Chương 2: Thức Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt thứ cậu thấy đầu tiên là rất nhiều người, họ đi qua đi lại trước mặt cậu, Trình Nhật Phong mộng, không hiểu tình huống cho nên hỏi hệ thống chuyện gì xảy ra.

Tử Ảnh nghe hỏi liền ân cần vì anh hai của mình mà giải thích. "Vì anh hai đặc biệt cho nên xuyên đến một thế giới khác nhau sẽ xuyên nguyên con a, ở mỗi thế giới khác nhau hệ thống sẽ vì anh hai lập một cái đúng quy cách thân phận mà tồn tại, thân phận sẽ luôn là anh hai không đổi, vì vậy hiện tại anh hai bị xuyên đến đây".

"Khoan, hình như anh nghe không hiểu em nói cái gì, sao ngôn ngữ loạn xạ vậy?". Trình Nhật Phong nghe hiểu, nhưng mà từ một cái nói nhiều rõ ràng ngôn ngữ biến thành nói nhiều ngôn ngữ khó hiểu là gì? Cậu đáng lý không để ý tới, nhưng mà hệ thống ngôn ngữ dịch đã không xong, em trai nhỏ này của cậu cũng định nói chuyện khó hiểu thì cậu phải làm sao?

"Chắc do em đọc nhiều truyện cover quá nên vậy". Tử Ảnh ngượng ngùng cười.

Vì do đặc quyền của nó hiện tại nằm trên ký chủ, mà Trình Nhật Phong đã có chút tích lũy, nó liền sử dụng tích lũy vào mục đích riêng, tải game và truyện chữ về, cho nên bị ảnh hưởng chút ít đi.

Trình Nhật Phong nghe vậy cũng không rảnh truy cứu, chỉ hỏi.

"Vậy thân phận hiện tại của anh là gì? Có nghề nghiệp gì không?".

"Anh gọi Trình Nhật Phong là giám đốc một công ty XXX, chuyên ngành YYY, độc thân, từ nhỏ là trẻ mồ coi, được một chú giúp đỡ, chú ta chết rồi còn lại anh". Tử Ảnh nhìn thông tin trên bản điện tử nói cho Trình Nhật Phong nghe.

Cậu nghe xong liền nga một tiếng hỏi lại. "Em trai, anh là giám đốc công ty mà cho anh đi bộ sao?".

"Anh hai, tính cách nhân vật của anh là gần gũi với mọi người, anh thân thiện, quan tâm người khác".

Trình Nhật Phong như nhớ ra gì đó liền hỏi, một bên đi về phía trước, một bên quan sát sự náo nhiệt của dòng người.

"Anh hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ như thế nào? Ý anh là anh của thế giới này ấy".

"Anh đi thì thế giới này vẫn hoạt động bình thường a, còn nhân vật của anh sẽ do thế giới này tự động bổ khuyết, anh nghĩ xong nhiệm vụ rồi đi là nhân vật anh thay thế biến mất hả? Anh thật ngây thơ". Tử Ảnh vui vẻ khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của cậu, hì hì, anh hai đừng trách em, tại làm hệ thống rất chán, phải cùng ký chủ đùa giỡn một chút lấy lại niềm vui a.

Cậu bị nói ngây thơ cũng bỏ qua, tự nói với mình đây là cái em trai nhỏ, tính trẻ con, không nên chấp nhất.

Cậu tới thế giới này, thông tin gì đó là do hệ thống cung cấp, một chút cảm giác tồn tại lúc đầu đều không có, tới đường đi tới công ty cũng phải hỏi Tử Ảnh, thật vất vả mới tới được nơi, tới nơi rồi cậu mới thấy mình tồn tại rồi.

"Chào Trình tổng". Ai đi ngang qua cậu, không phải, nhân viên nào thấy cậu liền sẽ vui vẻ chào hỏi cậu.

Làm cậu chào lại tới nổi cơ mặt vì giữ nụ cười mà có chút đơ luôn rồi.

Trình Nhật Phong vào công ty, thư ký liền đưa tài liệu cần thông qua cho cậu ký tên, cậu làm xong mọi thứ rồi ngồi xem lại thông tin thế giới. Không xem thì thôi, xem rồi.

"Đệt, cái gì vậy hả? Không phải ngôn tình sao? Không phải không ngược sao? Tử Ảnh nói anh nghe một chút".

Cậu xem lại thì phát hiện đây là một cái thế giới tang thi, toàn tang thi, thật sự là tang thi a, cái đám người mới nảy chào hỏi cậu là tang thi đó, cô thư ký xinh đẹp vừa rồi lễ phép cười với cậu cũng là tang thi a, một đám xác sống đó.

Xác sống không nói đi, xác sống có thể cùng người chào hỏi sao? Có thể duy trì trật tự thế giới sao? Giống như con người nói chuyện, trao đổi, làm việc sao? Làm ơn ai đó nói cho cậu biết cái thế giới Mạc Thế này chỉ là giả đi.

