Chương 21: Tốc Chiến Tốc Thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau Hùng Ưng trên tay hai cái va ly đi vào, Lý Nhuệ, Kim Lân phía sau mỗi người cũng lôi theo hai cái va ly đi vào phòng Trình Nhật Phong những người khác thì chạy đi lấy đồ ăn.

"Ông ta ra tay trước nên va ly ông ta lấy được xem như khá nhiều, sáu cái. Thủ đoạn cũng không đến nổi nào chỉ nhầm vào những kẻ nhìn yếu một chút, lấy được rồi thì bỏ qua không giết, nên tụi tôi thả đi rồi". Lý Nhuệ ngồi lên giường tuỳ tiện lấy một cuốn sách nói, nhưng khi nhìn thấy thứ ghi trên cuốn sách thì âm thầm bỏ xuống, đồ của đội trưởng tốt nhất không nên nhìn.

Cuốn sách mà Lý Nhuệ bỏ xuống là cuốn sách hệ thống đưa cho Trình Nhật Phong, nhưng dòng chữ vốn có trên cuốn sách đã biến thành "hành động ngọt ngào khi đang yêu", mỏng mỏng chứ không còn dày cọp một lớp nữa.

Hàn Thiên không lên tiếng, hắn đang suy nghĩ, thời cơ ra tay tốt nhất đã qua mất rồi, bây giờ việc tìm kiếm cho đủ số va ly sẽ khó khăn hơn rất nhiều, thủ đoạn cũng phải tăng lên chứ không thể nào nói chuyện lừa gạt hay đập ngắt người ta được nữa rồi.

Hắn có ưu thế về số người, mười người ở đây có thể hoàn hảo giết chết một người chỉ trong nháy mắt, ở đây việc giết người lại không bị cấm, lại càng đơn giản hơn, nhưng khó khăn là nhẫn không gian, nó phải được chủ nhân cho phép mới mở ra được.

Muốn bẽ khoá thông tin của nhẫn không gian cũng không phải chuyện đơn giản.

Hắn lại suy nghĩ một hồi thì tầm mắt lại dừng trên người Trình Nhật Phong.

Lúc này cậu vẫn còn đang ăn, có lẽ bản thân cậu không phát hiện cậu rất thích ăn trái cây, nếu trong phòng có trái cây cậu sẽ ăn cho đến khi hết sạch mới chịu dừng lại. Cậu đang bỏ một trái nho xanh nho nhỏ vào miệng, đôi môi mỏng khép mở đem trái nho bao kín, lại động động một chút sẽ thấy yết hầu của cậu lên xuống một cái, lại bỏ một trái nho khác vào miệng, lặp lại động tác đó nhiều lần cho đến khi trên tay không còn gì để ăn.

Trình Nhật Phong ăn hết trùm nho cuối cùng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, xoa xoa hai tay đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa tay không thèm để ý tới bốn sinh vật trong phòng mình, phòng cậu lúc nào cũng có người, cậu đã quen rồi.

Thấy cậu đi rồi hắn mới thu hồi tầm mắt lôi suy nghĩ của mình về.

Khi mà Mộc Hạ ồn ào đẩy cửa bước vào câu đầu tiên chính là "Bé thỏ em đâu rồi? Ra đây anh bảo này".

Trình Nhật Phong đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn Mộc Hạ ánh mắt như đang nói có gì nói nhanh đi.

Mộc Hạ cũng không để ý liền nhanh miệng cùng với Thanh Giác và Mộc Kỳ kể lại chuyện bên trong nhà ăn của tầng bốn.

Lúc cả đám kéo nhau xuống nhà ăn tầng bốn ở trong đó đã có rất nhiều người, không phải là giờ ăn nhưng lại có nhiều người như vậy nên cái nhóm sợ thiên hạ không loạn này chui qua xem náo nhiệt.

Bên trong đứng đầy người, nhưng chính giữa lại chừa ra khoảng trống, trên sàn nằm năm sáu cái xác, chuyện chết người trên thuyền này đã không còn lạ gì nữa rồi, nhưng năm sáu cái xác đã nằm ở đó hơn một tiếng mà chưa thấy ai dọn đi, lúc này lại có hiện tượng lạ, trên xác bắt đầu tràn ra thứ dịch màu đen gì đó, tuy không hôi không thối nhưng lại có tính ăn mòn.

