Chương 20: Cướp Va Ly Rất Vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cả đám thức dậy đập vào mắt là đội trưởng nhà mình ôm bé thỏ nhà mình ngủ ngon trên so pha.

Hàn Thiên thức từ sớm rồi, nên bị đội viên mình nhìn cũng xem như không thấy nhắm mắt ôm người kia, cảm nhận hơi ấm của người kia.

Trình Nhật Phong ngủ một lúc cảm thấy lạnh muốn chết, định thức dậy lấy chăn, nhưng chưa làm gì hết thì lại cảm thấy ấm lên, vì vậy cứ thoải mái nhào vào trong lòng của Hàn Thiên sưởi ấm, ngủ tới khi cảm thấy thỏa mãn mới chịu thức dậy.

Và bị nhìn cho không hiểu gì hết, cả đám ba người trên giường, hai người cạnh giường, ba người trên sàn đối diện đang đưa mắt nhìn cậu như muốn nói cái gì đó, nhưng lại giống như không phải nhìn cậu mà nhìn ai đó phía sau cậu. Vì vậy cậu quay đầu, thấy ngay cái mặt Hàn Thiên gần ngay kế bên.

Hàn Thiên thấy cậu nhìn qua liền nở nụ cười. "Chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng". Cậu trả lời.

Cả đám kia ngã lại trên sàn, đội trưởng cười, còn chào buổi sáng với bé thỏ, trong khi tụi y ở đây hắn lại không thèm nhìn tới, đúng là phân biệt đối xử, phải tách bé thỏ ra, nếu không sẽ bị dạy hư, đây là nổi lòng chung của những người còn lại.

Mọi người về phòng mình vệ sinh cá nhân rồi đi nhà ăn ăn sáng, và quyết định kế hoạch cướp va ly vĩ đại.

Vì để va ly trong phòng không phải ý tưởng hay, chỉ cần là người biết kỹ năng bẽ khoá thông tin sẽ mở cửa được cho nên cả đám đem va ly theo.

Và nhờ Mộc Kỳ cả đám phát hiện công năng khác của nhẫn không gian, vì vậy đem va ly ném vào đó.

Va ly là do đặc chế, chỉ có thể để ở ngoài, không có nhẫn không gian nào chứa được nó, mà công năng mới của nhẫn không gian của họ là chứa được những thứ đặc thù, vì vậy cái va ly được giải quyết.

Mười người cười cười nói nói đi nhà ăn, hôm qua mạnh ai nấy trôi qua, vì vậy hôm nay cả nhóm dính với nhau thực hiện kế hoạch, còn việc bắt đầu từ đâu thì phải xem người đầu tiên tìm đến họ là ai cái đã.

Trình Nhật Phong nhớ tới ly rượu hôm qua, đồ uống gì đó liền không muốn uống nữa, nhưng cậu ăn cay quá không có nước đúng là khó chịu, vì vậy đứng dậy nói với mọi người là đi lấy nước.

Mộc Kỳ thấy đi lấy nước cũng đi theo.

"Bé thỏ muốn uống cái gì, anh đi lấy cho".

"Không phải chúng ta đang đi sao?". Trình Nhật Phong liếc nhìn y một cái, mấy cái người này nghe tới kế hoạch của hôm qua liền như ăn phải thuốc, hiện tại đang đi lấy nước còn muốn tách ra đi?

"Ừ nhỉ! Mà không sao, em hình như rất thích uống nước cam thì phải? Chúng ta lấy toàn bộ là nước cam đi ha". Mộc Kỳ nhìn thoáng qua người vừa đi ngang y, rồi dựng ngón cái với Trình Nhật Phong.

Hùng Ưng thấy ngón cái của Mộc Kỳ dựng lên thì nói với Mộc Hạ. "Bắt đầu kìa, nữ áo tím, va ly tím, đang đi về hướng này".

Mộc Hạ nhìn thoáng qua rồi lôi kéo, Kim Xảo, Kim Lân, Ngân Hoàng với Lý Nhuệ đi chừa lại Hùng Ưng, Thanh Giác và Hàn Thiên ở lại.

"Đi chúng ta đi qua kia lấy thức ăn cho bé thỏ, khi nảy tôi chỉ thấy bé thỏ ăn có một chút thôi".

Nữ áo tím thấy mười người đang tản ra cũng không nhanh không chậm đi lại gần, mục tiêu hạ thủ của cô là thanh niên trông có vẻ bình thường kia, trên đường đi dừng lại lấy hai ly rượu rồi tiếp tục đi về phía đó.

Hàn Thiên liếc mắt ra hiệu cho Hùng Ưng cũng liền lặng lẽ đi riêng ra.

