Chương 3: Bị Phiền Đến Phát Hoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thiên kỳ này phải nói vô cùng nóng nảy, hắn tới thế giới này tròn mười năm, ở đây mười năm Hắc Dạ cư nhiên chỉ giao nhiệm vụ cho hắn làm, ngoài ra cái gì cũng không nói.

Hắn không biết Trình Nhật Phong sẽ tới thế giới này không, nhưng trước đó phải hỏi thương thế của cậu sao rồi.

Chỉ là cho dù hắn có hỏi thế nào Hắc Dạ vẫn vô cùng ác ý không trả lời hắn, vì vậy mà trong mười năm qua hắn chỉ có thể làm nhiệm vụ làm nhiều đến nổi không biết bản thân đã làm bao nhiêu, khi không có nhiệm vụ thì đi ra ngoài giết chóc để phát tiết. Đồng thời cũng tìm kiếm tung tích của Trình Nhật Phong. Chỉ là lần nào ra ngoài hắn cũng phải thất vọng quay về.

Lần này tốt rồi, cuối cùng người cũng đến bên cạnh hắn.

Nhẹ nhàng đặt Trình Nhật Phong lên long sàn, kéo chăn đắp lại cho cậu, rồi ngồi ở mép giường nhìn chăm chú vào khuôn mặt đã thay đổi kia.

Lần nào cũng vậy, hắn chỉ có thể nhận ra cậu bởi mùi hương kia.

Hắn phát hiện, chỉ cần hắn đang tìm Trình Nhật Phong, mùi hương kia sẽ nồng đậm hơn, hắn đứng ở xa vẫn có thể ngửi được. Mà khi hắn đã ôm người này trong lòng, nhốt người này cạnh hắn, thì mùi hương kia cứ thoang thoảng mà quấn lấy hắn. Làm hắn không thể nào rời xa được, nó giống như một loại thuốc phiện vậy.

Nhìn gương mặt có chút non nớt của trẻ con trên giường, Hàn Thiên cẩn thận chạm vào, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ lại đường nét khuôn mặt của cậu. Hắn rất muốn biết dung mạo thật sự của cậu, dung mạo sau vết bỏng trên mặt kia.

Hàn Thiên cứ một lần lại một lần vẻ lại đường nét khuôn mặt của cậu mà không biết chán, cho dù cậu đã hôn mê vẫn bị sờ đến khó chịu, rất muốn tỉnh đạp chết cái thứ sờ mó lung tung kia.

Chỉ là chắc do cơ thể mới được chữa trị, cần chút thời gian thích ứng nên Trình Nhật Phong muốn ngủ nhiều hơn là thức dậy đạp tên nào đó.

Hàn Thiên thấy cậu nhíu mày thì rút tay lại sợ đánh thức cậu, nhưng hắn lại muốn đánh thức cậu, hỏi xem thời gian qua cậu như thế nào, do dự một hồi vẫn là không đánh thức, vì hiện tại Trình Nhật Phong ở đây chứng tỏ cậu phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới đi được, mà nhiệm vụ của hắn cũng gần xong rồi, chỉ cần giải quyết mục tiêu cuối cùng là có thể hoàn thành, hắn chỉ cần đợi nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.

Như vậy thời gian hắn ở bên cậu sẽ lâu hơn.

Nhưng nếu xem theo tình hình hôm nay thì hình như hắn đã hiểu đại khái nhiệm vụ của cậu là gì rồi.

Chỉ cần đợi cậu tỉnh liền có thể biết rồi. Nghĩ như vậy Hàn Thiên cởi ngoại bào lên giường ôm người đang ngủ say vào lòng.

Chỉ là nghiêm túc ôm một chút hắn lại nhìn không được xoa xoa chỗ này, nhéo nhéo chỗ kia, kiểm tra cậu từ đầu tới chân.

Trình Nhật Phong buồn bực đập vào cái tay đang ở trên ngực cậu sờ sờ, bóp bóp cái gì đó một cái, rồi xoay người chọn chỗ thoải mái tiếp tục ngủ.

Hàn Thiên hình như chơi rất vui, cứ như vậy hết xoa chỗ này đến sờ chỗ kia, lại kéo kéo chỗ nọ, chỉ là thuỷ chung Trình Nhật Phong không chịu tỉnh.

Nghịch đủ rồi hắn cũng nhanh ngủ, ngày mai lại nói tiếp đi, hôm nay là hôm hắn ngủ ngon nhất sau khi đến thế giới này.

Sáng hôm sau Trình Nhật Phong thức dậy do bị thiếu khí, cậu mở mắt ra nhìn thì mơ hồ thấy cái đầu lớn của ai đó, không hình như là con gì đó, cảm giác hít thở không thông cũng biến mất.

Còn chưa nhớ mình đang ở đâu, Trình Nhật Phong cảm thấy cậu vừa bị người ta sờ ngực.

Sờ ngực? Theo bản năng cậu đẩy cái thứ bán đè trên người cậu ra, chỉ là mới thức dậy, cậu không có khí lực, cho nên không đẩy được người đi, còn nghe thấy tiếng nói trầm thấp không phải của nữ giới vang lên bên tay.

"Tỉnh". Hàn Thiên ý cười trên mặt không chút nào thu lại, còn càng cười càng tươi, Trình Nhật Phong tuy không có tính khó chịu khi rời giường, nhưng mỗi khi rời giường là cậu sẽ mờ mịt trong chốc lát. Rất đáng yêu.

"Buông". Trình Nhật Phong không kiên nhẫn, cái giọng này? Không phải của Hàn Thiên thì còn là của ai?

