Chương 2: Marsupilami... ???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy vết thương đã ổn, nhưng Trình Nhật Phong cảm thấy mình cần ngủ một giấc, hệ thống lại nói ở đây an toàn, cậu liền không do dự, kéo chăn trùm kín bản thân rồi rơi vào giấc ngủ.

Cậu ngủ không được bao lâu thì cảm thấy cả người mình đung đưa, giống như cả cơ thể đang bị treo trên không trung liền mở mắt ra nhìn thử.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn cảm thấy trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Lúc ngủ cậu nhớ mình nằm dưới đất, lưng còn dựa vài thân cây khi mở mắt ra lại nằm treo leo trên một nhánh cây. Không bị dọa cho ngất là may lắm rồi vội điều chỉnh hô hấp lấy lại bình tĩnh. Trình Nhật Phong liền hỏi hệ thống. "Này sao tao ở trên cây vậy?".

Hệ thống đang lựa chọn tai động vật không nhanh không chậm đáp. [Ký chủ được đưa lên đây để tránh dã thú đi săn].

Khi nảy không phải nó nhanh tay lẹ chân kéo ký chủ lên đây thì bị cái con dã thú kia ăn sạch rồi, hừ hừ đã vậy ngủ đủ rồi còn không biết cảm ơn người ta, còn ở đó khó chịu cái gì? Có tin ông đây hại ngươi sống không bằng chết ở Thú Nhân thế giới này không? Nhưng mà vẫn không được a.

Hệ thống thả Trình Nhật Phong còn đang bị treo lủng lẳng trên nhánh cây xuống, khi cậu tiếp đất liền đưa cho một cái mặt nạ.

Trình Nhật Phong nhận mặt nạ rồi nhìn một lát, ở Tương Lai hệ thống cũng đưa cậu mặt nạ khi chuẩn bị đến học viện Các Lộc nhập học, cái mặt nạ đó làm cả người cậu cứ giống tiểu bạch thỏ, ngốc ngốc không hiểu chuyện. Còn cái mặt nạ lần này trông có vẻ rất bảnh trai. Cậu liền tháo lớp mặt nạ trên mặt xuống, lấy trong cửa hàng ra nước sạch tẩy rửa mặt sạch sẽ một lần.

Điểm dung mạo cậu đã được cải thiện tuy không tới mười điểm, nhưng khi sờ vào không còn cảm giác nhão nhoẹt nữa, cậu cảm thấy vô cùng mừng, vì cộng điểm ngẫu nhiên Trình Nhật Phong cũng không biết làm sao để điểm dung mạo tăng lên, lúc đó có lẽ cậu sẽ dùng được dung mạo thật để đi ngao du à không đúng đi du lịch khắp mọi nơi.

Tẩy sạch rồi cậu cẩn thận đeo lớp mặt nạ hệ thống đưa lên, từ một thư sinh ngốc nghếch vèo một cái biến thành chuẩn soái ca.

Cậu nhìn mình trong gương cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không biết tả mình thế nào cậu chỉ có thể nói "Ta thật đẹp trai".

Hệ thống không thèm để ý đến ký chủ nhà nó đang tự kỷ lại đưa cho cậu một cái cài có một cái tai tam giác màu xám, bên tai còn lại là màu trắng. Cậu không hiểu "Đưa ta cái này làm gì?".

[Ký chủ cậu lại quên, ở đây khi thú hoá sẽ giữ lại một vài bộ phận của thú sao? Đặc biệt là giống đực, nếu cậu không đeo vào cậu sẽ được xem là giống cái, cậu tự chọn đi, tôi là đang giúp cho cậu thành giống đực để đi cua em gái cậu muốn, nếu cậu không thích có thể làm giống cái để cùng em gái nói chuyện]. Có quỷ mới tin nó thật sự muốn giúp, đây là do Bối Bối ở phương trời nào đó ngắm sao mà kêu nó làm đó. Mẹ kiếp thử, có ai là hệ thống như nó không? Bị một cái hệ thống về hưu sai gì làm đó thế này?

Còn cái vấn đề Bối Bối sai hệ thống làm là không phải, tại vì lúc nâng cấp lại hệ thống Bối Bối đã động tay động chân chỉnh sửa lại hết rồi, cho nên hệ thống của Trình Nhật Phong mới hiểu lầm là Bối Bối vừa mới yêu cầu nó đổi lại một số chi tiết trong nhiệm vụ của cậu.

Trình Nhật Phong nhìn hai cái tai nhỏ khác màu một chút rồi để lên đầu, cũng không có gì khác lạ, cậu thử sờ lỗ tai của mình thì thấy nó vẫn ở đó nhưng nhìn qua gương thì chỉ thấy hai cái tai xám trắng ở trên đầu. Trình Nhật Phong thử muốn nhúc nhích cái tai trên đầu kia, qua năm phút cậu mới làm nó nhúc nhích được, cũng xem như hiểu được cách vận hành của nó.