Mục đích của cả đám là mạnh ai nấy bắt cá, và bắt luôn cho Trình Nhật Phong.

Hùng Ưng cúi người nói gì đó với Thanh Giác cũng rời đi, Thanh Giác nhìn mọi người đi hết rồi khóc không ra nước mắt. Giã bộ đứng dậy định rời đi và như dự liệu bị gọi lại.

"Này cậu kia, có rảnh cùng tôi đi ngắm cảnh không? ".

" Nếu không chê, tôi xin bồi quý cô ngắm cảnh ". Thanh Giác nở nụ cười nhẹ, lịch sự bắt lấy tay của đối phương hôn lên mu bàn tay một cái.

Thế là hai người dắt nhau đi ngắm cảnh, chỉ là vừa đi qua ngã rẽ Thanh Giác không chút lưu tình đánh ngất cô ta lấy va ly thẩy vào nhẫn không gian, xong rồi quay người bỏ đi xem như không có chuyện gì xảy ra.

Con mồi hiện tại của bọn họ chỉ có một, đứa nào mà ôm va ly đi trước mặt ông ông cướp hết.

Bên này Mộc Kỳ cũng làm tương tự, y để Trình Nhật Phong kéo va ly hồng của cậu đến nơi để nước ngọt, bản thân thì làm như vệ sĩ đi theo.

Khi lấy được nước cả hai đi ra ngoài định ngắm cảnh biển thì bị trận đường, Mộc Kỳ không phải chiến sĩ, nhưng mà từ nhỏ lớn lên học không ít kỹ thuật phòng thân, bị ba người cản đường cũng không xem là gì, kêu Trình Nhật Phong ôm nước và va ly đứng qua một bên tự mình động thủ.

Ba tên cản đường ăn một phát ngay chỗ hiểm, nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn. Ba người ba cái va ly, Mộc Kỳ nhìn Trình Nhật Phong cười nói.

"Đúng là bé thỏ, đi với em mới có chút mà anh có ba cái va ly rồi a, còn đá được ba phát, đá đến đã ghiền luôn".

Thế là cuộc cướp va ly kéo dài tới trưa thì dừng lại, mọi người ăn xong liền tập hợp tại phòng của Trình Nhật Phong.

Thanh Giác nói ra kết quả của mình sáng nay. "Được hai cái, theo tôi được biết thì số người tham gia thách đấu rất ít, đa số chọn cướp va ly, và số người cướp va ly giống chúng ta khá nhiều, họ có nhẫn không gian đặc thù".

Ngân Hoàng cũng nói thêm "Hai cái, đại đa số họ sẽ chọn cách diệt khẩu chứ không như chúng ta chỉ đánh ngất".

"Những người chết bị xử lý một cách bí mật, người bị đánh ngất sẽ được đưa về". Kim Lân tiếp lời nói.

Mọi người nói ra số va ly buổi sáng của mình xong đều nhìn Mộc Kỳ vẫn chưa nói gì, sớm giờ chỉ có Hàn Thiên được ba cái va ly nhiều nhất trong nhóm.

"Đừng nhìn tôi a, chúng tôi được năm cái, toàn là công của bé thỏ đó, ai nhìn em ấy với tôi cũng nói dễ bắt nạt nên lao đầu vào vì vậy ha ha, tôi thật vui vẻ". Mộc Kỳ không hề che giấu mà nói, bị mọi người liếc xéo.

"Chúng ta có thể thấy được từ đây về sau muốn lấy được va ly của người khác lại càng khó khăn hơn". Hàn Thiên tổng kết "Nếu như ai cũng giống như những người khoe khoang lúc sáng thì số người bị diệt sáng giờ sẽ không nhiều như vậy, chúng ta cần phải bảo đảm mình còn cho tới lúc thuyền cặp bến cũng được rồi, nhưng nếu đã chơi thì cũng phải lấy được số va ly yêu cầu đúng không?".

Mọi người gật đầu chờ câu tiếp theo.

"Nhẫn không gian chúng ta không thể mở được, vì vậy chỉ có chủ nhân của nó nở được, mà muốn như vậy thì người phải sống, cho nên chúng ta chuẩn bị kế hoạch bắt người về kêu họ giao tài sản cho chúng ta". Hàn Thiên vừa dứt lời mọi người đều hoan hô, cái này không biết gọi là gì nữa, trắng trợn đi cướp đoạt kiểu này làm máu con người ta sôi trào, tới Trình Nhật Phong cũng thấy muốn thử một lần cho biết.

Thấy mọi người lại ôm vai bá cổ lên kế hoạch Trình Nhật Phong xoay người đi ra ngoài hóng gió biển.