Hàn Thiên không những không buông ra mà còn cố ý véo véo lên ngực cậu vài cái, tay còn lại cũng không yên mà sờ sờ bên này một chút, nhéo nhéo bên kia một chút.

Trình Nhật Phong cuối cùng biết mình đang ở đâu trong tình huống nào, rất không nể tình mà vỗ mạnh lên đầu Hàn Thiên. Cho chừa nè, mới sáng ra đã định tấn công ông, ông không đánh cho ba má mi nhìn không ra mi thì ông không họ Trình nữa. Nghĩ như vậy, cậu lại không hề xem mình đánh có trúng không mà cầm gối lên đập tới bom bóp.

Chỉ là vừa mới đánh trúng thì nghe "rắc" một tiếng, cùng với tiếng hít khí của ai đó. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy trên đầu Hàn Thiên có dòng máu đỏ chảy xuống, còn chưa kịp biết làm gì thì đã nghe giọng tên ẻo lả nào đó bị ai cắt tiết mà đặt biệt thanh, cao và chói tai vô cùng.

"Nhanh, nhanh, bắt thích khách, có người hành thích hoàng thượng". 

Sau đó là một trận "Thích khách ở đâu?", "Bắt lại, thích khách trên giường hoàng thượng". "Đừng để hắn chạy". 

Rồi tiếng nói của ai đó nghe rất vang "Ai nha, đừng có lo bắt thích khách, hoàng thượng máu rồi, mau truyền, mau truyền thái y". "Nhanh cho truyền Lưu thái y". "Ngẩng ra làm gì nhanh đi".

Đợi đến khi đâu vào đấy, cơn quay cuồng cũng không còn Trình Nhật Phong mới phát hiện mình bị tên lính áo đỏ cùng tên áo đen nào đó giữ chặt hai tay đè ở trên mặt đất.

Còn chưa kịp mở miệng nói cái gì thì tên giọng cao kia lại lên tiếng. 

"Giải đi, giải đi, đưa vào đại lao chờ xử lý".

Thế là cậu cứ thế biết được cảm giác ngồi đại lao sao khi mới tới cổ đại một đêm, nhìn ba mặt trong đại lao đều là các tù nhân không ra hình dạng, sau lưng là bức tường lạnh giá cao vời vợi, cậu khóc không ra nước mắt.

Lúc trước cậu không nên nói cổ đại là tốt đẹp thế nào, văn hóa thế nào, nghệ thuật thế nào, chưa gì đã chuẩn bị cảm nhận được mười hai cách bức cung ở cổ đại rồi, số cậu thật đen.

"Nè tên tù nhân hành thích hoàng thượng sáng nay, ngươi thật giỏi có thể một hơi trèo lên giường hoàng thượng luôn, chỉ ta với, ta mà thoát khỏi đây cũng muốn leo lên giường hoàng thượng như ngươi, chắc chắn cảm giác rất tuyệt đúng không?". Tên phạm nhân bên phải thấy có bạn mới liền chạy lại làm quen.

"Ngươi tài thật, đã lên được giường hoàng thượng, vậy có làm được..". Tên phạm nhân bên trái còn chưa nói xong đã bị người khác xen vào.

"Các ngươi ở đó nói mò cái gì, nhìn cái bản mặt này khẳng định là làm xong rồi, uổng công ta bỏ nhiều sức như vậy mà không một lần thành công, ai, thật là tiếc quá đi mất, ta mà ra khỏi đây khẳng định sẽ thành công, ta không nói chuyện với các ngươi nữa, đi nghĩ cách đây, lên một kế hoạch hoàn mỹ". Tên phạm nhân đối diện nghe thấy vậy cũng nói, nhưng nói được ột nửa thì giọng nhỏ dần rồi tự lẩm bẩm với bản thân. 

Những phạm nhân khác nghe thấy vậy cũng ngươi một câu ta một lời, Trình Nhật Phong lúc đầu đã nghe không hiểu họ nói cái gì, lúc này lại càng không biết họ đang nói cái gì, vì vậy không có hứng thú mà nghe họ nói, định đi vào góc ngồi hỏi hệ thống xem có cách nào thoát khỏi đây không. 

Nhưng mới vừa di chuyển liền bị tên phạm nhân nào đó gọi lại, cậu đành quay đầu nhìn.

Tên gọi cậu là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, da trắng thịt trắng mặt tròn tròn, nhìn liền liên tưởng tới bánh bao trắng trắng mềm mềm mà muốn cắn một cái, nghĩ như vậy bụng cậu liền biểu tình, chỉ là biểu tình được ích gì? Cậu hiện giờ muốn ăn cũng không được ăn.

"Này?". Thanh niên nói nãy giờ vậy mà lại không nghe thấy tiếng trả lời liền gọi. Chỉ là người y gọi như đang rơi vào thế giới của bản thân không để ý tới xung quanh nữa. gọi mấy lần cũng không thấy đáp lại, y liền từ bỏ.

Những phạm nhân khác vẫn nhao nhao hỏi thăm tình hình, Trình Nhật Phong thật sự bị họ hỏi đến phát hoảng, kêu gọi hệ thống che chắn âm thanh, nhưng hệ thống lúc này không phải Tử Ảnh chỉ là dãy số liệu chính hãng, cho nên không biết nhân từ mà giúp ký chủ che bớt âm thanh.

Cậu chỉ đành dựa lưng vào tường nhắm mắt lại như ngủ, thật chắc là đang thôi miên chính mình không nghe thấy gì, không cảm thấy đói. Vì khi nãy cậu xem cửa hàng không gian thì thấy tất cả các vật phẩm đều tối màu. "Phiền thật, ông mà ra được Hàn Thiên nhà mi chờ bị ông làm thịt đi, hừ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net