Chương 2 : Nơi Này Là Nơi Nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong khó thở nên mở mắt ra một bên cố gắng hít thở một bên nhìn xung quanh, nhưng vì ánh sáng quá chói cậu không thể nào mở ra ngay được, đành phải chờ thích ứng một chút mới mở ra được.

Đây là căn phòng trắng, lại nghe có mùi của thuốc khử trùng, cậu liền nghĩ đây là bệnh viện, còn chưa biết đây là đâu thì trong đầu vang lên giọng nói trẻ con, rất khả ái, chỉ nghe giọng cũng làm người ta yêu muốn chết.

"Chào anh em là Bối Bối, anh có thể gọi em là Bối Bối, hoặc Bánh Bao, em là hệ thống tự do". Bối Bối vui vẻ giới thiệu bản thân mình.

Còn Trình Nhật Phong thì dại ra, cậu biết mình là đã xuyên đi rồi, một chuyện hy hữu chỉ có trong truyện vậy mà ứng trên người cậu, cậu còn chưa có tiếp thu được mình bị đụng xe một cái liền vui vẻ xuyên đi thế này, lại còn nghe tới cậu còn có một cái hệ thống.

Hệ thống biểu thị cái gì? Đó là hố, toàn là hố, trong truyện đam mỹ không phải cũng nhờ hệ thống hố tra mà các bạn thẳng nam liền cong đó sao? Còn tìm được cho mình một nam nhân ân ái đến vui vẻ?

Trình Nhật Phong nuốt nước miếng, phải, cậu cũng muốn cong để tìm người yêu, nhưng nếu xuyên rồi ở đây chắc cũng phải có nữ bình thường cho cậu yêu chứ nhỉ? Bánh bèo cũng được, nữ phụ cũng được, là nữ là có thể, cậu chỉ thích thân hình của nữ, đồng thời có thêm mấy đứa con lại càng tốt.

Bối Bối không nghe thấy Trình Nhật Phong trả lời lại lên tiếng.

"Anh, anh nghe em nói gì không? Đừng có bơ em nha, anh bơ em là em hố anh thật đó, mà em đào hố thì chắc chắn anh chết chắc đó".

Trình Nhật Phong nghe thấy hố liền lấy lại tinh thần. "Em gọi Bối Bối nhỉ? Vậy em biết tại sao anh ở đây không?".

"Cái này thì em không có biết nha, em cũng bị đưa tới đây rồi ký kết khế ước với anh". Bối Bối dùng giọng nói khả ái của mình ra vẻ nghiêm túc nói.

"Vậy em đến từ đâu? Ai tạo ra em?". Trình Nhật Phong hỏi, cậu đọc truyện cũng rất nhiều, hệ thống cũng không ít, nhưng không có cái nào đề cập tới xuất thân của hệ thống làm cậu rất tò mò, hôm nay hệ thống ở bên người cậu, cậu phải điều tra rõ mới được.

"Cái này, cái này em cũng không biết nói thế nào nữa, lúc em có ý thức thì chính mình đã là hệ thống rồi, tụi em do một đầu não điều khiển và phân phối phối hợp với ký chủ của mình, khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nâng cấp, đến khi nào nâng cấp đến tối cao chúng em liền được tự do". Bối Bối ăn ngay nói thật nói, chính nó cũng không nhớ được trước đó là như thế nào, khi mở mắt ra liền là hệ thống rồi.

Trình Nhật Phong nghe xong câu trả lời thất vọng vô cùng, không rõ ràng, không chi tiết có lẽ cậu không nên hỏi, nhưng trong đầu lại nhảy ra một ý, cậu liền hỏi "Hệ thống nếu yêu ký chủ hay ký chủ yêu hệ thống thì như thế nào?".

Trong một truyện cậu từng đọc qua, hệ thống và ký chủ cuối cùng thành đôi với nhau, sống rất hạnh phúc, như vậy cũng thật là không tệ, cái hệ thống của cậu giọng khả ái như vậy chắc là rất đáng yêu, việc giới tính cậu liền có thể bỏ qua được.

" Vẫn được a, nhưng anh đừng hy vọng việc đó với em, vì em có ông xã rồi!". Bối Bối vui vẻ hồi trả lại một câu không chút nào do dự.