Tử Ảnh lại rất đúng lúc cho cậu một chậu nước lạnh. "Anh chấp nhận đi, đây quả thật là Mạc Thế thế giới, cho nên người ngoài kia toàn là tang thi, em chúc anh may mắn".

"Khoan từ từ, nếu là tang thi có thể làm việc sao?". Trình Nhật Phong không muốn tin tưởng, muốn tìm một cái lỗ hổng để an ủi mình, cậu không muốn phải cùng tang thi nói chuyện nhân sinh hay yêu đương gì đó.

"Đây là nguỵ đó anh hai, buổi sáng họ sẽ như con người bình thường, buổi tối họ sẽ là tang thi, và căn cứ theo ba màu để phân cấp bậc tang thi". Tử Ảnh ở một bên phổ cập kiến thức cần thiết cho Trình Nhật Phong, nó cũng mới biết đây là cái thế giới toàn tang thi mà thôi a, thật đáng sợ.

Tang thi hoạt động về đêm, họ có thể nhìn, nhưng không thấy, họ có thể nghe nhưng không hiểu, và họ cũng có thể nói, nhưng không thể ra tiếng.

Chúng được phân chia theo ba màu sắc của móng tay.

Màu trắng cấp bậc thấp nhất, chúng như những con rối cho cấp xám và đen sai bảo, chúng không có ý nghĩ, không thể nhìn, cũng không thể nói.

Màu xám thì có thể nghe, nói nhưng không thể nhìn. Chúng chịu quản giáo của cấp đen, và đi quản giáo cấp trắng.

Màu đen có thể nghe, nói, và nhìn thấy, chúng có ý thức, có suy nghĩ và ngay cả cảm xúc cũng có.

Ba cấp bậc có cùng một loại nhu cầu đó là ăn, chúng ăn thịt, nhưng không phải của đồng loại, mà là của những cái bị đánh dấu là thức ăn.

Thức ăn trên người sẽ có một mùi hương, chỉ cần trời tối mùi hương đó sẽ từ người thức ăn phát tán ra, tang thi sẽ căn cứ mà đi lại chén một bữa.

Và Trình Nhật Phong không hề may mắn phát hiện, cậu là một trong những cái thức ăn của tang thi đã được đánh dấu.

"Tại sao anh lại là thức ăn vậy hả?". Trình Nhật Phong ở trong lòng gào thét. Như vậy vui vẻ chào hỏi, được người ta quan tâm là vì cậu là thức ăn của chúng nó sao, omg, ông đây không cần đâu, cần đổi ngay một cái thế giới khác.

"Cái này do anh ăn ở có đức, anh hai chấp nhận đi". Là do hệ thống sợ anh nhàm chán nên cho anh thêm phần thưởng bất ngờ, Tử Ảnh im lặng bổ sung.

Trình Nhật Phong cảm thấy nguy cơ chồng chất, cậu là thức ăn cho zombie vậy thức ăn của cậu là gì? Không phải sẽ là zombie chứ hả? Cậu không muốn, tuyệt đối không muốn, đó chỉ là cậu tưởng tượng thôi, mà nếu là như vậy thật cậu cũng không sợ, cậu còn cửa hàng không gian không siêu cấp đỉnh sao? Có nó cậu không cần lo rồi.

Tử Ảnh rất không muốn đánh bay cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh hai mới nhận, nhưng sự thật luôn tàn khốc, đối mặt trước mới là con đường sống.

"Anh hai, cửa hàng sau khi em nâng cấp đã có sự thay đổi rồi, nó sẽ theo từng hoạt động của thế giới mà hạn chế vật phẩm anh có thể sử dụng, nhưng may mắn là nếu vận khí anh tốt cửa hàng sẽ mở vật phẩm anh cần trong thời gian nhất định".

Nghe xong mặt Trình Nhật Phong càng khó xem, còn đang ở một bên tự cứu vớt tâm hồn mình, bên kia thư ký tang thi đã tiến vào, trên tay là cái khai đựng gì đó, thanh âm mang theo sự phấn khích khó nén. "Trình tổng, tới giờ ăn trưa rồi, đây là phần của ngài".

Cậu kêu để lên bàn, đuổi người, tiếp tục ngồi thôi miên chính mình không sao, nhưng khi tầm mắt nhìn đến cái khai đựng thứ gì đó đỏ ao trên bàn, Trình Nhật Phong không cần biết nó là gì liền chạy một mạch vào toilet bắt đầu nôn.

Tới khi tốt hơn rồi, định kêu thư ký tang thi đem đi lại nghe giọng thanh niên non nớt, nhưng rất nghiêm túc vang lên bên tay.

"Anh, là thịt sống đó a, còn là thịt người".

Trình Nhật Phong lần này nôn đến mật xanh mật đỏ đều muốn nôn ra hết, cậu thề, cậu sẽ tốc chiến tốc thắng ở cái thế giới này, sớm ngày rời đi, ở đây lâu thêm chút nữa cậu chắc chắn sẽ thành người điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net