước uống vẫn luôn sáng màu thể hiện có thề dùng được tuỳ thời, thì những thứ khác đã bị màu xám thay thế thể hiện không dùng được.

Xem xét một hồi những thứ phát sáng có thể dùng được trong tình huống này chỉ có một đó là nước.

Trình Nhật Phong dùng một cái kéo thẩy vào đám lỗ, kéo vừa chạm đất lửa liền phụt một cái cháy rực, không chút do dự đem thùng nước hất lên, nhưng mà không có gì xảy ra, lửa cháy thì vẫn cháy, nước chạm đất bị hút mất thì cứ việc bị hút mất, giống như nước sông không phạm nước giếng.

Đang do dự không biết có nên lấy cái chăn thấm nước rồi vọt qua không, Trình Nhật Phong mạnh vỗ đầu mình, tại sao cậu không nghĩ ra?

Vì vậy cậu từ cửa hàng không gian lôi ra một cái chăn bông, thấm nước rồi đem phủ lên người, cậu nhớ áo cậu đang mặc có nón vì vậy thấm ướt nón kéo lên trùm lên đầu, chỉ là cậu không phát hiện cái áo đỏ kia cũng có cái nón trùm phía sau, cậu đã vô tình lấy cả nó trùm lên đầu.

Chuẩn bị xong mọi thứ Trình Nhật Phong hít một hơi rồi lao nhanh vào trong đám hố to hố nhỏ kia, cậu đi tới đâu lửa bùng cháy lên tới đó, cậu cảm thấy mình không ngu tới nổi quên đôi chân, lúc nảy cậu đã thấm ướt giầy và quần, còn không quên dùng một lớp vải dày thấm nước buộc thêm vào, nếu không lúc này chân cậu cũng bị nướng chín có thể cắt xuống ăn luôn được rồi.

Nhìn theo bóng dáng bị lửa nuốt mất, Á Lợi Ngao có chút lo lắng hỏi. "Tư Mạc An ngươi nói cậu ta không sao chứ?".

"Ngươi yên tâm, cậu ta là người được chọn không nói, cái áo đỏ kia là thần vật, chỉ cần không bỏ nó ra thì sẽ không việc gì". Tư Mạc An không nhanh không chậm trả lời, đó là áo mà "Người" đích thân đưa tới, làm sao có thể có chuyện gì cho tế phẩm được, chỉ có điều y thấy lạ là tại sao lần này không giống lần trước, trực tiếp dùng huyết lệ tẩy tế đàn? Bên trưởng lão lại đổi thành hôn lễ? Tư Mạc An nghĩ không ra liền đơn giản không nghĩ nữa.

Chạy hơn mười phút đồng hồ, cái chăn bông cũng bị cháy thành vải rách, chân cũng bị bỏng đau đến nước mắt lưng tròng, Trình Nhật Phong cuối cùng cũng thấy mình thoát chết rồi, mừng đến nước mắt cũng chảy xuống.

Cậu sẽ không bao giờ lại gần lửa nữa, sức nóng thật đáng sợ, chúng bao vây lấy cậu không ngừng nóng hơn, nóng hơn nữa, chúng táp lên trên người cậu, làm cậu cảm thấy mình sẽ bị nướng chín, thật sự đáng sợ a.

Trình Nhật Phong ngồi xuống xem chân mình, bị phỏng rồi, vết thương không nhẹ chút nào, cậu từ trong không gian lấy ra thuốc, thuốc gì có thể giảm đau liền lôi ra hết, cậu khử trùng rồi cẩn thận sức thuốc giảm đau lên, lại bôi thêm một lớp làm dịu, rồi thêm một lớp chống viêm. Rồi dùng vải sạch cẩn thận băng bó, rồi lấy ra đôi giày mềm mềm đi vào.

Xong hết tất cả, Trình Nhật Phong dựa lưng vào tường mà thở.

Chưa bao giờ cậu thấy sợ như lần này, phía trước không biết lại có thứ gì đang đợi cậu, cậu lại không thể quay đầu, quay đầu là tử lộ, đi tiếp mới mong tìm ra sinh lộ mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net