Có người đã liên hệ quản lý kêu xử lý, nhưng họ nói là thú oán cá nhân họ không nhúng tay vào, muốn gì thì kêu người làm ra việc đó dọn dẹp.

Nhưng đáng tiếc không ai nhận, bây giờ chỉ có thể đứng nhìn mấy cái xác bị rữa ra, dịch thể đen lan tràn ăn mòn một lớp sàn.

Ở đây người nào người nấy là yêu quái, với hình ảnh như vậy vẫn có thể ngồi ăn được.

Khi nhìn đủ rồi họ tản ra và dùng bữa, chỗ của những cái xác đương nhiên sẽ bị bỏ qua.

Nhưng chuyện chưa có hết, những người ngồi gần cái xác nhất tự nhiên lăn ra chết, không một tiếng động, lúc này bên quản lý mới chịu nhúng tay lôi xác đi xử lý và nói với mọi người họ sẽ không tham gia xử lý một lần nào nữa.

"Tôi nghĩ ở đây  có âm mưu mà chúng ta không biết". Ngân Hoàng ăn miếng bánh ngọt nói.

Lúc Mộc Hạ kể lại Thanh Giác đã phân phát đồ ăn cho mọi người.

"Chúng ta lên thuyền cũng chỉ mới ba ngày, nhưng chuyện chúng ta không biết lại nhiều lắm, nghe nói tầng một đã loạn lên hết rồi, không ai muốn ở đó nữa, ngày đầu tiên khi chúng ta ở trong phòng, tầng một số người chết hơn một nửa". Kim Lân nói, này là y cùng vài người còn sống khi ở tầng một dạo một vòng trên lưỡi hái tử thần.

Họ nói là biết lên đây thì không còn mạng để ra, nhưng nhìn cái cảnh giết người không hề che giấu kia họ vẫn là  chịu không được.

"Tôi cảm thấy chúng ta bị lừa rồi". Hàn Thiên chậm rãi nói. "Chúng ta không phải đi giết vài người mà là giết một đám người trên thuyền này, chúng ta đại diện cho kế sách của Bill quốc, nếu chúng ta thắng thì kế sách của Bill quốc sẽ được thông qua và thực hiện, nếu chúng ta thua thì âm mưu phía sau của những kẻ điên sẽ được thực hiện, vì vậy chúng ta không cần nương tay, nhưng lấy đủ số va ly rồi bảo vệ mạng sống của mình cho tốt là được rồi".

Trình Nhật Phong nghe được một câu bị lừa rồi thì những gì Hàn Thiên nói lúc sau liền không nghe thấy gì hết. Buồn bực muốn chết thì lại nghe Hùng Ưng nói.

"Theo tình hình này chúng ta mà chậm sẽ bị giết chết trước khi thu đủ số va ly".

"Vậy chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi, thanh lý cho đủ số va ly rồi đi phòng bếp lấy thức ăn, những ngày còn lại thì ở trong phòng bé thỏ". Kim Xảo cũng nói.

"Tôi đã có thể bẽ khoá thông tin của nhẫn không gian rồi, cho nên cứ tận sức càn quét đi". Mộc Kỳ đóng tắt giao diện bẽ khoá thông tin của nhẫn không gian nói.

"Vậy càn quét đi, Hùng Ưng với Lý Nhuệ thành một đội, Mộc Hạ, Kim Lân một đội, tôi một đội, những người còn lại ở yên trong phòng của Nhật Phong, nhẫn mỗi đội mười cái đi, thu đủ thì đi nhà ăn lấy thức ăn rồi quay lại phòng thu dọn đồ qua phòng Nhật Phong , đúng bảy giờ chúng ta điểm danh.". Hàn Thiên nhìn một chút những người ở đây rồi phân công.

"Cẩn thận một chút".