Cậu đang kích động thì cảm thấy bên hông của mình có cái gì đó ấm ấm xù xù cọ qua một cái rồi đặt ở trên chân, vì vậy cậu vén chân ra nhìn. Nhìn xong cậu im lặng nửa phút.

Cái trên chân cậu là một cái đuôi xù lông với hai màu xám và trắng đang xen nhau.

"Cái đuôi ở đâu ra thế?"

[Là bộ phận đi kèm của cái tai trên đầu cậu a]. Tới nó mà cũng không lựa chọn được thì làm sao? Cái cửa hàng là của nó, vậy mà ưng ý muốn lấy ra lại lấy không được, chọn tới chọn lui vẫn là không lấy ra khỏi cửa hàng được, chỉ có cái tai hai màu này là lấy được, vì vậy nó cũng không buồn chọn lựa nữa, tuỳ vận may của ký chủ đi.

Cậu cũng không rối rắm tới cái tai hay cái đuôi tự nhiên mà có nữa, cái cậu quan tâm là làm sao ra khỏi đây a.

[Nhiệm vụ thành lập, ký chủ phải ra khỏi đây trước tối hôm sau, điểm cộng là ngẫu nhiên]. Hệ thống nhạy bén phát hiện được suy nghĩ của cậu nên nhanh chóng ra nhiệm vụ, nếu không nhanh ai biết ký chủ nó có đổi ý ở lại trong rừng không? Nó thì không sao đi, với cơ thể và võ thuật của ký chủ nó thì không hề an tâm tẹo nào. Tuy ký chú nhà nó đã học xong phần võ thuật trung cấp, nhưng chưa lần nào vận dụng, hệ thống lúc nào cũng siêu việt hết nên nó không lo có vấn đề gì trong vỏ thuật đã truyền đạt cho ký chủ, nó chỉ lo ký chủ không vận dụng được mà thôi.

Trình Nhật Phong muốn xem bản đồ của khu rừng Vạn Phúc và khu vực xung quanh để xem mình nên đi đâu, nhưng hệ thống không chịu mở chỉ ở một bên nói.

[Ký chủ ở đây không phải tương lai, không có khoa học tiên tiến không cung cấp được bản đồ, kí chỷ muốn liền tự mình vẽ đi, à nói luôn, ở mỗi thế giới khác nhau sẽ bị giới hạn khác nhau, kí chủ phải nổ lực thích ứng hơn nữa, nếu không là chết đó].

Cậu cũng không quan tâm lắm, cậu có tự tin mình sẽ thích ứng tốt mọi hoàn cảnh.

Nghỉ mệt đủ rồi, ăn uống no đủ rồi Trình Nhật Phong quyết định tìm đường đi ra khỏi khu rừng.

Nói gì thì nói với một người quanh năm suốt tháng sống trong thành thị đi xe có người đưa, đi chơi có người lên kế hoạch, vào rừng có hướng dẫn viên,... Bây giờ thật sự ở trong rừng muốn tự tìm đường ra khó đến cở nào?

Nhưng cậu vẫn chọn đại một hướng mà đi.

Hệ thống thấy hướng Trình Nhật Phong chọn có thể đi ra khỏi bìa rừng liền im lặng không lên tiếng nhắc nhở.

Khi mà Trình Nhật Phong đứng dậy rời đi, cái con vật có cái đuôi thật dài lúc trước Trình Nhật Phong thấy cũng đi theo.

Cậu đi hơn ba tiếng nhưng vẫn chưa thấy cái gì, trên đường đi thấy đủ loại động thực vật lạ thường, cậu có đứng lại nhìn xem, cậu thấy được có một con giống thỏ, nhưng thân lại cao to hơn thỏ gấp đôi, tai lại ngắn hơn tai thỏ bình thường, màu lông là màu xám.

Cậu lại thấy một con giống với heo rừng nhưng không phải heo rừng, nó lớn hơn heo rừng gấp đôi, trên đầu lại có một cái sừng, đuôi lại giống đuôi bò.

Cậu lại thấy con sâu lông lớn bằng cổ tay. Vừa gặp Trình Nhật Phong liền chạy mất dạng. Đừng đùa, có ai thấy một con sâu lông to bằng cổ tay dài một mét chưa? Thật sự rất kinh khủng đó.

Cây cối thì nhìn không có gì khác lạ, chỉ là quả của chúng rất lạ, cậu có hái xuống ăn thử một quả màu trắng đục, không ăn thì thôi ăn rồi cậu phải uống hai chai nước mới thấy hết mặn. Đúng là mặn, giống như là uống nước muối vậy đó.

Một quả màu đỏ, ăn vào cay muốn xé lưỡi, cậu đang hoài nghi mấy cái cây này là gia vị nấu ăn a.