Cậu nhìn biển rộng lớn trước mặt, tâm chợt bình tĩnh lại, cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mùi của biển liền theo mũi đi vào trong dạo một vòng rồi lại đi ra, làm cậu cảm thấy thoải mái.

Đứng trên con thuyền vô cùng lớn, nhưng so với biển lại vô cùng nhỏ bé, chỉ cần một cơn sóng có thể đem con thuyền này chìm sâu vào đáy biển.

Trên con thuyền so với biển nhỏ hơn không biết bao nhiêu này lại có từng người một mất đi sinh mệnh, còn đáng sợ hơn cả việc bị biển nhấn chìm một lúc một.

Nhưng Trình Nhật Phong không phải sợ cái này, cậu sợ bản thân chưa tùm được vợ lại chết đi a.

Đứng một lúc lâu, từ khi nào bên người lại nhiều ra thêm một người, người nọ cũng nhìn biển rồi chậm rãi nói, trong giọng mang theo chút bi thương.

"Biển thật đáng sợ, nếu chết ở đây, sẽ không còn ai nhớ đến chúng ta nữa".

Trình Nhật Phong nhìn qua, thấy là một cô gái, ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc váy xanh dương, áo phong trắng, nét mặt có chút ưu buồn nhìn mặt biển ngoài xa kia, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng cùng cô nhìn nó.

Một lúc lâu cô gái lại lấy lại tươi cười cùng cậu chào hỏi. "Maily Zero, chào cậu".

"Trình Nhật Phong, chào quý tiểu thư". Trình Nhật Phong vẫn rất là vui vẻ với các em gái chủ động làm quen, cậu phải học cách chủ động làm quen em gái mới được, cứ kiểu này quả thật không ổn.

"Đừng khách sáo, nhìn cậu còn rất trẻ, hai mươi sao?". Maily nhìn nam nhân đứng cạnh mình, cứ có cảm giác đứng cạnh người này làm cô cảm thấy an tâm và thoải mái, tuy là nhìn nam nhân này có chút ngốc? Chắc là do cách cậu ta ăn mặc nhỉ?

"Ừ, mọi ngươi luôn bảo tôi nhìn không lớn chút nào hết". Trình Nhật Phong nói đùa, trong lòng thì rơi lệ, ai nói đùa đâu, mấy tên kia toàn chọn ngay chỗ đau của cậu tuy cậu biết này là do mặc nạ với cách tạo hình mà ra, nhưng không tài nào chịu được.

"Cậu có thể thay đổi phong cách một chút, ví dụ như,..... ". Maily gợi ý cho Trình Nhật Phong một số cách phối đồ, cô là nhà thiết kế, lần này vì một số lý do mà không thể không tham gia, hiện giờ lại gặp được một cậu ngốc, rất hợp để thư giãn, chỉ mới hai ngày, người đi cùng cô hiện giờ chỉ còn lại năm người, cô không biết mình đến cùng có tới được nơi đó hay không nữa, hay chìm sâu dưới đáy biển không còn ai nhớ tới? Nhưng hiện giờ nói chuyện với ngốc manh rất thú vị.

Trình Nhật Phong không biết lại bị xem thành ngốc manh, vẫn còn vui vẻ cùng em gái trao đổi.

Càng nói cậu càng thấy em gái này rất thích hợp làm bạn, đi thêm bước nữa vẫn có thể, nhưng cậu không dám hỏi, đó giờ chưa bao giờ hỏi trực tiếp người ta có người yêu chưa, cũng chưa bao giờ ngõ lời yêu ai, bây giờ kêu cậu nói đúng là không nói được. Vì vậy Trình Nhật Phong lại lên kế hoạch cho bản thân là phải có được kỹ năng tán gái.

Trò chuyện hơn hai tiếng hai người mới tạm biệt nhau về phòng.

Trên đường về Trình Nhật Phong lại gặp kẻ cướp va ly, là một người đàn ông ăn mặc lịch sự, mặt mày sáng sủa, nhưng nói năng lại không chút lịch sự nào.

"Đưa va ly của mày cho tao".

"Không có đem theo". Trình Nhật Phong không để ý nói, người đàn ông này nói năng tuy như vậy nhưng chắc cũng không ngốc đâu ha? , nhưng trước tiên cậu nhìn ra được người này trên tay có nhẫn không gian giống của cậu, có thể bên trong cũng đã có một hai cái va ly gì rồi, và cách ông ta thường dùng là như vầy với những người nhỏ yếu như cậu.

"Mày đùa tao à? Cái va ly trong nhẫn của mày". Người đàn ông đó nhìn cái nhẫn không chớp mắt.