Nói rồi dẫn đầu ra ngoài, những người phân công cũng nhanh chóng tìm mục tiêu, Trình Nhật Phong mù mờ nhìn những người đó, cậu không rõ Hàn Thiên phân công cái gì, làm những gì, chỉ có thể cùng hệ thống trò chuyện.

[Ký chủ cứ ở yên trong phòng đã là giúp đỡ lớn nhất rồi]. Hệ thống rất không lưu tình trả lại một câu.

"Tốc độ này thì không có gì thay đổi chứ?". Trình Nhật Phong cũng lười quản, cậu đang tính nhiệm vụ xong sẽ tách nhau ra đi ngắm cảnh, tìm cơ hội trèo cơ giáp một phen.

[Tốc độ thuyền đang nhanh hơn, có thể trưa hôm kia chúng ta cặp bến]. Hệ thống so sánh một chút nói.

" Nhiệm vụ chỉ ở trên thuyền thôi sao?".

[Không, khi cặp bến còn một lễ tẩy trần đang chờ, cậu sống qua đợt đó nữa nhiệm vụ mới đi gần tới đích thôi, còn phải thực hiện một lần chiến đấu cuối cùng nữa mới hoàn thành nhiệm vụ]. Hệ thống dùng giọng nghiêm túc nói, nó cũng cảm thấy quá phiêu lưu, nếu như nó không phải hệ thống thì mấy việc này không thể nào biết được, mà không biết thì cho dù kí chủ sống được đến khi cặp bến, vừa bước xuống thuyền chờ đợi lại là đạn bay xuyên người.

"Vậy sao trước đó ngươi không ngăn ta lại? Chọn thực hiện một cái nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn?". Trình Nhật Phong sắc mặt âm trầm, cái chờ hắn phía trước thật thú vị.

[Do ký chủ chọn a, ký chủ nên nhớ do chính cậu chọn, cậu chọn xong rồi tôi mới đưa nhiệm vụ, không trách tôi được vì tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của ký chủ]. Cái người can hệ được tới cậu hiện tại đang vui vẻ bên ông xã rồi, bỏ lại tôi chiếu cố cậu nè biết không? Có mệt mà không thể kể thật là khổ mà.

Nhóm người Trình Nhật Phong ở trong phòng không gì làm cả đám liền chơi đánh bài chờ những người khác về.

Nhóm người Hàn Thiên ra ngoài tuy không mấy thuận lợi lấy được nhẫn không gian, nhưng mà với sự kết hợp và thân thủ của bọn họ chuyện liền đơn giản hơn nhiều.

Đúng bảy giờ mọi người tập hợp lại trong phòng Trình Nhật Phong, Hàn Thiên kiểm tra số nhẫn lấy được, tổng là hai mươi bốn cái. Tất cả đều giao cho Mộc Kỳ để y bẽ khoá thông tin lấy va ly bên trong ra.

Vì có đem đồ ăn từ nhà ăn về nên mọi người lại chia đồ ăn rồi bắt đầu ăn uống, ăn xong rồi thì về phòng bản thân tắm rửa một cái đem đồ cần dùng qua phòng Trình Nhật Phong.

Trình Nhật Phong đã không còn gì để nói rồi, với lại nó lại đảm bảo an toàn cho nên cậu cũng không để ý tới nữa.

Mộc Kỳ vẫn như cũ ngồi trên ghế bẽ khoá từng cái nhẫn không gian.

Vì cấu tạo đặc thù nên việc bẽ khoá có hơi vất vả một chút, nhưng hết một buổi tối không ngủ Mộc Kỳ cũng đã lấy hết va ly bên trong ra.

Nếu tính luôn của họ lúc trước thì có một trăm mười cái, dư được mười cái.

Trình Nhật Phong rất tò mò làm sao họ lấy được nhiều nhẫn như vậy nên hỏi, nhưng không ai chịu nói cho cậu nghe, vì vậy cả đám một đêm chỉ mở mắt nhìn Mộc Kỳ bẽ khoá nhẫn không gian mà qua. Tới khi cái nhẫn cuối cùng bẽ xong Hàn Thiên ra lệnh cả đám đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net