"Hiện tại em nhỏ như vậy đã có ông xã?". Cậu có chút không tin hỏi ngược lại.

"Anh đừng nghe giọng mà đánh giá sai con người em nha, em đã tồn tại trăm ngàn năm rồi đó, chỉ cần lần này giúp anh thành công là em có thể tự do với ông xã em rồi". Bối Bối vẫn dùng  giọng nói khả ái của mình nói.

Trình Nhật Phong như bị xét đánh, tồn tại trăm ngàn năm mà còn có thể đống giả trẻ con dùng giọng nói non nớt khả ái đi lừa người? Có còn đạo lý không? Nhưng cậu lại thấy hứng thứ ở chỗ khác hơn vì vậy liền hỏi.

"Em ở đây vậy ông xã em đâu?".

"Đương nhiên là đem theo rồi, mỗi lần giúp một người em sẽ để anh ấy tiến vào không gian hệ thống của em, khi đến nơi tạo cho ông xã một cái thân phận, nghề nghiệp rồi thả ông xã ra, vậy là em và ông xã có thể sống chung rồi.". Bối Bối đắc ý mà kể.

Lần này Trình Nhật Phong thật sự hạn hán lời rồi, cái hệ thống của cậu rất trâu bò, đem theo cả người yêu ngàn vạn năm để đi giúp kí chủ. Thật sự như vậy được sao?

Không đợi Trình Nhật Phong tiếp thu trước mắt liền xuất hiện hai người, một anh tuấn nhìn qua giống mới vừa thành niên, một khả ái đáng yêu còn vị thành niên đang nhìn cậu cười.

"Đây, ông xã em" Bối Bối chỉ Thanh niên bên người nói, trên mặt là nụ cười hạnh phúc . "Em là Bối Bối rất vui được quen anh".

Trình Nhật Phong nhìn mà ghen tỵ, nhưng cậu vẫn thấy tìm vợ sinh con hạnh phúc hơn.

Bối Bối giới thiệu xong lần nữa cũng không có nhìn tới Trình Nhật Phong như thế nào liền đưa tay trái vuốt lên lỗ tai trái của Trình Nhật Phong một cái, tay phải còn lại cũng vuốt lên bàn tay phải, khi Bối Bối dời tay đi, nơi lỗ tai trái của Trình Nhật Phong liền xuất hiện một cái khuyên tai màu đỏ như máu hình đầu lâu, trên ngón tay út xuất hiện một chiếc nhẫn màu đen với hoa văn là con rắn.

"Của anh đó, em là hệ thống tự do nên em phải được tự do bên ông xã em, còn lại chúc anh may mắn, nhiệm vụ của em như vậy là xong rồi". Nói xong Bối Bối và người thanh niên liền biến mất.

"Này anh còn chưa hỏi nơi này là nơi nào mà". Trình Nhật Phong gọi với theo, nhưng không có ai trả lời cậu, đến cuối cùng việc quan trọng cần hỏi cậu không hỏi được bất cứ thứ gì.

Cậu suy nghĩ một chút những gì Bối Bối nói lại thấy chính mình bị lừa rồi.

Bối Bối nói là đã ký khế ước với cậu rồi như vậy không phải liền ở bên cậu giúp đỡ cậu sao? Như thế nào đưa hai thứ cho cậu liền nói nhiệm vụ xong rồi?

Trình Nhật Phong nghi ngờ Bối Bối là người đem cậu tới đây, vì có lỗi với cậu nên cho cậu hai món đồ xem như bồi tội.

Nhưng thật ra những gì Bối Bối nói là thật. Vì Bối Bối là một cái hệ thống tự do, tự do ở đây là bản thân hệ thống có thể tự do làm điều mình thích mà không bị ký chủ ràng buộc, còn có, tự do chỉnh sửa nhiệm vụ của ký chủ khi cần thiết. Vậy nên khi Bối Bối đưa bản nhiệm vụ và cửa hàng không giới hạn cho Trình Nhật Phong nhiệm vụ của Bối Bối liền hoàn thành và nó hoàn toàn được tự do mà tận hưởng nhân sinh, nhưng vẫn có thể động tay chân một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net