"Nhẫn của tôi chỉ dùng đựng đồ, ông có thể kiểm tra". Trình Nhật Phong xoè tay đưa cho người đàn ông kia xem. Cậu đã chỉnh lại chế độ bình thường rồi, có nhìn cũng nhìn không ra.

Người đàn ông không tin, nhưng khi nhìn thấy chỉ dùng để đựng đồ thì có chút thất vọng, lại không muốn đơn giản bỏ qua cho con cừu non trước mặt vì vậy lại nói. "Dẫn tao tới phòng mày, mày đưa va ly cho tao xem như xong".

Trình Nhật Phong cười trong bụng, kế hoạch cậu thành công rồi, vì vậy vừa cúi đầu vừa dẫn người đàn ông về phòng mình.

Cậu đi về phía phòng mình mở cửa rồi nhào vào bên trong, do không chú ý nên đụng mạnh vào người bên trong, Hàn Thiên bị Trình Nhật Phong va mạnh có chút lảo đảo lùi lại hai bước mới đứng vững, cũng ôm chặt cái người nhào vào lòng mình, định hỏi xem có chuyện gì thì thấy bên ngoài có người đàn ông.

Không đợi Hàn Thiên ra lệnh Hùng Ưng với Lý Nhuệ đã nhào ra kéo người vào phòng.

Người đàn ông chưa kịp mừng vì chuẩn bị có thêm cái va ly nữa đã bị bắt lại, gã cũng thấy có người trong phòng, nhưng nhìn thế nào cũng là lũ nhóc không có chút sức nên mới không rời đi, vì một chút chậm trễ và khinh địch đó nên gã bị bắt rồi.

Hàn Thiên kéo Trình Nhật Phong lại ghế ngồi một bên hỏi xem có bị thương không, một bên gật đầu với nhóm Hùng Ưng.

Trình Nhật Phong lắc đầu nhận ly nước được đưa tới uống ừng ực một phát hết sạch, cậu nói chuyện hai tiếng thật sự rất khát a.

Nhưng hành động đó trong mắt nhóm người Hàn Thiên là cậu bị doạ sợ, cho nên tên đàn ông vừa bị bắt gánh hết hậu quả.

Vì không muốn làm dơ phòng của Trình Nhật Phong nên Lý Nhuệ lôi người đàn ông này đi qua phòng của Hùng Ưng ở đây xử lý ổng.

Trình Nhật Phong muốn đi theo lại bị Hàn Thiên kéo lại.

"Cậu đi đâu?".

"Đi xem mấy người đó làm gì ông ta".

"Không cần, ở đây nghỉ ngơi đi". Hàn Thiên kéo người ngồi xuống ghế.

"Tôi không mệt, đi đi xem một chút". Trình Nhật Phong nhất quyết không bỏ qua, vì vậy lại đứng lên, vừa đứng lên lại bị kéo về lần này trực tiếp ngồi trên dùi của Hàn Thiên.

Trình Nhật Phong cũng không thấy có gì lạ, cái tên này không muốn cho cậu đi trời có sặp cũng không đổi ý, vì vậy ngồi luôn trên đùi Hàn Thiên, cằm quả táo trên bàn cắn ăn.

Hàn Thiên hết biết nói gì với người này rồi, hắn không biết tại sao bản thân lại quan tâm người này nhiều như vậy? Không phải chỉ để cảm ơn thôi sao? Giúp được gì hắn cũng đã giúp hết rồi, nếu nói cảm ơn xong cũng xong lâu rồi, vậy mà hắn lại không nở buông tay.

Hàn Thiên ôm eo người nọ, vừa chạm vào người trong lòng liền đứng bật dậy.

"Nhột biết không?". Trình Nhật Phong giật mình một chút khi bị chạm vào eo, nhưng nhiều hơn là nhột a, nếu nhịn xuống không được đã ném trái táo đang ăn đập vào mặt Hàn Thiên rồi.

Hàn Thiên chỉ cười không đáp, hắn cảm thấy nếu đã không muốn buông tay vậy thì cứ giữ lấy đi. Nhưng mà người này không dễ lừa tới tay như vậy đâu, hắn thấy con đường theo đuổi vợ của mình lại tăng thêm một tầng khó khăn rồi.

Ba tháng, chung nhà, chung phòng, lúc nào cũng có thể thấy vậy mà không đủ, cũng tự lừa mình dối người chỉ là cảm giác nhất thời, nhưng hiện tại hắn khẳng định, hắn thích người này rồi. Vậy cũng nên triển khai kế hoạch theo đuổi rồi nhỉ? Hay cứ từ từ?

Trình Nhật Phong thì một bên ăn táo một bên lắng nghe tiếng động cách vách, một bên suy nghĩ xem bên kia xảy ra cái gì.

Hai người hai tâm trạng khác nhau im lặng chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net