Đến khi cậu thấy được cái cây cao bốn mét, quả màu hồng, ăn rất ngọt lại còn mát lạnh, cậu mới cảm thấy an ủi vị giác của mình.

Trình Nhật Phong một bên vừa đi một bên vừa thử "đồ ăn" không phát hiện có một con vật đang bám theo cậu.

Cậu cho dù có học võ đi cũng hơn bốn tiếng rồi nên có chút chịu không được, liền đi thêm một đoạn tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu cậu biết tại chỗ nghỉ ngơi còn an toàn hơn đi thêm vài bước cậu chắc chắn sẽ không đi thêm.

Vừa mới đi thêm được một đoạn ngắn, từ phía sau lưng có gì đó nhào về phía cậu, một con vật lông đen, cao hơn hai mét, tứ chi to khoẻ thân hình đồ sộ.

Nếu cậu không có học võ chắc chắn sẽ không phát hiện và kịp thời né tránh, không thôi bị con này đè cho chết ngất rồi.

Chỉ là con vừa tới này không cho Trình Nhật Phong có thời gian nghỉ ngơi, nhào tới chụp không được người liền quơ tay một phát đánh qua.

Cậu mới nảy tuy né được, nhưng còn chưa kịp đứng vững lại, thì cái con kia đã một vuốt đưa qua, nếu như cho cậu thêm động cơ phản lực hay là phép thuật tu chân gì đó mới có thể né được a.

Trong lòng gào thét làm sao đây? Không lẽ bị đập chết ở đây? Trình Nhật Phong cảm giác eo bị vật gì đó quấn quanh rồi nhắc cậu lên trên không.

Trình Nhật Phong giật mình, hoảng sợ không biết cái gì đang diễn ra, liền nhìn xuống bụng mình thì thấy một cái đuôi màu vàng đóm đen đang quấn quanh bụng mình, nhìn theo cái đuôi, phát hiện cái đuôi thật dài, nhìn theo một hồi mới thấy được chủ nhân của cái đuôi này, cậu chỉ có thể há hốc miệng, mắt trợn to phá huỷ hình tượng soái ca.

Thứ cậu thấy là gì? Là một con vật cao nửa mét, toàn thân màu vàng kim, trên thân có các đóm đen, có đôi tai dài một gang tay, giống với hình chữ nhật, đứng bằng hai chi sau, còn có cái đuôi thật dài?

Có ai biết hình tượng này là con gì không?

Có ai xem phim hoạt hình "Marsupilami" không?

Là nó đó.

Cái con chỉ có trong phim hoạt hình hiện đang đứng trước mặt Trình Nhật Phong.

Cậu đưa tay dụi mắt mình hai lần mới dám khẳng định mình không có nhìn sai.

Lúc nhỏ cậu rất thích phim hoạt hình Marsupilami này, xem đi xem lại mà không biết chán, ở trong nhà cũng để một tấm hình A0 của con Marsupilami này a.

Hiện giờ nó đang đứng trước mặt cậu nè, thật sự rất kích động.

Marsupilami trong lòng cậu là bùa hộ mệnh a, lúc bé cậu muốn có một con để theo mình, không muốn làm gì liền cho Marsupilami làm, không muốn ăn liền để Marsupilami ăn giúp, còn gặp nguy hiểm chỉ cần có Marsupilami bên cạnh chắc chắn không chết được.

Lúc đó cậu bị em gái cười quá trời quá đất nói cậu ảo tưởng đó chỉ là phim hoạt hình thiếu nhi.

Bây giờ tận mắt thấy một con làm Trình Nhật Phong xúc động đến muốn ngửa cổ hét to.

Lúc mà Trình Nhật Phong còn đang suy nghĩ làm cách nào để lôi kéo con Marsupilami trước mặt này về với mình thì đã được con Marsupilami thả xuống đất, còn bản thân nó thì đem con vật khổng lồ đen xì cao hai mét đánh bay ra xa.

Khi cậu lấy lại tinh thần thì không thấy con Marsupilami đâu nữa, thay vào đó là một người nam nhân đẹp trai vô cùng, tóc vàng kim, sáng bóng đang đứng trước mặt mình.

Cậu ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh của con Marsupilami nhưng không thấy, trong lòng không khỏi một hồi thất vọng.

Kiều Lâm thấy thú nhân giống đực từ trong hưng phấn đi ra đang định nói chuyện thì lại phát hiện người này nhìn ngó gì đó, khi nhìn không thấy mục tiêu lại thất vọng, đôi tai nhỏ trên đầu cùng với cái đuôi vì mất hứng mà chụp xuống nhìn rất đáng thương nhưng lại rất đáng yêu.

Trình Nhật Phong không biết nhờ tác dụng của đôi tai và cái đuôi cậu thành công làm được biểu tình bán manh của động vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net